Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 2: Tuyệt Vọngh




Đừng mà...!cậu chủ...!em sai rồi...!ưm...!Á...!cứu...!ưm..." Thanh âm miêm mại đứt quãng vang lên trong không gian phòng ngủ, rồi mất dần trong nụ hôn cường thế.



Nguyệt Vy giãy dụa kịch liệt, khóc đến đáng thương tội nghiệp nhưng vẫn không ngăn được hành động của Hoàng Phong.



Hắn ghì chặt tay cô lên đầu, dây vảy Nguyệt Vy tuột xuống ngang vai, để lộ vùng da thịt trắng như tuyết, ánh mắt hắn nhìn cô đầy mê loạn.



Vài sợi tóc lòa xòa trước trán, cả khuôn mặt hắn bừng lên vẻ tuấn lãng bức người.



Cô ngước mắt lên, đối diện hoàn toàn với đôi con người đen tuyền đẹp đẽ của anh, giờ phút này trong ảnh mắt kia đang hừng hực dục niệm muốn ăn tươi nuốt sống cô.



Có lẽ Hoàng Phong đã uống rượu, mùi rượu nồng nặc hòa quyện trong mùi đàn ông.



Hoàng Phong vùi mặt vào cổ cô, cảm giác ướt át đau nhói truyền đến.



Tay hắn đã dời đến ngực cô, cách một lớp vải không ngừng xoa nån.



Trong lòng Nguyệt Vy rối loạn không thôi, đôi môi mềm mại run rẩy, bật ra vài tiếng nấc sợ hãi: “Đừng...!Đừng Dừng lại.



Cậu chủ.



Đừng mà.



Nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt kiều diễm, cô phản kháng điên cuồng, ngay cả eo cũng không kìm được mà nâng lên, thế nhưng mọi phản kháng của cô đều bị hắn trấn áp dễ dàng.





Cô ở dưới thân hắn, mềm mại không chút sức lực, gương mặt ửng hồng, sắc môi tươi đẹp, vết máu mờ nhạt bên khỏe miệng như nét dậm vẽ điểm xuyến cho khuôn mặt xinh đẹp, lại tăng thêm sự ma mị quyến rũ.



Sự kích động đã không kìm nén được.



Hoàng Phong cảm thấy toàn thân như có một luồng nhiệt nóng đang chạy qua.



hằn áp sát cô hơi thở nóng rẫy phả lên khuôn mặt phiếm hồng, ánh mắt mê loạn không ngừng lướt khắp khuôn mặt cô như đang chiến ngưỡng một viên châu báu quý giá.



Hoàng Phong không ngừng hôn xuống, ảnh hôn lên trán cô, lên má cô, lên mắt cô, lên môi cô, nâng niu như vậy, yêu thương như vậy.



Bàn tay đã không kìm được mà lướt khắp cơ thể cô, nơi nào đi qua cũng khiến da thịt cô lạnh buốt.



Tay hắn rất lạnh, lạnh đến mức làm cô phát run.



“Roạch." Thanh âm quân áo bị xé rách, kéo theo đó là tiếng hét thất thanh của Nguyệt Vy: “Đừng....!Em cầu xin cậu đừng mà." Cô lắc đầu nguầy nguậy, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, thế nhưng còn chưa kịp ngồi dậy đã bị hắn kéo xuống.



Cả thân thể cao lớn đè lên cô, hơi thở gần kề, hai người áp sát không một khe hở.





Nguyệt Vy đưa hai tay lên che ngực, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp thân thể, cô nghiêng mặt liên tục tránh né nụ hôn của anh.



Nước mặt không ngừng rơi xuống, Nguyệt Vy mơ hồ cảm nhận được sự cương cứng khác thường bên dưới.



Có thứ gì đó đang chọc vào đùi cô.



Nguyệt Vy càng lúc càng hoảng loạn, cô liều mạng đánh hai tay đấm loạn sau lưng: ra...!Khốn khiếp...!khốn khiếp...!Bỏ ra.



Cút ngay.



Có năm mơ cô cũng không ngờ được sẽ có ngày mình bị Hoàng Phong cưỡng bức.



"Ngoan...!thả lỏng....!tôi không muốn làm em đau.




Thánh âm trầm đục truyền đến mang theo sự gấp gáp mê loạn.



Hơi thở nam tinh đứt quãng hòa quyện cùng tiếng kêu khóc mềm mại.



Không một mảnh vải che thân.



Cổ tay bị trói chặt bằng áo sơ mi, hai chân cũng bị ép chặt.



Trên mặt ảnh là vẻ kìm chế khổ sở hạ thân nhức nhối đau đớn không ngừng, hắn chưa dám đi vào vì vẫn sợ cô gái nhỏ này sẽ không chịu được.



Nguyệt Vy như dải lụa trắng mềm mại dưới thân hận, thân thể bị trêu chọc đến đỏ ửng, run rẩy dưới ánh đèn nhàn nhạt.



Cô khóc đến thương tâm, lắc đầu cầu xin: "Đừng...!Xin cậu chủ đừng làm vậy với em.



Đừng...!Như thế là cưỡng bức...!là phạm pháp.



Đừng.





Em không muốn...!Đừng mà."

Có vẻ như Hoàng Phong chả quan tâm mấy lời cô nói.



Đôi môi hắn chu du khắp thân thể cô, mỗi tấc da thịt hắn đi qua đều nhức nhồi tê dại, hắn mút nhẹ cần cổ cô, để lại dấu rằng nhàn nhạt, lại dời xuống khuôn ngực đầy đặn tham lam thưởng thức.



