Cậu Cả vẫn luôn biết cậu Hai là người thẳng tính. Tính tình vốn lãnh đạm, thờ ơ với mấy chuyện tình trường ong bướm như thế này.
Từ trước tới nay, chỉ cần nó bắt gặp cậu ve vãn, bắt ép con gái nhà lành nó đều sẽ trơ mắt làm ngơ mọi chuyện. Vì sao hôm nay lại...
" Thằng Hai, bình thường chuyện của tao mày không hay xen vào. Tại sao bây giờ lại muốn nhúng tay vào chuyện này? Đừng có nói với tao là...mày có ý gì với Nhã đấy chứ? ".
Nghĩ đến loại khả năng này, Cậu Cả vẻ mặt không khỏi méo mó, vặn vẹo, cả khuôn mặt cau có liếc nhìn người đàn ông chững chạc trước mặt này.
Thanh Nhã lúc này sớm đã thoát khỏi vòng tay của cậu Cả. Cô đứng ở một bên nghe thấy cậu Cả lỡ miệng nói đến lí do cậu Hai ra tay giải vây cho cô, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm tới cậu Hai.
Nếu thực như là lời cậu Cả suy đoán, cậu Hai..cậu Hai thực sự là có ý gì với cô sao? Phải không đây? Cô đem theo nghi hoặc, tò mò nhìn đến cậu Hai mà không dám chớp mắt, chỉ chờ cậu mở miệng lên tiếng xác nhận một câu.
Trước lời chất vấn của cậu Cả, cậu Hai khẽ đánh mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nhã, lại quay lại đối với anh Hai mình trả lời điềm tĩnh.
" Anh Hai nói đùa rồi. Anh thừa biết là em không có hứng thú mấy chuyện nam nữ này mà. Huống chi...cho dù em có thích, cũng là thích những cô tiểu thư đài các. Làm sao có thể để mắt đến một người hầu ".
Nghe cậu Hai lạnh nhạt nói như vậy, kì thực khiến cho Thanh Nhã có cảm giác man mác buồn, còn có một chút hụt hẫng. Toàn bộ cao hứng vừa rồi đều tan biến sạch.
Cậu Cả thấy cậu Hai trông không có vẻ gì là đang che giấu, lấp liếʍ bèn gạt bỏ nghi ngờ ở trong đầu. Lại cảm thấy vẫn không đúng.
" Không đúng! Nếu vậy, tại sao mày còn ra mặt ngăn cản? ".
Cậu Hai không hề nao núng, vẻ mặt rất thản nhiên cười khẽ. Nhẹ nhàng đem lời giải thích hợp lí nói ra.
" Giữa ban ngày ban mặt, anh Hai lại đi làm chuyện đồϊ ҍạϊ với một người hầu, anh nghĩ bà Cả có để yên cho anh không? Hơn nữa, giờ bà Cả còn đang hối thúc anh lấy vợ, anh không lo sao? ".
Cậu Cả chỉ cần nghe đến việc lấy vợ, lập tức cả người đều trở nên cứng đờ. Bảo cậu lấy vợ thà cậu bỏ nhà đi bụi còn hơn.
Cậu Cả này tính tình có chút kì quái. Chính là ở bên ngoài có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí là làm chuyện lén lút, vụиɠ ŧяộʍ với các cô gái xuân sắc, nhưng cứ hễ bắt cậu lấy vợ là cậu lại không chịu.
Lí do đưa ra rất đơn giản. Cậu Cả cho rằng sau khi bản thân lấy vợ sẽ suốt ngày bị vợ quản thúc, không được tự do ra ngoài chơi bời lêu lổng như lúc trước nữa.
Nếu lấy được người hiền dịu, nhẹ nhàng như Thanh Nhã thì không nói, chẳng may mà vớ phải một mụ vợ dữ hơn cả cọp cái, vậy thì cậu thà không có vợ còn hơn.
Nếu mọi người mà biết được cái suy nghĩ trẻ con này của cậu, chắc chắn ai nấy cũng sẽ cười thối mũi cậu.
Chưa cần nói đến lời thứ hai, cậu Cả ngay lập tức xanh mặt quay ngoắt người bỏ đi. Cũng không thèm nhìn mặt hai người là cậu Hai và Thanh Nhã.
Sau khi cậu Cả bỏ đi, ở trong một bụi cây gần đó có thấp thoáng hình bóng một người đàn ông cao lớn, khôi ngô anh tuấn. Chỉ là nét mặt có phần nghiêm trọng. Cả gương mặt tối sầm lại, ánh mắt chán ghét nhìn về phía cậu Cả vừa rời đi mà nắm tay không tự chủ được khẽ siết chặt.
Cậu Ba không biết từ lúc nào đã đứng nấp ở đó chứng kiến được toàn bộ sự việc đã xảy ra. Từ lúc cậu Cả cố tình quấy rối Thanh Nhã cho đến lúc cậu Hai xuất hiện ra mặt.
Vừa rồi khi cậu Hai còn chưa xuất hiện, suýt chút nữa cậu đã không thể nhịn được muốn xông lên cho cậu Cả một nắm đấm vào mặt. Chỉ là bước chân đưa ra lại có phần chần chừ mà rút lại.
Nghĩ nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải là lúc cậu có thể tùy ý ra mặt. Hiện tại cậu còn đang ẩn mình dưới lớp ngụy trang một người con ôn hòa, chân chất, không tính toán. Chỉ sợ lúc này ra mặt sẽ làm hỏng hết cơ đồ.
