Đời người quẩn quanh, bốn mùa luân chuyển. Thoáng chốc mùa đông đã qua đi, mùa xuân hoa nở lại ập đến. Chim chóc đua nhau từ phương nam bay về hòa cùng muôn hoa khoe sắc.
Cảnh Bình mới chỉ lấy Nhã chưa đầy ba tháng mà trong phủ đã chuẩn bị đón thêm một thành viên mới.
Vừa vặn lại vào độ đầu xuân, không khí vui vẻ như được nhân đôi thêm.
Cảnh Bình biết mình sắp được làm cha thì vui mừng viết rõ trên mặt. Đi tới đâu cũng tự mình cười ngây ngốc, làm cho không một ai là không biết chuyện vui của cậu.
Từ ngày Nhã có mang, cậu không bao giờ để Nhã phải động tay động chân vào bất cứ một việc gì. Tối đến còn sai người đun nước, tự mình rửa chân cho vợ. Ai nhìn vào cũng đều nói cậu yêu chiều vợ số hai thì không ai dám tranh số một.
Hôm nay Cảnh Bình như thường lệ đi tới phòng bếp kêu đám người làm chuẩn bị nước đun cho cô.
" Lành, nhớ đun nước lát nữa mang vào phòng cho mợ Ba nghe chưa? ".
Cảnh Bình nghiêm túc giao phó xong còn chưa để Lành kịp trả lời đã quay ngoắt người bỏ đi. Để lại một Lành khuôn mặt ngơ ngác đứng đó.
Lúc về phòng liền vứt bỏ cái vẻ mặt nghiêm nghị kia, quay sang là hí hửng một câu hai câu đều chứa đầy sủng nịnh với cô.
" Nhã! Em cứ yên tâm nghỉ dưỡng. Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho em thật tốt! Còn có, chúng ta nên đặt tên con là gì? ".
Thanh Nhã ôm chiếc bụng to ngồi ở trên giường nhìn sang khuôn mặt thích thú của Cảnh Bình thì không nhịn được khẽ bật cười, lại nhẹ nhàng nói.
" Vậy... nếu là con trai thì đặt là Thiện Nhân. Còn nếu là con gái thì đặt là Thục Khuê. Cậu thấy thế nào? ".
" Đều nghe em hết! ". Cảnh Bình gật đầu, yêu chiều nhìn sang Nhã mà ôm cô vào lòng.
Năm ấy một điều không ai ngờ tới Nhã thế nhưng sinh một cặp long phượng! Một trai một gái đủ cả. Khiến cho trong phủ ai nấy đều vui mừng hạnh phúc.
Đúng như ý của cô đã bàn trước với cậu. Cùng là một bào thai nhưng con trai hai người lại chui ra sớm hơn bé hai có một giây nên là anh trai Lý Thiện Nhân. Bé gái thì đặt là Lý Thục Khuê.
Cả phủ Lý ngày đó đã tổ chức một đám cổ rất linh đình đã đón chào hai thành viên mới trong nhà.
Ba nam sau.
Một bé gái dáng vẻ khả ái hoạt bát lon ton chạy loạn trong sân, ở đằng sau bé gái có một bé trai dáng dấp ngang ngang cô bé đuổi theo như muốn bắt lại cô bé.
Cậu bé vừa hồng hộc đuổi theo, vừa la lớn.
" Thục Khuê! Em chờ đó! Dám lấy đồ chơi của anh! Trả đây!
Cô bé kia rất thích trêu chọc anh trai mình, còn hợm hĩnh quay đầu lại, thè lưỡi một cái trêu chọc.
" Không! Còn lâu em mới trả cho anh! Có giỏi thì tới bắt em nè! ".
Bà Ba lúc này cùng bà Hai đứng ở dưới góc cây mai lớn trong sân, nhìn ra hai đứa trẻ đang nô nghịch mà bất đắc dĩ mỉm cười. Bà Ba nói.
" Haizz! Cái đám nhóc này! Suốt ngày nô đùa nhau không biết chán! Lại nói cha mẹ tụi nó lúc chúng nó lớn một chút liền đem cho mấy bà có tuổi như chúng mình trông. Hai người tụi nó thì hay rồi! An tâm dắt nhau đi hưởng thụ cuộc sống du sơn ngoạn thủy. Thật là... ".
Bà Hai cũng chỉ biết mỉm cười quay sang nói khẽ.
"Em Ba như vậy còn có cái để mà bận rộn! Như chị đây nài! Muốn có cháu bồng bế mà cũng không có! Chỉ là cái thằng Hai nó quá cố chấp. Nói thế nào cũng không chịu để mắt tới một cô nào. Mà trong huyện này thì cũng thiếu gì con gái đẹp ".
Bà Ba nghe bà Hai phiền lòng nhắc tới con trai thì cất lời an ủi.