Trong khi đó, ngón tay đã men theo con đường huyền bí, nhẹ nhàng khuấy đảo mật dịch.



Nguyệt Vy đau đến tái mặt, vô lực phản kháng

Cô thở dốc, cảm giác như đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, tiến chẳng được mà lùi chả xong.



Xúc cảm xa lạ khiến cô sự sợ hãi phẫn nộ, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác đau đớn đến cùng quần, cô cần bật môi, thanh âm kiều diễm đứt quãng bật ra từ đôi môi xinh đẹp: “Đi ra...!ra ngoài đi..



đau.



Đau quá.



“Một chút nữa...!một lúc thôi." Giọng hần mang theo ý tử dỗ dành, hơi thở nóng rẫy phả lên khuôn mặt khổ sở của cô.



Ngón tay bên dưới vẫn không ngừng tiến vào

Nhìn thấy cô cau chặt chân mày, cần môi đến trắng bệch, nước mắt liên tục tuôn ra từ khỏe mi, lồng ngực hãn trào dâng một cảm giác bức bối khó diễn tả.



Hoàng Phong hiểu giờ phút này

Nguyệt Vy của hắn đang đau đớn sợ hãi đến mức nào.



Nhưng hẳn chẳng thể dừng lại.



hắn muốn cô là của hắn, vĩnh viễn là của hãn mà thôi.



Đáy lòng Hoàng Phong dâng lên một nỗi chua xót.



Nhìn thấy vẻ mặt không cam tâm của cô, sự đau khổ tuyệt vọng hiện lên trong đôi mắt cô, hắn đau lắm chứ.



Dần dần đau đớn xen lẫn sự phẫn nộ đố kị, gạt phăng tia lí trí cuối cùng trong hắn.



Trong đầu hắn chỉ còn lại những hình ảnh đó, nụ cười trong veo của cô với tên đàn ông đó, nụ hôn bẽn lẽn ngượng ngùng mà cô trao hãn.




Tất cả như một thước phim quay chậm, liên tục hiện rõ trong đầu hận, thổi bùng lửa giận thiêu rụi lí trí.

Trái tim hàn giờ phút này như ngàn mũi kim đang châm chích.



hẳn đăm đăm nhìn cô, ánh mắt cùng quân, đau thương, bật ra hai chữ: "Tại sao?"

Nguyệt Vy nào đâu còn hơi sức mà trả lời, khi cô còn chưa biết tại sao cái gì thì một cơn đau như xé rách đã truyền đến.



Cô nhắm mắt, cau chặt chân mày hét lên một tiếng.



Nhưng rất nhanh mỗi cô đã bị bịt chặt bằng một nụ hôn xâm lược.



Đau đớn nào cũng chẳng thể bật ra khỏi cổ họng.





Bên dưới không ngừng truyền đến cơn đau, tựa như chẻ tre xộc vào.



Nhịp độ càng lúc càng nhanh, cô muốn nhích người lên trên trốn tránh cảm giác kinh khủng này nhưng một bàn tay tà ác đẩy vai cô xuống.



"Ả...!KHÔNG!" Nguyệt Vy thét lên một tiếng.



Bao nhiều nhục nhã ê chề, thống khổ căm phần đều không thể diễn tả thành lời.



Rất lâu sau đó.



Mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, bên trong căn phòng ngủ xa hoa, người đàn ông trên giường vẫn điên cuồng giữ lấy cô gái nhỏ, không ngừng luật động

Tiếng khóc của Nguyệt Vy càng lúc càng lớn, Hoàng Phong hệt như đã thủ muốn xé nát cô ra từng mảnh nhỏ mới hài lòng.



Hãn ngăn chặn mọi hành động từ chối của cô, nhịp độ càng lúc càng nhanh làm cô cảm thấy khó thở, miệng nhỏ phát ra vài thành âm kiều mị.



"Đừng...!Đừng...!Dừng lại đi mà." Cô khóc nức nở, cả cơ thể không ngừng đưa đẩy, lúc lên lúc xuống, nhưng không thích ứng nổi với nhịp độ của Hoàng Phong.



Cả một đêm dài dằng dặc, không biết trải qua bao lâu, Nguyệt Vy ngất xỉu đi bao nhiêu lần, lúc tỉnh dậy vẫn nhìn thấy Hoàng Phong trên người cô đang hằng hải điên cuồng chiếm giữ.



Cô khóc đến khản cô, hết lần này đến lần khác xin tha, thế nhưng vô vọng.



Đến cuối cùng, khi Nguyệt Vy chẳng còn hơi sức để phản kháng, trước lúc ngất đi.



Bên tai vang vọng tiếng nói của Hoàng Phong: "Em là của tôi.



Mãi mãi là của tôi.”

Nguyệt Vy hoàn toàn bất tỉnh.



Hàng mi cô ướt nhẹp nước mắt.



Đôi môi sưng lên, khỏe môi đỏ ửng rướm máu.



Khuôn mặt phiếm hồng non nớt dù đang ngủ cũng bừng lên vẻ hoảng sợ hãi hùng, da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết, gò má còn óng ảnh vài giọt nước mắt.



Hãn hôn khắp mắt cô, lau đi những giọt nước mặt mặn chát.



Những cái hôn đầy dịu dàng nâng niu, trân trọng, hần hôn thật lâu trên trán cô.



Từ khỏe mắt hàn rỉ ra một giọt lệ thanh âm giọng nói nhẹ nhàng vang lên mang theo cảm giác nghẹn ngào thống khổ: “Tại sao em không yêu tôi? Tại sao lại như thế?".