Nhưng cũng không thể đứng yên mà trơ mắt nhìn người con gái ấy có chuyện được.
Còn đang đắn đo suy nghĩ thì ánh mắt Cảnh Bình chợt thoáng qua một thân ảnh cao lớn chững chạc của anh Hai cậu.
Trong tức khắc khóe miệng Cảnh Bình liền khẽ nhếch lên. Cậu cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ theo quán tính ném chính xác đến chân người kia.
Cậu Hai lúc đó vốn là đi theo hướng khác về phòng. Thấy viên đá từ hướng này ném đến chân mình liền quay đầu đưa mắt nhìn về hướng này.
Cảnh Bình nhanh chân núp mình vào bên trong bụi cây để cậu Hai không có phát hiện ra mình.
Thành ra cảnh tượng cậu Cả đang có ý định cưỡng đoạt Thanh Nhã mới toàn bộ lọt vào tầm mắt cậu Hai.
Lúc đó cũng là tình thế bức bách. Xung quanh cũng chỉ có mỗi một cậu Hai Hoàng.
Dù biết rõ cậu Hai xác suất sẽ ra mặt giúp Thanh Nhã là rất thấp. Nhưng phải thử vận may mới biết được.
Đến chính Cảnh Bình cũng không thể ngờ đến anh Hai mình vậy mà lại ra mặt thật. Điều này trước nay chưa từng xảy ra. Chuyện hiếm lạ này không khỏi khiến cho Cảnh Bình có chút bất ngờ.
Nhưng dẫu sao mọi chuyện cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Dù cho có như nào thì cũng không quan trọng. Chỉ cần kết quả như cậu mong muốn, người con gái đó không sao là tốt rồi!
Cảnh Bình khẽ liếc mắt nhìn lại chỗ cậu Hai và Thanh Nhã đang đứng. Cũng không có ý định nán lại. Cậu trực tiếp cất bước bỏ đi không một tiếng động.
Lúc này trong vườn chỉ còn lại bóng dáng hai người Thanh Nhã và cậu Hai Hoàng.
Cậu Hai đưa mắt nhìn Thanh Nhã một cái, không nói gì mà lạnh lùng nhấc chân rời đi.
Thanh Nhã thấy vậy liền vội vã xách ống quần đuổi theo cậu.
" Cậu Hai, xin dừng bước! ". Vừa đi cô vừa cất giọng hớt hải.
Cậu Hai đang đi, nghe được lời này của cô thì không có bước đi nữa. Cậu bất chợt dừng lại, làm cho Thanh Nhã đang đuổi theo vội vã phía sau không đoán trước được mà lao thẳng vào cậu. Vầng trán cô khẽ va vào l*иg ngực cứng rắn của cậu.
Lần đầu tiên tiếp xúc với một cô gái ở khoảng cách gần trong gang tấc như thế này khiến cho cậu Hai có cảm giác kì lạ. Một thứ gì đó len lỏi bất ngờ ập đến khiến cho tim cậu đập nhanh hơn mọi khi.
Cái cảm giác khác lạ này khiến cho cậu không giữ được vẻ điềm tĩnh của mình. Cậu không thích cảm giác bị mất kiểm soát này.
Lúc Thanh Nhã từ trong l*иg ngực cậu rời khỏi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ mặt đang nhăn mày của cậu. Cô liền cho rằng là cậu không thích tiếp xúc với con gái. Thế là ở trong lòng lại có chút phiền lòng hơn.
Nhưng vừa rồi được tiếp xúc gần như vậy cũng coi như thu được thành quả rồi. Không vội! Sau này còn nhiều thời gian để cô theo đuổi cậu.
" Xin lỗi...Tôi..tôi chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn với cậu. Vừa rồi may mà có cậu ra mặt giải vây giúp tôi! ".
Nhìn thấy cô gái nhỏ ánh mặt cảm kích mỉm cười nhìn mình nói hai tiếng cảm ơn, không hiểu vì sao ở vị trí nào đó cậu Hai thật sự cảm thấy ấm lòng.
Nhưng cậu không thừa nhận với chính mình xúc cảm ấy là đến từ đâu.
Cậu vẫn như cũ lạnh nhạt mở miệng.
" Cô không cảm ơn tôi. Thực ra tôi cũng không phải người đã giúp cô. Cô nên cảm ơn người đã trốn ở một góc nào đó ném viên đá ra hiệu cho tôi tới chỗ này ".
Thanh Nhã nghe cậu Hai giải thích, dường như đầu óc liền trở nên mơ hồ. Nói như vậy, vừa rồi đã có người trốn trong góc tối gọi cậu Hai giúp cho cô sao? Nhưng đó có thể là ai?
Khoan nghĩ tới chuyện này. Dù gì thì trong mắt Thanh Nhã người trực tiếp cứu cô vẫn là cậu Hai. Cô mặc kệ bị cậu lạnh nhạt, vẻ mặt vui vẻ nở rộ lên nụ cười trong trẻo.
" Dù sao thì đối với tôi, cậu Hai chính là vị thần cứu thế! ".
Cậu Hai có chút kinh ngạc, ngây ra vài giây trước lời nói của cô.
Cô gái này thật sự biết cách khiến cho người ta phải chú ý.........