Cậu Bạn Thích Tôi Mười Chín Năm Kết Hôn Rồi

Chương 7




    …..


    Học kì thứ hai của năm nhất, có một bạn nam chặn tôi trước cửa phòng đọc của thư viện, cậu bạn ấy nói: “Hà Hảo phải không?  Mình là Đỗ Phi.”


    Tôi nói: “Có phải cậu có một người anh em trai tên là Hà Thư Hoàn không?”


   • Chú thích: Hai nhân vật trong “Tân dòng sông ly biệt”


    Cậu ấy ngẩn người một chút rồi cười phá lên, sau đó đưa thẻ sinh viên ra cho tôi nói: “Cậu lúc nãy mượn sách xong chưa lấy thẻ sinh viên đã đi rồi này.”


    Tôi nhìn tấm ảnh xấu thậm tệ của mình trên tấm thẻ rồi đưa tay nhận lấy nói “Cám ơn cậu!”


    Cậu ấy cười híp mắt nói: “Cám ơn thì thôi không cần, hay là cậu mời mình ăn cơm đi, vừa đúng trưa nay mình chưa ăn cơm.”


    Tôi hỏi: “Cậu muốn ăn gì?’


    Cậu ấy nói: “Thì đi canteen, một món mặn hai món rau là được rồi.”


    Sáu đồng một món mặn hai món rau, tôi quen biết một người hơn tôi hai khóa là Đỗ Phi.


    Anh ấy với Đỗ Phi trong phim không giống nhau chút nào. Anh ấy là việc gì cũng vô cùng xuất sắc, trưởng thành và hào phóng, anh ấy có tất cả sự hấp dẫn của một đàn anh.


    Khi nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, kể về Đỗ Phi, mẹ tôi nói: “Bây giờ con có thể yêu sớm rồi.”


    Tôi nói: “Mẹ à, bây giờ là yêu muộn, mà con vẫn còn chưa yêu mà.”


    Tối thứ hai sau khi nói chuyện với mẹ, Tiếu Tùng gọi điện cho tôi, đúng lúc tôi đang ôm micro khản giọng hát hò với mấy đứa bạn.


    Tôi cầm điện thoại ra ngoài nghe:


    “Alo”


    Đầu dây bên kia vài giây sau mới hỏi tôi: “Cậu đang ở đâu?”


    Tôi nói: “Mình cùng bạn chung phòng đi hát kara.”


    Cậu ấy hỏi: “Bao giờ cậu về?”


    Tôi nói: “Nghỉ hè mình về, sao vậy?”


    Đầu dây bên kia lại im lặng chắc là do ồn ào quá nên cậu ấy không nghe thấy. Tôi nghĩ sắp phải thi đại học rồi nên cậu ấy chắc đang cảm thấy áp lực liền an ủi:


   “Tiếu Tùng, cậu sắp thi đại học rồi, ngủ sớm đi nha, cậu thông minh như vậy thì không cần thức khuya học bài đâu, cứ thoải mái là được.”


    Cậu ấy nói: “Không cần cậu lo.” Sau đó cúp điện thoại.


    Bình Tử đi ra hỏi tôi sao vậy, tôi nói không sao, em trai tôi sắp thi đại học nên tâm trạng không tốt tìm tôi trút giận.


    Thực ra có nhiều chuyện tôi không hiểu chút nào nhưng tôi cứ nghĩ mình hiểu.


    Sau này, khi tóc ngắn đã biến thành tóc dài, khi quần jean đã biến thành váy mềm...


    Lúc đó có thể là đang quấn tạp dề nấu ăn trong bếp, có thể là đang hạnh phúc ngắm con ngủ trong nôi, hoặc cũng có thể đang đẩy xe lựa lựa chọn chọn gia vị trên những cái giá cao ngút trong siêu thị, tôi sẽ nhớ về những chuyện cũ.


    Tôi sẽ nhớ về cậu bé trong điện thoại mà giật mình hiểu ra.


    Kì thực lúc đó cậu ấy muốn nói: Cậu ở đâu? Cậu đừng ở bên người con trai khác được không? Bao giờ cậu về nhà? Cậu nhanh trở về đi.


   
    Và


   
    Mình nhớ cậu.


    .....

    Ngày tôi về nghỉ hè là một ngày nóng kinh khủng, khoảng 30 độ. Vừa xuống tàu là tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Tùng.


    Cậu ấy từ phía xa tiến lại gần tôi, hình dáng dần trở nên rõ nét, sau cùng đưa tay lấy hành lý trong tay tôi.


    Tôi nói: “Tiếu Tùng, cậu cạo râu rồi.”


    Cậu ấy nói: “Cạo lâu rồi.”


    Tôi nói: “Tiếu Tùng, cậu có yết hầu rồi.”


    Cậu ấy nói: “Có lâu rồi.”


    Tôi nói: “Tiếu Tùng, cậu nhớ mình không.”


    Cậu ấy nói: “Chẳng nhớ chút nào.”


    Tôi nói: “Sao cậu không nói như vừa nãy nữa.”
______________________________________


Bơ : Tiếu Tùng nói dối là hư nha 🤭