Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 27: Anh Đừng Có Quá Đáng




Từ ngày bên Hoàng Phong số lần Nguyệt Vy tới những nhà hàng sang trọng càng lúc càng nhiều.



Mỗi món ăn đều đắt đến mức Nguyệt Vy không dám gọi mỗi lần nhìn cô lưỡng lự như thế, hắn đều thay cô chọn món.



Điều kì lạ là những món hắn chọn chưa bao giờ không hợp khẩu vị cô.



Nguyệt Vy có cảm giác Hoàng Phong đã quan sát và để ý mình từ rất lâu.



Bất kể mọi thói quen sở thích của cô hắn đều nằm trong lòng bàn tay.



Ngay cả kỳ an toàn của cô cũng biết.



Mới vừa rồi, cô hỏi tại sao lại xuất hiện ngay cả tư đón cô, hắn thản nhiên trả lời: “Trên điện thoại của em có gắn định vị." Cô dẫn độn hỏi lại: "Vậy bất kể tôi đi đâu anh cũng biết ph

Hằn nghiêng đầu nhìn cô cười cười: "Em nói xem?"

Thật sự càng lúc Nguyệt Vy càng sợ Hoàng Phong.



Hắn kiểm soát cô mọi cô mọi nơi, còn khống chế cô dù cách.



Hôm nay nhận thấy tâm trạng của hắn rất tốt, nhân lúc Hoàng Phong đang vui vẻ, cô bèn nói: “Mẹ tôi...!vẫn chưa biết chuyện tôi đang sống chung với anh...!tôi cảm thấy nói dối mẹ...!rất có lỗi..."

Hoàng Phong đang bóc tâm cho cô, hắn thậm chí chẳng buồn nhấc mi mắt lên giống như không nghe thấy gì.



Nhưng rõ ràng sắc mặt đã không còn tốt như via näy.





Cô mím môi, tiếp tục lấy can đảm nói tiếp: "Nếu me tôi phát hiện sẽ không tha thứ cho tôi, tôi không muốn làm bà ấy buồn lòng

Hoàng Phong bỏ ba bốn con tôm béo bờ hồng tưới vào bát cô.



Hắn rút khăn giấy, nhàn nhã lau đi những ngón tay thon dài, động tác tùy ý đơn giản nhưng lại đẹp để như một bức tranh.



“Cho nên em muốn tôi để em về nhà?" Hắn nhìn cô, trong giọng không nghe rõ vui buồn, thanh âm lành lạnh như gió đông.



Nguyệt Vy cầm chặt đôi đũa trong tay, có chút run rẩy.



"Tôi...!ý tôi là quy ước một năm giữa chúng ta vẫn không phá bỏ.



Tôi sẽ thử cách tiếp nhận anh."

Nghe cô nói, hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện rõ sự ngà ngón.



“Nếu tôi không đồng yêu

Nguyệt Vy nhất thời cứng họng, nếu hắn không đóng ý cô cũng không biết phải làm sao.



Thấy cô cắn môi lo lắng, hắn có chút buồn bực: “Mà cũng không phải nếu nữa, tôi sẽ không đồng ý.



Cho nên em đừng nhắc chuyện này thêm một lần nào nữa.



Về chuyện mẹ em, nếu em muốn cứ nói thật là đang sống chung với tôi, trách nhiệm tôi gánh.



Còn nếu không, thì cũng không cần phải lo lắng, sẽ không có ai tiết lộ chuyện chúng ta với mẹ em ngoại trừ tôi."

Ngoại trừ tôi?

Nguyệt Vy cả kinh: “Anh...!đừng nói với mẹ tôi mà.



Giọng cô ủy khuất nhỏ nhẹ, viền mặt hồng hồng trông như sắp khóc đến nơi.



Hằm mim cười ôn hòa: "Không nói không nói được chưa? Em ngoan ngoãn một chút tôi sẽ không nói t


Ngoan? Ngoan là ngoan thế nào? Cô không phải cái gì cũng nghe theo hắn sao.



