Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 22: Ngoan Nào H




Ăn hết cháo, đầu óc Nguyệt Vy mới dân thành tinh.



Hoàng Phong tận tình đem nước dâng đến tần môi,

Nguyệt Vy hé miệng hớp một ngụm.



Xong xuôi, hắn có vẻ rất hài lòng định xoa đầu

Nguyệt Vy một cái, nhưng cô lại tránh đi.



Bàn tay hắn hờ hững giữa không trung, ánh mặt thoáng qua tia mất mác, Nguyệt Vy tưởng hắn sẽ tức giận nhưng không phải, hắn chỉ mim cười nhẹ nhàng: “Tôi đi giặt khăn lau người cho em."

Nguyệt Vy lập tức kháng cự, nhìn hắn chuẩn bị đứng lên cô bèn níu ống tay hắn lắc đầu nói: “Tôi không muốn"

Hoàng Phong hơi khựng lại, hắn quay đầu ánh mắt dịu dàng dừng trên bàn tay nhỏ bé đang níu lấy tay áo, khóe miệng khẽ công lên “Anh có thể nói cho tôi biết.



Quốc Anh ở đâu không?" Một câu nói này của cô đã khiến vẻ dịu dàng trong đôi mắt hắn tan biến sạch sẽ, ý cười trên môi cũng không còn.



Hoàng Phong quay người lại, bàn tay cô cũng theo đà chênh vênh sượt khỏi tay áo hẳn.



Không khí trong phòng đột nhiên âm u đáng sợ.



Hoàng Phong ngồi xuống mép giường, đôi mắt màu hổ phách ảnh lên ý cười châm chọc: “Muốn tìm hắn

Nguyệt Vy mím môi lấy hết can đảm nhỏ tiếng trả lời: "Đúng...!tôi sẽ tìm anh ấy." Ý chí kiên định nhưng giọng cô lại quá mong manh tựa như mèo con xù lông phản kháng hoàn toàn đối lập với khi thể cường ngạo của Hoàng Phong.



Nghe cô nói, hắn không kìm được mà cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng không ngại nói cho em biết, bản đang ở thành phố A cách xa em cả ngàn km, còn nữa rất nhanh cũng sẽ không còn ở nơi đó mà sang Mỹ.



Em nghĩ em tìm được hắn sao? Hoàn toàn không có khả năng.





Bởi vì..." Hoàng Phong đột nhiên kề sát mặt cô, thì thầm bên tại: "Hắn thật sự muốn rời xa em." “Có lẽ em không biết, khi tôi ném cho hắn một đống tiền và yêu cầu hắn cắt đứt hoàn toàn với em hắn đã không do dự mà đồng ý ngay.



Còn nữa, hắn đã phản bội em và lừa dối em bao nhiêu lâu nay mà em không hề hay biết.



Hắn đã qua lại với rất nhiều người.



Những người phụ nữ đó có người là thiên kim tiểu thư của những công ty lớn, có người lại đàn bàn bằng tuổi mẹ hắn.



Nếu em không tin, tôi có thể dẫn từng người đến trước mặt em để đối chứng.



Muốn vậy không?" "Chát" Một cái tát in thắng lên gương mặt đẹp để của Hoàng Phong.



Cái tát này so với gãi ngứa chẳng khác gì nhau.



Nhưng đủ để làm hắn sững sở ngây ngẩn.



"Anh không được lăng mạ anh ấy.



Quốc Anh không phải là người như vậy, không thể nào." Nước mắt Nguyệt Vy lăn dài trên gò má, hốc mắt đỏ hoe ngập tràn nỗi bị thương: "Nếu không có anh.



Không có anh thi chúng tôi đã không phải xa cách rồi.



Tôi hận anh.



Tôi ghét anh.



Trả lại Quốc Anh cho tôi, Trả lại Quốc Anh cho tôi?" Nguyệt Vy gào khóc như một đứa trẻ hai tay đấm mạnh vào lồng ngực của Hoàng Phong: "Trả lại Quốc Anh cho tôi, trả lại anh ấy cho tôi, tôi hận anh, tôi ghét anh.



Hức...!hức...!trà lại anh ấy cho tôi.



Anh là người xấu.



Là người xấu.



Tôi ghét anh.



Tôi ghét anh.



Hức...!Hức...! Huhu...!Hức."

Hoàng Phong giữ chặt hai bàn tay đang náo loạn trước mặt mình, đôi mắt ảnh lên tia tàn nhẫn: “Tôi là người xấu thì sao? Em hận tôi, em ghét tôi thì thế nào? Dù sao em cũng không thể rời xa tôi."

Tiếng khóc của Nguyệt Vy càng lúc càng to hơn: "Tôi muốn về nhà.



Tôi muốn về nhà.



Về nhà." Quốc Anh đi rồi, anh ấy cũng biết hết mọi chuyện rồi, cô không còn lý do gì để ở bên cạnh hắn nữa.



“Anh thả tôi đi.



Tôi muốn về nhà.



Tôi muốn về " Hoàng Phong đứng dậy, đưa lưng về phía cô, nhàn nhạt phun ra một câu: "Đây chính là nhà em."



Nguyệt Vy khóc đến nắc, hai má phiền hồng, cảnh môi hé mở bật ra tiếng nức nở.



Thấy hắn đưa lưng về phía cô, Nguyệt Vy rón rén nhích người về mép giường, giữ chặt chăn quấn quanh người, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa ngoài kia trong lòng lại lo lắng sợ hãi.



Chân chạm đất, cô toàn chạy ra ngoài, nhưng còn chưa đến cửa eo đã bị tóm chặt, cả người cô bị hắn nhấc bổng lên.



