Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 131: Em Vẫn Không Biết Sợ Là Gì




Khi Hoàng Phong bước vào phòng, Nguyệt Vy đang ngồi đờ đẫn trên giường.



Cô ngồi co rúc trong chăn, hai chân ôm trước người, cả người thu gọn hệt như đứa trẻ bị dọa sợ.



Anh cầm bát cháo trên tay, chậm rãi tới gần Nguyệt Vy.



Khoảng cách rút ngắn, Hoàng Phong có thể nhìn thấy trên gương mặt cô ướt đẫm những giọt nước mắt.



Cô khóc, ấm ức không phát ra bất kì thanh âm nào.



Từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống, đôi mắt vô hồn lạnh leo.



Mãi đến khi Hoàng Phong bưng bát cháo nóng ngồi trước mặt, Nguyệt Vy cũng không chuyển động con người.



Trong tâm mắt không hề có anh, hoàn toàn phớt lờ xem như người vô hình.



Hoàng Phong đặt tô cháo lên chiếc bản đầu giường, anh vươn tay muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, nhưng Nguyệt Vy lập tức né tránh.



Tay anh hờ hững giữa không trung, sắc mặt Hoàng Phong trầm xuống.



Anh hít sâu một hơi, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng đó.



"Ngoan.





Nín nào.



Em khóc cho ai xem đấy? Hử?”

Nguyệt Vy không đáp, mũi thút thít vài tiếng.



Nước mắt vẫn không ngừng rơi.



Cô không nhìn anh, cũng chẳng muốn làm gì nữa, nghiêng người muốn năm xuống.



Hoàng Phong ngay lập tức ngăn cản hành động của cô, anh giữ chặt cánh tay gầy yếu, một động tác nhỏ đã đem cả người cô kéo vào ngực.Ngón tay hất hất tóc mái của cô, dịu dàng nói: "Ăn đã rồi ngủ.



Không nên để bụng đói."

Nguyệt Vy cần rằng, cô rên một tiếng: “Đau..."

Thanh âm nghẹn ngào ấm ức mềm mại như lông vũ sượt qua tai anh.



Hoàng Phong cúi xuống, ánh mắt ảnh lên sự quan tâm: "Đậu ở đâu? Toàn thân trên dưới cô đều âm ỉ đau, cảm giác nhức nhối ngự trị nhói lên từng hồi.



Nhưng cánh tay Hoàng Phong bị Hoàng Phong năm, chạm ngay vào vết thương, cô than nhẹ: "Đau...!anh bỏ ra...!Tay em..." Hoàng Phong nghe vậy, ánh mắt thoáng qua tia do dự, rút cuộc vẫn mềm lòng buông cô ra nhưng vẫn áp sát như thế.





Nhìn cánh tay có vết bầm của cô, ánh mắt anh hơi tối lại.



Cũng không nghĩ đêm qua mình quá đáng đến thế, ngay cả cánh tay có cũng xanh một mång.



Có lẽ, lúc Nguyệt Vy giãy dụa quá kích liệt, anh vô tình làm cô bị đau.



Sáng nay, tỉnh dậy, nhìn thấy thân thể đầy dấu vết của cô, anh đã không do dự mà tìm bác sĩ ngay.



Nguyệt Vy nhỏ nhắn như thế, căn bản không thể chịu được dục vọng to lớn của anh.



Bình thường, dù khó nhịn đến đâu, anh cũng không vô độ như thế.



Đêm qua, anh gần như mất hết kiểm soát, nóng giận, phẫn nộ nhưng cũng thỏa mãn dị thường.




Anh biết...!Nguyệt Vy bị anh dọa cho sợ hãi.



Anh vỗ nhẹ sau lưng cô, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để dỗ dành: “Bảo bối, ăn cháo xong.



Anh bôi thuốc cho em, sẽ không đau nữa.



Ngoan nào.



Anh để cô tựa vào lưng giường, một tay nâng chén cháo, khuấy nhẹ nhàng, đảo đảo một hồi mới múc một thìa đưa đến bên môi cô, như dỗ trẻ con "Há miệng nào.



Bảo bối, ăn một chút nào.



Nguyệt Vy nghiêng đầu né tránh, cô đem muỗng cháo đẩy ra xa, lạnh lùng thốt ra hai từ: "Ra ngoài.



Hoàng Phong làm như không có chuyện gì, tiếp tục kiên nhẫn, đưa thìa chảo đến bên môi cô, dùng giọng điệu nửa cưỡng ép nửa dỗ dành: “Ăn nào.



Một chút thôi cũng được.





Nguyệt Vy vẫn kiên quyết không ăn, giờ phút này sự dịu dàng của anh càng châm ngòi cho lửa giận của cô.



Hết thảy làm cô nhớ lại khoảng thời gian trước, anh cưỡng ép cô hết lần này đến lần khác, sau cùng luôn dùng thái độ dịu dàng này để đối đãi.



Hệt như vừa giẫm nát một bông hoa xong lại vờ vịt tưới nước chăm bẵm cho nó.



Trong khi, bản thân cô không làm điều gì sai, cô không bỏ trốn, càng không phải như anh nghĩ, sau lưng tìm người đàn ông khác qua lại bất chính.



Nghĩ đến đây, Nguyệt Vy lại càng ấm ức, vừa hay người nào đó đang lì lợm kế muỗng cháo bên miệng cô, không ngừng đẩy vào, tựa như đổ thêm dầu vào lửa, một giây sau đó, Nguyệt Vy lập tức ném thìa cháo kia ra xa, chén chảo cũng theo đà rơi xuống sàn.