" Thôi! Chị Hai cũng đừng quá phiền lòng. Không chừng thằng Hai là cũng đã có đối tượng để ý cũng nên. Cái gì thì cũng nên để từ từ. Thuận theo tự nhiên đi chị ".
" Ừ thì cũng biết thế! ". Bà Hai khẽ gật đầu. Lại đưa mắt nhìn sang lũ trẻ đang nô đùa.
Mà chính bà cũng không thể ngờ tới việc bản thân lo nghĩ đến mất ăn mất ngủ vậy mà mấy ngày sau liền khiến cho bà được dịp ngỡ ngàng.
Cậu Hai chẳng những đã có người con gái đề mắt tới mà còn làm cho có sản phẩm luôn rồi.
Hỏi ra mới biết, cậu Hai ngày thường chỉ biết vùi đầu vào sổ sách, lại thường xuyên được mợ Cả Lan đem nước rót trà tới chăm sóc. Hai người lâu ngày tiếp xúc liền sinh ra tình cảm.
Trong một đêm cả hai lỡ uống say chén, tâm sự với nhau, kể mọi chuyện cho đối phương xong liền lỡ làm chuyện đó. Lúc tỉnh lại tuy mơ màng, nhưng cậu Hai sau đó liền quyết đem chị dâu của mình chịu trách nhiệm.
Thể là cậu thẳng tới chỗ mẹ mình là bà Hai lên tiếng nói rõ. Muốn xin mẹ cho cậu cưới mợ Cả Lan.
Mặc dù nói bây giờ mợ Cả Lan đã là người phụ nữ không chồng. Nhưng dù sao cũng là góa chồng. Lại nói càng là như vậy, ở thời đại này lại càng nghiêm khắc. Bảo bà Hai làm sao có thể chấp nhận đây.
Mới đầu bà Hai nhất quyết không chịu. Còn lấy tính mạng ra uy hiếp cậu Hai không được lấy mợ Cả Lan. Tuy biết thái độ của bà gay gắt nhưng cũng không thể hoàn toàn trách bà.
Về sau may mắn Cảnh Bình đem Nhã du ngoạn trở về. Nghe được chuyện của hai người cậu Hai và mợ Lan. Thế là Nhã liền nghĩ ra một cách chu toàn giúp cho hai người đến được với nhau.
Bởi vì lí do chính khiến cho bà Hai không thể chấp nhận nổi chuyện này chung quy cũng là vì sợ lời rèm pha dị nghị của người ngoài.
Chính vì thế Nhã và Cảnh Bình đã làm ra một chuyện mà không ai dám nghĩ tới. Cũng là để mợ Lan xóa bỏ cái thân phận mợ Cả kia, danh chính ngôn thuận trở thành mợ Hai, vợ của cậu Hai.
Vài tháng sau đó, người trong huyện liền truyền tai nhau nói rằng cậu Hai nhà họ Lý sắp lấy vợ. Mà cô dâu của cậu nghe nói là con gái thứ hai phú ông họ Trịnh huyện bên được cậu Hai rạm hỏi rước về.
Mà người ngoài đều nghĩ như vậy. Nhưng cũng chỉ có người trong phủ họ Lý mới biết rõ người con gái thứ hai này thực chất là danh phận giả do Nhã và Cảnh Bình sắp xếp để Lan có một thân phận phù hợp đường đường chính chính bước vào cửa nhà họ Lý một lần nữa. Nhưng lần này không còn là mợ Cả mà là mợ Hai.
Mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn khi mà phú ông nhà họ Trịnh là nhà mẹ đẻ của Lan. Lại nói Phú Ông Trịnh nhiều thê thiếp con cái. Cho nên người ngoài cũng không lấy làm lạ khi có một cô con gái thứ hai nhà họ Trịnh gả vào phủ nhà họ Lý.
Đêm tân hôn, Lan ngồi trong phòng khuôn mặt hạnh phúc thẹn thùng lập lòe dưới ánh đèn. Không ai biết rõ tâm trạng lúc này của cô hơn cô. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình được trở thành vợ của người đàn ông mà mình yêu.
Phải! Từ lần đầu tới xem mắt người mà cô để ý chỉ có mình cậu Hai. Lúc đó cô đã nghĩ muốn trở thành mợ Hai của nhà này. Nhưng vẫn là đời trớ trêu. Đẩy cô tới vực sâu mang danh phận mợ Cả như có như không. Lại hoàn toàn chẳng có tình yêu.
Nhưng chẳng phải quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô vẫn cùng người mình yêu ở bên nhau rồi!
Cô thầm nghĩ thật may mắn!
Có lẽ những người đã là có duyên phận với nhau, thì dù cho là có gặp bao trở ngại đi chăng nữa, cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nhau mà thôi! Bây giờ thì cô đã thực sự tin vào thứ gọi là " duyên phận " rồi!
Toàn văn hoàn