Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 19: Hóa Ra Tất Cả Chỉ Là Lời Chia Tay




Hàn bóp cắm cô lực tay mạnh đến mức khiến Nguyệt Vy dường như nghe thấy cả tiếng khớp hàm đang vụn vỡ cô cố né tránh hân lại càng dùng lực.



Nước mắt Nguyệt Vy trượt dài trên gò má, đau, cô đau quá.

Nguyệt Vy không hé môi được nửa lời, liên tục phát ra tiếng than.



Hằn cười càng thêm ác liệt, cúi xuống quáp lấy môi cô một cách tàn nhẫn, đầu lưỡi hung hăng tiến vào khuấy đảo liên hoàn trong khoang miệng.



Tựa như đã thủ muốn cần nuốt luôn chiếc lưỡi của cô.



Hắn hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, càng gấp gáp, nuốt chứng luôn tiếng khóc của Nguyệt Vy.



Nguyệt Vy xoay trái xoay phải đều không tránh được hắn, lực tay của hãn mạnh kinh người bóp chặt cắm cô, ép cô hé miệng khiến nụ hôn càng lúc càng sâu hơn.



Cô càng cố tách ra, hàn càng ra sức bức bách.



Mãi đến khi trên môi tràn ngập dư vị máu tươi hần mới hài lòng buông tha, thở hồn hến nhìn cô.



Ngực hắn phập phồng liên tục, ánh mắt hắn đục ngầu sự tức giận cuồng nộ.



Hơi thở nặng nề phải lên khuôn mặt đỏ bừng nước mắt của Nguyệt Vy.

Đôi môi mềm mại sưng đỏ, bên khỏe môi còn sót lại dư vị máu tươi.



Vài sợi tóc vương vấn bên môi, ảnh đèn le lói trong xe hắt lên khuôn mặt trắng nõn, Nguyệt Vy như một bông hoa yếu ớt rũ rượi dưới mưa.

Hắn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt cô, đối con ngươi đen nhánh tối tăm như vực sâu thăm thẳm.



Trong đêm tối, giọng hẳn vang lên vừa trong lại vừa lạnh hệt như gió mùa đông mang đến sự lạnh lẽo âm u: "Nguyệt Vy, vốn đĩ tôi đã cho em cơ hội một năm ở bên tôi, tôi đã cho em cơ hội được lựa chọn.



Nhưng em lại không biết trân trọng.



Hết lần này đến lần khác bức tôi đến phát điên.



Em biết mà, chỉ cần tôi muốn, tôi có trăm phương ngàn cách để khiến em cả đời này không rời khỏi tôi.



Nhưng tôi đã cho em một năm, một năm để khiến em yêu tôi, còn nếu không sẽ để em đi.



Vậy mà...!em vẫn ngoan cố

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái út



Mới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...

Chi tiết

QC

Hàn đột nhiên kể sát mặt cô, khoảng cách gần đến mức khiến cô ngột ngạt.



Giọng nói hắn vô cùng trầm thấp, tựa như hơi thở bên tại: "Vậy bây giờ tôi cũng không cần phải quan tâm tới cảm xúc của em nữa."

Nguyệt Vy ngước đôi mắt mông lung nhìn hắn, mấp máy cánh môi run rẩy: “Anh muốn làm gì?”

Hắn cười, nụ cười ác liệt đến tận xương.



Cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô, trên màn hình hiển thị một dãy quen thuộc.

Trong đầu Nguyệt Vy nỗi đoàng một tiếng.

Là số của Quốc Anh.


Nguyệt Vy kinh hãi trợn tròn mắt: “Anh...!anh tại sao lại...!có số điện thoại của Quốc Anh?”

Hằn xoa xoa mỗi cô, ánh mắt mê muội: "Có lẽ em không biết, bạn trai yêu dấu của em bây giờ là nhân viên ở công ty tôi.



Đã ký hợp đồng và nhận chức sáng nay.



Tương lai của hắn phụ thuộc vào em cả “Anh...!anh...!Hoàng Phong...!anh định làm gì anh ấy?" “Em đoán xem?" Hắn cười nhàn nhạt: "Tiện đây cũng nói cho em biết, vì em không nỡ chia tay hẳn.



Cho nên tôi đã thay em làm việc đó.



Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của hắn lúc đó như thế nào? Thế nhưng em biết mà, chắc chắc không hề dễ chịu”

Nguyệt Vy tức giận đến run rẩy, cô mím môi, khó khăn làm mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Anh có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?” Hắn cười: "Vô liêm sỉ sao? Chẳng phải em đang ở bên cạnh một tên vô liêm sỉ, làm tình với một vô liêm sỉ, và chia tay bạn trai vì một tên vô liêm sỉ à?" "Nói điều này cho em biết nhé." Hắn vuốt ve tóc cô, nhè nhẹ nói: "Rất có thể chiếc vòng tay mà hắn tặng em là quà chia tay, bởi vì hắn sắp đi khỏi đây rồi.



Em biết chứ?"

Rời khỏi đây?

Nguyệt Vy mờ mịt nhìn hãn: “Ý anh là gì?"

Hắn cười: "Có vẻ như Hà Quốc Anh vẫn chưa nói với em? Sao thế nhỉ? Không đủ can đảm hay không muốn làm em đau lòng đây?”



Nước mắt Nguyệt Vy như vòi nước hỏng, trong lòng giống như có tảng đá nè nặng, cô có dự cảm chẳng lành, lồng ngực bức bối đến không thở nổi: “Anh nói đi.