"Choang

Vỡ tan tành.



Vài hạt chảo nóng còn rơi vãi trên sơ mi anh.



Sắc mặt Hoàng Phong âm trầm đến dọa người.



Nguyệt Vy của anh được nuông chiều đến hư rồi, dám dùng thái độ ngang ngược này đối đãi với anh.



Hoàng Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt âm u như mây đen kéo tới, giọng anh nhàn nhạt: "Bảo bối, rút cuộc em muốn sao đây?"

Giọng điệu dịu dàng không tưởng, hệt như đang trò chuyện dỗ dành quan tâm một đứa trẻ nhưng cô biết sự dịu dàng chính là khởi điểm của cơn giận của Hoàng Phong.



Ảnh mất anh bây giờ đã nhuốm một màu âm u lạnh lẽo.



Thái dương giật giật liên hồi, cô biết, anh đang giận, rất giận.



Nguyệt Vy cũng tức giận không kém, nước mắt như hạt châu nối nhau rơi xuống, tầng tầng lớp lớp phủ lên hai gò má.



“Tại sao tối qua anh không hỏi câu này? Tôi nói cái gì, anh có nghe không? Tại sao anh không tin tôi.



Tại sao chứ?” Nguyệt Vy lờ đi sắc mặt lạnh lẽo của Hoàng Phong, cô tiếp lời, giọng nói lạc đi trong sự nghẹn ngào: “Phong, anh nói yêu em nhưng thực chất chỉ xem em như vật sở hữu.



Em đi đầu làm gì, với ai, anh cũng quản.



Anh làm gì ở đâu, với ai, nhưng việc này em có can thiệp không? Không hề.



Nhưng anh thì sao? Em làm cái gì cũng phải hỏi ý kiến anh.



Chúng ta công bằng với nhau một chút đi có được không? Em mệt, em thực sự rất mệt"

Bắt đầu của cô và Hoàng Phong đã quá khủng khiếp khó khăn lắm mới đi được đến giây phút này.



Cô vừa xích lại gần anh một chút, anh lại một lần nữa làm cô phải lùi bước ra xa.

Hoàng Phong thực sự rất đáng sợ.



Sự dịu dàng của anh như miếng mồi ngon thuần dưỡng lí trí kiên cường của cô, nhưng một khi Hoàng Phong mất kiên nhẫn, một khi cô làm trái ý anh, anh lại lạnh lùng tàn nhẫn tước đoạt đi tôn nghiêm tự do của cô.



Cách thức tàn bạo khiến cô vừa đau đớn thân xác vừa nhức nhối trong tim.



Một khi Hoàng Phong phát hỏa, bao nhiều lời xin tha cầu khẩn của cô đều vô nghĩa với anh.





Một người đàn ông dù dịu dàng hay tàn bạo đều bạc mạng như thế khiến

Nguyệt Vy vô cùng sợ hãi.



Nghe thấy lời bộc bạch này của

Nguyệt Vy, Hoàng Phong chỉ cười nhẹ một tiếng, anh hỏi ngược lại.



"Em muốn công bằng? không chờ cô trả lời, anh đã tiếp tục "Được thôi.



Từ nay anh đi đâu làm gì ở đâu, em có thể quản? Muốn quản như thế nào...!Tùy em."

Nguyệt Vy tức đến nổ phối.



Cô thực sự cho rằng anh đã hiểu ý cô, đã cho rằng anh thực sự hiểu được hai từ công bằng trong lời nói của cô là ý gi?

Cô thở dốc, khó khăn lắm mới tìm lại được tiếng nói của mình: “Phong, anh thừa hiểu ý em là gì? Đừng lảng tránh nữa.



Chúng ta yêu nhau là tôn trọng nhau, song song với tôn trọng là tin tưởng.



Nếu anh không làm được hai điều này thì..."

Hoàng Phong nheo mắt lại, con người ảnh lên ý tứ thâm trầm: "Thì sao?"

Nguyệt Vy không dám nhìn anh, cô quay mặt đi, lấy hết can đảm nói ra ba từ: “Thì chia tay.



Lời vừa nói ra, bốn bể không gian bao phủ trong bầu không khi âm trầm băng lãnh.



Im lặng đến mức, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp tim thình thịch dưới ngực mình.



Nói ra ba từ này, cô gần như đã dùng hết dũng khí can đảm mà bản thân mình có.



Cô biết, ngay từ đầu, mối quan hệ này là do anh khởi sưởng, tất nhiên người nói kết thúc cũng phải là anh.



Nhưng Nguyệt Vy muốn giành chút quyền lợi hy hữu này về phía mình, bởi lẽ, bắt đầu cô đã không quyền chọn lựa vậy thì ít nhất quyền kết thúc mối quan hệ này cũng phải thuộc về cô.



Nhưng Nguyệt Vy quên mất rằng, ngay từ đầu cô đã không có quyền lựa chọn, thì dĩ nhiên kết thúc hay tiếp tục điểm này cũng không nằm trong ý muốn của cô.



Hoàng Phong cười nhạt nụ cười rất vô hại nhưng đáy mắt không hề có bất kì sự vui vẻ nào.



Anh lặp lại hai từ, âm điệu rất chậm rãi ưu nhã.



“Chia tay à?” Anh lại cười lần này không chút lưu tình kéo mạnh Nguyệt Vy về phía mình, cô đau đến A lên một tiếng.



Còn chưa kịp phản ứng thì môi anh đã dán xuống, thanh âm như từ địa ngục kéo lên: "Có phải em vẫn không biết sợ là gì có đúng không?".