Nguyệt Vy cúi đầu, cắn môi nói: “Tôi sẽ nghe lời "

Hắn cười: "Được rồi.



Vậy thì ăn đi."

Hoàng Phong gắp cho cô một miếng thịt, rồi lại một miếng, cứ thế trong chén cô đã đầy một núi thức ăn.



Nào tâm, nào thịt, đủ thứ khiến Nguyệt Vy nhìn thôi cũng thấy ngợp.



Đến khi ăn xong, Nguyệt Vy có chút buồn ngủ.



Đồng hồ điểm 12h30.



Cô nghĩ bây giờ cô và hắn sẽ trở về biệt thự, Nhưng không, cảnh vật bên ngoài rất lạ lẫm, cô không biết hắn sẽ đưa cô đi đầu bèn dè dặt hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hắn đang chơi đùa với ngón tay cô, nghe vậy thì hơi ngắng đầu lên dịu giọng nói: “Một lát sẽ biết thôi."

Nguyệt Vy biết hắn muốn chơi trò thần bí nên cô không hỏi nữa.





Trong khi đó, Hoàng Phong vẫn không dừng việc nghịch ngợm ngón tay cô.



Dáng vẻ như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới.



Cô chẳng biết hắn làm gì lại thích thú đến thế, hết kéo kéo xoa xoa rồi lại nắn vuốt, xong xuôi cũng chưa vừa lòng mà đan chặt vào tay hắn.



Có khi còn không kìm được mà siết chặt, Nguyệt Vy không chịu được muốn rút tay về hắn lại không cho cử khư khư cầm tay cô như thế

Nguyệt Vy khó chịu phản kháng lần nữa, hắn lại tần ác cần đầu ngón tay cô.




Nguyệt Vy sợ hắn giận không dám nháo loạn thêm nữa.



Mãi đến khi xe dừng hằn, Hoàng Phong mới vừa lòng buông cô ra.



Nhưng vừa bước xuống xe, lại bắt đầu tiếp tục nắm tay cô hơn nữa còn nằm rất chặt.



Trước mặt cô lúc này là khu trung tâm thương mại đồ số.



Tòa nhà cao chót vót, kiến trúc sang trọng như một tòa lâu đài giữa đời thực.



Ban ngày, ánh đèn vàng bên trong vẫn rực sáng, nơi này có tên là “Paradise".



Thiên đường ư?

Nguyệt Vy còn chưa kịp hỏi tới đây làm gì thì Hoàng

Phong đã dắt tay cô bước nhanh vào trong.



Mãi đến khi nhìn những món đồ trang sức lấp lánh trong tủ kính trước trước mặt cô mới hiểu hán định làm gì?

Hắn cầm lấy tay cô, những ngón tay thon dài dời đến chiếc vòng bạc muốn tháo ra, Nguyệt Vy lập tức thụt tay về đáng tiếc hắn còn nhanh hơn cô, cường thể đặt cổ tay cô lên mặt kính sáng trưng, thảo ra không chút do dự.



Nguyệt Vy trơ mắt nhìn một loạt động tác thuần thục của hắn, ẩm ức suýt phát khóc: “Trả lại cho tôi, là đồ của tôi cơ mà."

Một tay hắn đút vào túi quần, một tay cầm chiếc vòng bạc mà Quốc Anh tặng cho Nguyệt Vy, rồi đưa cho cô nhân viên trong quảy, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ném đi.”

Vừa nghe thấy, Nguyệt Vy không kìm được sự giận dữ, cô với tay định giật chiếc vòng về nhưng Hoàng Phong lập tức cản lại.



Cô giãy dua càng lúc càng kịch liệt, tình cảnh của hai người thu hút không ít sự quan tâm những người xung quanh nhưng chẳng ai dám hé môi nửa lời.



