Tháng 5, tháng của những hôn lễ, tôi tham gia lễ cưới của Đổng Dã.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, tôi đến nhà hàng tổ chức đám cưới từ rất sớm, nhìn thấy Đổng Dã đang mặt mày hớn hở đón khách. Đổng Dã thấy tôi vẫy vẫy tay, tôi nhanh chân bước đến trước mặt cậu ấy.
Tôi nói: “Đổng Dã, chúc mừng nhé, nhìn thấy cậu bước vào nấm mồ hôn nhân, mình rất vui.”
Đổng Dã hạnh phúc nói: “Mình biết cậu muốn khiêu chiến với mình, nhưng hôm nay mình đây là đi tới thiên đường hạnh phúc, không phải nấm mồ hôn nhân đâu nhé.”
Tôi thành khẩn nói: “Được, chúc cậu hạnh phúc. Mình thật lòng đó.”
Tôi và Đổng Dã lại bắt đầu nói chuyện đông chuyện tây.
Đổng Dã cẩn thận thăm dò tôi: “Tiếu Tùng, cậu ấy... sắp kết hôn rồi, cậu... biết không?”
Tôi cười nói với Đổng Dã: “Mình biết, hồi Tết mẹ nói với mình rồi.”
Đổng Dã bày ra biểu cảm hận mài sắt không nên kim, đưa tay chỉ chỉ tôi nói:
“Cậu, Hà Hảo, cậu có não không đó? Thôi các bạn khác đều bên trong, cậu vô tìm bọn họ đi. Lát nữa đừng về sớm, mình tìm cậu có việc.”
Sau hôn lễ, mọi người uống xong ba tuần rượu thì bắt đầu lục đục về, mọi người đều uống nhiều, ngật ngà ngật ngưỡng nói:
“Thôi lần sau rồi gặp, chúc Đổng Dã sớm sinh quý tử...”
Tôi vốn định đi về cùng bọn họ, nhưng Đổng Dã gọi tôi lại: “Nói rồi mà, từ từ rồi về.”
Tôi hơi mất kiên nhẫn nhìn Đổng Dã hỏi: “Đổng Dã, đêm hôm cậu không vào động phòng với cô dâu, tìm mình làm gì? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, không biết hả?”
Đổng Dã nói: “Đừng có dụ mình, tìm cậu có việc. Đi, đi uống rượu.”
Tôi đành đi đến quán rượu với Đổng Dã.
Cậu ấy lấy chục chai bia để lên bàn nói: “Không say không về”.
“Được, hôm nay mình uống với cậu.” Cụng với Đổng Dã xong, tôi làm một hơi hết nửa chai bia.
Đổng Dã nhìn chai bia nói thẳng:
“Hà Hảo, cậu và Tiếu Tùng quan hệ như thế nào, nghĩ gì tụi mình đều nhìn ra được, nhưng hai người lại cứ ra sức giày vò nhau, giày vò qua lại đến giờ thì tháng sau Tiếu Tùng kết hôn rồi, có vui không? Cậu nói xem, hai người dây dưa bao nhiêu năm rồi? Có lúc mình nghĩ, nếu cậu với cậu ấy cuối năm nay kết hôn, năm sau sinh một đứa bụ bẫm, nói không chừng hai nhà chúng ta còn là thông gia nữa ấy chứ.”
Tôi tì má vào lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn trời.
Tôi không biết tại sao lại làm thế, để nước mắt không rơi xuống hay chỉ đơn thuần là tôi muốn nhìn trời?
Tôi thở dài nói với Đổng Dã: “Đổng Dã, tấm lòng của cậu mình biết, nhưng mà mọi chuyện đều đã qua rồi, tất cả chỉ là quá khứ, tụi mình có duyên không có phận, chỉ cần Tiếu Tùng hạnh phúc, mình... sao cũng được.”
Đổng Dã hơi kích động: “Sao cũng được cái ông nội nhà cậu. Sao cậu biết Tiếu Tùng sẽ hạnh phúc? Cậu biết Tiếu Tùng ở Anh sống như thế nào không?”
Tôi nói rất nhỏ, nhưng tôi biết Đổng Dã nghe thấy. Tôi nói: “Không liên quan đến mình.”
Câu này nói với Đổng Dã, cũng là đang nói với đáy lòng tôi.
Tôi cứ nghĩ nghe tôi nói vậy Đổng Dã sẽ tức giận mắng tôi, không ngờ dùng đôi mắt lạnh lùng không hiểu ngó tôi.
Cậu ấy thở dài nói: “Hà Hảo, có những thứ nếu không phải là của cậu, đời này dù cậu tranh giành thế nào nó cũng không phải là của cậu. Có những thứ cậu giành cũng được, không giành cũng được nhưng nó vốn là của cậu, vĩnh viễn thuộc về cậu, không bao giờ xa rời cậu. Cả con người cùng là như thế.”
“Hà Hảo, mình nói nhiều vậy rồi, chuyện của cậu và Tiếu Tùng mình cũng đã cố gắng hết sức, còn lại chỉ trông vào cậu thôi.” Nói xong, Đổng Dã đứng dậy bỏ đi.
Tôi một mình uống nốt bốn chai bia còn lại. Ngẩng đầu nhìn mặt trăng, trăng rất sáng rất tròn.
Tiếu Tùng họp lớp uống say, tôi ngắm trăng cùng cậu ấy. Hôm đó mặt trăng cũng đẹp giống hôm nay. Cũng là dưới ánh trăng hôm đó, đôi môi chúng tôi lần đầu chạm nhau...
“Ding” một tiếng, Đổng Dã gửi cho tôi một số điện thoại và địa chỉ, là địa chỉ ở Anh, là địa chỉ của Tiếu Tùng?
Tôi về nhà lên giường đi ngủ nhưng không sao ngủ được.
Tôi ra ban công tiếp tục ngắm trăng, nhìn ngắm một hồi tôi quyết định: Tôi sẽ đi Anh tìm Tiếu Tùng.
Trong đêm hôm đó, ý tưởng này hết lần này đến lần khác bị tôi gạt đi rồi hết lần này đến lần khác lại nảy ra. Trước khi bình minh, tôi đã quyết định: Tôi sẽ sang Anh tìm Tiếu Tùng.
Tôi nói với chính mình: Hà Hảo, đi tìm cậu ấy đi, cho dù kết quả ra sao cũng sẽ không hối hận.
Đừng để khi mình già đi mới hối hận vì sao không đi tìm cậu ấy, vì sao không dũng cảm một lần. Hà Hảo, mình chỉ ích kỷ một lần này thôi, mình không muốn hối hận.
Tôi vội vàng đánh răng rửa mặt, đi lên tòa soạn xin chủ biên cho nghỉ phép, đặt vé máy bay sớm bay đi Anh chuyến sớm nhất, lên máy bay yên tĩnh ngồi chờ đến Anh.
🥑