Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Chương 59: Hiểu lầm kiếp trước được hóa giải





Nhã được Cảnh Bình ôm trên tay, cậu hoảng sợ đến độ tay chân không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng bế cô nằm lên giường. Giọng nói khẩn trương quay sang nhờ vả cậu Hai.

" Anh Hai…anh đi mời thầy lang tới đây cứu Nhã đi anh! ".

Hai Hoàng thất thần tại chỗ, nghe được Cảnh Bình nói mới sực tỉnh. Cậu nhanh chóng lao nhanh ra ngoài đi tìm thầy lang tới.

Ở trong phòng lúc này cũng chỉ còn Nhã đang hấp hổi, hơi thở yếu ớt hai mắt sớm đã lờ mờ nhìn không rõ người trước mắt.

Cảnh Bình nắm chặt lấy tay cô như sợ chỉ cần buông ra thì cô sẽ rời đi khỏi cậu mãi mãi. Chính là nỗi sợ vô hình bao trùm lấy đỉnh đầu cậu. Cả khuôn mặt cậu chưa bao giờ hoảng loạn bày ra một mặt sợ hãi, bất an đến như vậy. Hai hàng lông mày nhíu chặt nhìn cô mà lo sợ lên tiếng.

" Nhã…đừng sợ! Rất nhanh…rất nhanh…thầy lang sẽ tới cứu Nhã! Em phải ráng lên! Không được…không được bỏ lại tôi! Em biết không…em chính là…chính là ngôi sao sáng để tôi tồn tại trên thế gian này! ".

Cảnh Bình nói đến đây, nước mắt không kìm được đã chảy xuống gò má ướt át. Hốc mắt cũng từ đây trở nên đỏ ngàu. Có thể thấy được người đàn ông này đang run rẩy, sợ hãi tới mức nào.

Nhã tờ mờ cố gắng gượng đưa bàn tay mềm mại lên chạm nhẹ vào gò má ướt lạnh của cậu. Cô chau mày vì đau đớn nhưng vẫn để lộ nụ cười xinh đẹp mà nói với cậu.

" Cậu Ba! Nhã…Nhã vẫn luôn rất…rất yêu cậu! Cho dù…có…có làm cách nào… đi chăng nữa, cũng…cũng không thể nào…ngừng…yêu cậu! ".

Nhã khó khăn nói từng câu từng chữ, lại càng làm cho Cảnh Bình xúc động hơn. Cảm xúc mãnh liệt càng lúc càng nắm chặt lấy tay cô hơn.

" Nhã! Đừng nói gì nữa!..Thầy lang sẽ đến ngay mà! Em sẽ được cứu ngay mà! ".

Nhã không biết có nghe được mấy câu này của Cảnh Bình hay không, chỉ mỉm cười trong vô thức mơ màng nhìn khuôn mặt mờ dần đi trước mặt. Bàn tay đặt trên gò má Cảnh Bình cũng từ từ vô lực tuồn xuống.

Cảnh Bình nhìn thấy cô dần nhắm mắt lại, trong lòng càng hoảng hơn. Cậu liên tục kêu cô hai ba tiếng.

" Nhã! Đừng…đừng mà Nhã! Tỉnh lại đi mà Nhã! Đừng…đừng bỏ lại tôi! Nhã… ".



Nhã dường như rơi vào ảo cảnh lúc hôn mê. Khi cô mơ màng mơ mắt ra, cảm giác cả cơ thể nhẹ bẫng không có trọng lực. Cô liền nhìn thấy bản thân vậy mà đang lơ lửng trên không. Lúc hoang mang mơ hồ chưa rõ là chuyện gì đang xảy tới với mình thì lại nghe được âm thanh đằng trước.

Cô bất giác giật mình hướng mắt nhìn tới hình ảnh phía trước.

Trong một góc tối mờ mịt, bóng trăng lập lòe chiếu vào thân ảnh một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, ánh mắt thâm sâu đưa cho một người phụ nữ trẻ trung gói thuốc bột gì đó.

Người phụ nữ kia gương mặt gầu gò hiện rõ, không ai khác lại chính là Liễu. Cô ta nhận lấy gói thuốc từ người đàn ông, còn nghi hoặc tò mò hỏi người kia.

" Thưa ông! Đây là cái gì ạ? ".

Người đàn ông trong ánh sáng chiếu của bóng trăng hiện lên khuôn mặt mưu mô, xảo quyệt mà cất tiếng nói.

" Đây là ngũ thạch tán! Lúc trước tôi phải cất công nhập từ nước Hoa về! Trong này độc tính không hề nhẹ. Chỉ cần cho cô ta uống liền có thể sinh ra ảo giác cực mạnh. Đợi tới khi cô ta mất dần đi ý thức liền tự sát mà thôi! ".

Trường Lạc nghe tới đây, hai mắt cô vẫn luôn trợn to, mơ hồ nghi kỵ.

Chính là Lý Phúc cùng Liễu ở kiếp trước thông đồng bắt tay với nhau.

Liễu có lẽ đã nghe được lời dụ dỗ sau khi Lý Phúc chiếm được gia sản sẽ chia cho cô ta một phần nên mới ham cái lợi trước mắt.

Nhưng gói thuốc kia rốt cuộc cô ta định đem cho ai uống.

Nhã bay tới gần chỗ bọn họ đang đứng, phát hiện có làm gì cũng không khiến cho bọn họ chú ý đến. Chẳng lẽ là cô đang ở trong trạng thái linh hồn chăng?