Đi đầu...!anh ấy đi đâu chứ, hả?" “Yên tâm.



Em đừng lo lắng.



Tôi chỉ là có lòng tốt bồi dưỡng nhân tài, điều hần đến một thành phố mới, ở đó hắn vừa có việc làm, vừa có cuộc sống mới, tất nhiên cuộc sống đó không có em.




Nhìn biểu cảm hãi hùng kinh ngạc của cô, hắn kìm lòng không được mà dỗ dành: “Ngoan.



Bây giờ có tôi ở bên cạnh là được rồi.



Không cần một ai khác."

Nói rồi, hãn ôm cô vào lòng, cảm nhận cô gái trong lòng hắn đang run rẩy kịch liệt, cả người lạnh ngắt, bèn lấy áo khoác bọc lấy cô ôm sát hòa ngực: "Em lạnh lắm đúng không? Chúng ta về nhà nhé.



Nhưng trước khi về nhà, có lẽ tôi nên làm nốt điều này.

Dứt lời, hắn cầm điện thoại, ẩn một dãy số.



Trong điện thoại truyền đến tiếng đổ chuông, chầm chậm truyền đến bên tại.



Nguyệt Vy trơ mắt nhìn hành động của Hoàng Phong, muốn ngắn hàn lại nhưng tay chân không chút sức lực, mãi đến khi bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói quen thuộc, trái tim Nguyệt Vy như muốn vọt lên tận cổ họng.



“Xin chào tổng giám đốc.



Xin hỏi ngài gọi tôi có chuyện gì không?” Là chất giọng trầm ấm mà ngày đêm cô nhớ nhung, là tiếng nói ấm áp của người đàn ông cô yêu-Hà Quốc Anh.



Nghe thấy giọng anh, cô chẳng kìm lòng mà rơi nước mắt, cô cắn môi cố ngăn tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng.



Hoàng Phong bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của cô, ánh mắt thẩm thủy hiện lên một tầng mây u ám.



Hãn biết cô vẫn còn tâm tưởng với Hà Quốc Anh, không dám phát ra tiếng nói sợ tên kia nghe được.




Bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy chua xót lần tức giận, hung hăng siết chặt eo cô, Nguyệt Vy đau đến mức suýt hét thành tiếng.

Hoàng Phong vuốt ve vòng eo cô, nhàn nhã nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến mù mịt đầu óc.



Hắn rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác.



Hàn gọi cuộc điện này chính là để cắt đứt mọi hy vọng của Nguyệt Vy với Quốc Anh, có thể có mới thôi vọng tưởng rời khỏi hẳn.

Hắn mở loa ngoài, từ tốn đáp lời Quốc Anh: “Tôi muốn xác minh một chuyện.



Anh phải trả lời thành thật với tôi." "Vâng.



Thưa Hoàng tổng.” Giọng Quốc Anh trầm xuống, như đang khắc chế một cảm xúc nào đó.






“Hiện tại anh đang ở đâu? “Tôi đang ở sân bay.

Nguyệt Vy trợn tròn mắt, trên mặt là vẻ kinh hãi tột cùng.

Hoàng Phong nhìn cô, một tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt yếu ớt của cô, một tay lại đưa điện thoại đến gần trước mặt cô.

Giọng hãn từ tính vang lên: “Vậy anh đã nói Nguyệt Vy là anh sắp rời khỏi đây chưa?"

Trong điện thoại truyền đến tiếng hát thở nặng nề của Quốc Anh, trái tim dưới lồng ngực Nguyệt Vy co thắt dữ dội.



Tiếp đó, cô như ngừng thở khi nghe anh nói: “Nguyệt Vy chỉ là bạn gái cũ của tôi.



Không nhất thiết phải nói điều này với cô ấy.

Một câu nói, kẻ cười người khóc, kẻ hài lòng người đau đến chết lặng.



"Tốt lắm.



Vậy chúc cậu đi thượng lộ bình an.



"Vâng.



Cảm ơn tổng giám đốc rất nhiều.



Tôi sẽ làm việc thật tốt.



Sau đó điện thoại truyền đến tiếng

Nguyệt Vy chẳng còn hơi sức để nói gì, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Thì ra trên đời này có những nỗi đau không cần xẻ thịt cắt da cũng khiến người ta tê tái nỗi lòng, đau đớn đến chết đi sống lại.

Cô bật khóc tức tưởi, nghẹn ngào cay đẳng thống khổ cứ thế tuôn trào nước mắt.

Chưa bao Nguyệt Vy cảm thấy trơ trọi lạc lõng đến mức này, anh đã đi, đi rất xa.



Và chiếc lắc tay này hóa ra là món quà chia tay của anh.



Hóa ra ánh mắt lưu luyến sáng nay, hóa ra cái ôm ấm áp cả chiếc hôn ngọt ngào và câu nói: "Em sống tốt anh mới yên tâm đớ" là lời từ biệt cuối cùng mà anh dành cho cô.

Bồng nhiên trước mắt cô mờ dần trong màu đen mù mịt, cô chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa.



Cứ thế ngất lịm đi.

Màn đêm u tối, trời đêm tĩnh mịch, có lẽ cả cuộc đời này cô chẳng thể quên được ngày hôm nay ngày mà Quốc Anh rời khỏi cô, ngày mà Hoàng Phong đã gieo rắc nỗi đau đớn tuyệt vọng trong lòng cô..