Nước mắt Nguyệt Vy rơi đẩy trên mặt, cô nức nở: “Trả lại cho tôi.



Là đồ của tôi cơ mà."

Hắn đứng chắn trước mặt cô, ngang nhiên nói: “Tôi mua cho em cái mới, bao nhiêu cái cũng được tùy em chọn? Còn cái vòng rẻ tiền đó, vốn dĩ tôi đã muốn tháo ra từ lâu nhưng chưa có cơ hội.



Rất chưởng mắt" Nước mắt Nguyệt Vy rơi lã chã, cô biết bây giờ nói hắn cũng không có ích gì.



Nguyệt Vy không muốn nói chuyện với hắn nữa, cô lách người qua định chạy về phía cô nhân viên kia lấy lại vòng tay.



Nhưng Hoàng Phong nhanh chóng giữ chặt eo cô lại, một mực lôi đi chỗ khác.



“Anh bỏ ra.



Bò tôi ra.






Mặc kệ Nguyệt Vy kêu khóc thể nào, hắn vẫn không dừng lại.



Mãi đến khi dừng lại trước quầy trang sức khác, Hoàng Phong mới thả tay cô ra, nhàn nhạt nói với nhân viên: “Dẫn cô ấy đi xem vài bộ trang sức.



Cô ấy thích cái gì cứ trực tiếp gói lai."

Mấy cô nhân viên nhìn thấy Hoàng Phong hai mắt lập tức sáng rỡ lên, vâng vâng dạ dạ thi hành nhiệm vụ.



“Mời cô đi lối này.



Chúng tôi có rất nhiều trang sức thiết kế mới, đảry bảo cô sẽ thích"

Nguyệt Vy vẫn đứng im không nhúc nhích: “Tôi không muốn xem

Sắc mặt hai người nhân viên có chút sững sở, lần đầu tiên thấy một cô gái được bạn trai dẫn đi mua trang sức còn hào phóng đẹp trai như thế mà lại khóc, còn cự tuyệt không rõ lý do.



Một trong số hai người nhân viên muốn lên tiếng lần nữa nhưng Nguyệt Vy đã xoay người chạy đi.



Tình tới ba bước chân, đã tóm gọn Nguyệt Vy, nhắc bằng cành có chút hỗn loạn, Hoàng Phong nhếch môi cười thong dong đút tay vào túi quần đuổi theo.



Còn chưa lên đi thẳng đến quẩy trang sức, ra lệnh cho nhân viên: “Vòng tay, nhắn, dây chuyển, bông tai, mỗi thứ ba bộ thử hết cho cô ấy.



Tất cả nhân viên có mặt tại đó đều không kìm được má há hoc mom.



Mỗi thứ ba bộ? Ít nhất cũng hơn 1000 mỏn, không lẽ định thử đến sáng mai sao?

Mặc dù cảm thấy rất không khả thi.



Nhưng rồi chẳng ai dám họ he nửa lời, họ bắt đầu công việc của mình.



Toàn bộ nhân viên ở đó tập trung thành hai hàng bao vây lấy Nguyệt Vy, nghiêng người cúi đầu lễ độ: “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách.



Xin mời quý khách đi bên này." Nguyệt Vy tức giận đến run rẩy, hai tay cuộn chặt thành quyền, ngón tay đâm sâu vào da thịt, cô người đôi mắt ngập nước nhìn Hoàng Phong: “Anh đừng có quá đáng.



Hắn đứng chắn trước mặt cô, thân ảnh cao ngất hoàn toàn đối lập với dáng người nhỏ bé của cô, cộng thêm khi chất trầm ổn cao lăng khiến cho hai người càng thêm chênh lệch.



vẫn là điệu cười dịu dàng hiền hòa đó, thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn sự cảnh cáo: “Ngoan nào.



Đừng làm tôi tức giận.



Chọn xong trang sức chúng ta sẽ về nhà, có được không?".