Nguyệt Vy biết kháng cứ là vô ích nhưng vẫn dùng sức vùng vẫy: "Thả tôi ra...!thả tôi ra.



"


Hoàng Phong ghi chặt cô trên giường, hai tay bị giữ chặt cứng trên đỉnh đầu, cô nhỏ miệng cầu xin hằng "Thả tôi ra đi.



Cầu xin anh.



Tôi muốn về nhà.



Tôi chỉ muốn về nhà thôi.



Xin anh đấy.



Nguyệt Vy vừa sốt xong, thân thể yếu ớt giấy dựa thể nào cũng không chống lại được Hoàng Phong.



Hắn củi người, điên cuồng hôn lên cổ cô, cái hôn như trừng phạt, vừa day cắn lại mút mát không buông tha.



Chăn cũng bị hắn vứt sang một bên, cả cơ thể trắng nõn yếu ớt lõa lồ trước mặt Hoàng Phong.



Nắng bên ngoài rọi vào phòng, thân thể Nguyệt Vy không chút che đậy càng thêm rõ ràng chân thật.



Cảm giác đau đớn trên cổ còn chưa tan đi, môi hắn đã phủ lên môi cô.



Nguyệt Vy kiên quyết cắn chặt rằng, Hoàng Phong lại hung ác bóp chặt cắm cô “Mở miệng ra." Hắn ra lệnh, Nguyệt Vy lắc đầu nên tránh, nước mắt rơi xuống như mưa, hoảng loạn là lên.



"Tôi sẽ kiện anh tôi cưỡng hiếp.



Anh sẽ bị tổng vào tù.



Hắn bất chấp, vặn cắm cô đối diện với hãn, Nguyệt

Vy gần như nghe thấy tiếng xương mình rạng vỡ.




"Em kiện đi.



Nhưng chở tôi làm xong rồi kiện." Giọng hắn đầy khinh khi giễu cợt, giống như đang nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo.



Nguyệt Vy càng cảm thấy nhục nhã chua xót, cô biết lời uy hiếp của cô chẳng có tác dụng nào với hắn.



Những người thấp cổ bé họng như cô làm sao chống lại được hắn.



Việc làm đó, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.



Nước mắt thi nhau rơi xuống, tiếng khóc trong miệng cũng bị hắn nuốt chửng.



Thân thể không một mảnh vải che thân càng thuận tiện cho hắn làm cần.





Đôi tay Hoàng Phong dời đến ngực cô xoa nhẹ, Nguyệt Vy không nhịn được mà khẽ run cô bật khóc nức nở "Thà tôi ra...!Đừng như vậy mà...!Cứu tôi...!ưm...!Um..."

Lưỡi hắn trượt vào khoang miệng, không ngừng khuấy đảo tung hoành.



Môi bị chà sát đến tê dại, Nguyệt Vy đau đến phát khóc.



Tay hắn sở soạng khắp người cô, thân thể Nguyệt Vy lại càng run rẩy mãnh liệt.



Áo sơ mi hắn đã cởi ra từ lúc nào, lồng ngực rộng lớn dán chặt trên cơ thể cô.



Nguyệt Vy lại cố hết sức mà vẫy vùng, hai tay bị hắn siết chặt, điên cuồng giãy dựa thế nhưng chưa tới một giây sau, chiếc áo sơ mi của hắn đã khóa trụ hai cổ tay lại với nhau.



Hoàng Phong từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mê muội lướt khắp cơ thể trần trụi trên người cô.



Nguyệt Vy biết mình không chạy thoát, cô lắc đầu kháng cự: "Xin anh, xin anh đấy.



Dừng lại đi.



Đừng như vậy nữa."

Hắn chậm rãi cời thắt lưng, ánh mắt bừng bừng dục vọng nhìn cô: “Tôi kiên nhẫn với em nhiều như vậy, em vẫn không tình nguyện ở bên cạnh tôi.



Vậy thì chỉ còn cách này, em có thai với tôi rồi khi đó cũng không chạy đi đâu được nữa."

Nguyệt Vy nghe hắn nói, kinh hãi lùi sát về thành giường, hai cánh môi run rẩy va vào nhau, cô lắc đầu nguẩy nguậy: “Đừng...!Tôi xin anh...! Đừng đối xử với tôi như vậy."

Hoàng Phong đã bổ nhào tới, đè chặt cô dưới giường.



"Vậy phải đối xử với em thế nào, tôi dịu dàng với em cũng không được, giận dữ với em cũng chả xong, vậy tôi phải làm thế nào, em nói đi, làm thế nào? Hà?" Dứt lời, hắn cũng không đợi cô trả lời mà đã cúi xuống quắp lấy môi cô, ưỡn người trực tiếp tiến thẳng vào trong.



Bên dưới hoàn toàn khô khốc.



Nguyệt Vy đau đến tái người, cảm giác như chẻ tre xộc vào.



Đau đớn này bao lần vẫn không chịu đựng nổi, theo bản năng cô muốn khép chặt đùi lại, nức nở: "Đau ra ngoài đi.



Hức...!đau quá." Cô giữ chặt ga giường, mặt mày co rúm lại trong nước mắt.



Dù đã trải qua lần đầu tiên nhưng cơ thể có vấn căng khít non mềm như vậy, khiến hắn vừa mê muội lại hưng phần.



Nhưng nhìn cô đau đớn như thế, vẫn không kìm được xót thương, lồng ngực hắn pháp phổng liên tục, củi người thì thầm bên tại như dụ dỗ "Thả lỏng ra đi, sẽ bớt đau hơn.



Ngoan, thả lỏng ra.



Một chút sẽ không đau nữa.".