Nhưng tại sao lại có cảnh tượng này? Đây là cô đang ở trong mộng sao?

Không có thời gian suy đoán lung tung. Nhã liền theo chân Liễu mà đi theo cô ta. Chỉ thấy cô ta đi vào phòng bếp chuẩn bị một bát chè hạt sen, sau đó còn đặc biệt đổ thứ bột thuốc vừa rồi Lý Phúc đưa cho cô ta. Trong miệng còn phun ra những lời độc địa.

" Hừ! Đừng trách tao ác! Tất cả là tại vì mày mà tao mới phải ra nông nỗi thế này! ".

Thanh Nhã nhìn khuôn mặt nhăn rúm đến méo mó của cô ta vừa nguấy bát chè vừa lên tiếng chửi rủa, cơ hồ liền có cảm giác đối tượng mà cô ta nhắc tới ở đây là mình.

Nhã đi theo phía sau lưng Liễu, chỉ thấy cô ta tìm tới Lành. Vào lúc Lành đi ra mở cửa lại nói với Lành.

" Lành à! ".

Giờ đã là canh hai. Lành dáng vẻ giống như đang ngáp ngủ. Mệt mỏi hỏi Liễu.

" Ngoáp! Ngoáp! mợ có gì sai bảo giờ này vậy? ".

Liễu tỏ ra thân thiết đưa bát chè đến trước mặt Lành nhẹ giọng nói.

" Lành này, hôm nay chị đặc biệt muốn làm một bát chè để tạ lỗi cho những lỗi lầm đã làm với Nhã trước đây! Nhưng khổ nỗi lại sợ Nhã sẽ không nhận ý tốt của chị! Cho nên…chị muốn nhờ Lành mang chén canh này đến cho Nhã giúp chị nha! ".

Lành bản tính ngây thơ, nghĩ nghĩ có lẽ Liễu là thật lòng có ý tốt. Cô liền dụi dụi mắt nhận lấy bát chè mà khẽ nói.

" Thôi được rồi! Em sẽ giúp mợ mang tới cho chị Nhã! Dù sao chị Nhã cũng khổ nhiều rồi! Giờ còn bị giam lỏng ở căn nhà hoang phía sau vườn! Tội nghiệp biết bao! ".

Phải rồi! Nhã nhớ lại thời điểm kiếp trước bản thân chính là vì mang tội danh chửa hoang mà bị nhốt lại ở căn nhà hoang phía sau vườn, không được cho ăn uống gì cả. Cũng là có Lành và bà Dần thỉnh thoảng lén lút mang đồ ăn tới cho cô.

Nhã cơ hồ đã ngờ ngợ nghĩ ra gì đó. Chẳng lẽ đây là những hình ảnh mà cô chưa được thấy ở kiếp trước sao?

Sau khi Liễu đem bát chè đưa cho Lành xong thì bỏ đi, Nhã không có đi theo cô ta nữa mà lần theo Lành đi tới căn nhà bị bỏ hoang phía sau vườn. Lành lúc này khẽ gọi cửa Nhã. Nhã dáng vẻ tả tơi qua khung cửa sổ nhìn thấy Lành mang tới cho mình một bát chè.

" Chị Nhã! Em mang chè đến cho chị này! Chị ăn đi cho bổ! Còn chăm sóc cho cả chị và đứa bé trong bụng nữa! ".

Nhã nhìn thấy là Lành tới, tròng mắt đỏ hoe cầm lấy bát chè mà sụt sịt, lại nói một tiếng " cảm ơn " với Lành sau đó thì uống cạn bát chè.

Linh hồn của Nhã lúc này chứng kiến tất cả. Cô lập tức hiểu ra mọi chuyện. Thì ra lúc đó bản thân cô đã uống bát chè mà Liễu " đặc biệt " cất công chuẩn bị cho cô với thứ bột gây ảo giác kia.

Chuyển cảnh, trong khu rừng u tối, Nhã tìm thấy một cơ hội sống sót đang vùng vẫy chạy trốn khỏi nơi tối tăm như địa ngục vây giữ mình kia. Cô lết thân xác mệt mỏi, cũng phải giữ hết sức bình sinh chạy một mạch ra khỏi cánh rừng. Vừa chạy cô vừa ôm bụng mong manh muốn lấy đứa trẻ làm động lực để sống tiếp.

Nào ngờ giây tiếp theo chân cô liền vấp vào một dễ cây lớn mà ngã quỵ xuống. Lúc quay đầu liền nhìn thấy hai bóng người đàn ông đi tới chỗ mình. Một người là Lý Phúc, người còn lại là cậu Ba.

Nhã quỳ xuống cầu xin hai người đó tha cho mình. Vào lúc này một con dao thẳng tay đâm tới bụng cô. Lúc cô vừa kịp ngẩng đầu lên hai mắt mở to nhìn tới người đã đâm mình. Máu tươi chảy ra từ bụng khiến cho cô mất dần sức lực ngã lăn trên mặt đất, hai tay ôm bụng trong đau khổ mà từ từ nhắm chặt hai mắt.

Chỉ có điều, linh hồn Thanh Nhã đứng ở gần đó giờ phút này không khỏi bàng hoàng. Cô đưa tay lên che miệng không khỏi thất kinh.

Giờ phút này cô nhìn rõ được người đã thẳng tay đâm mình. Vậy mà không phải là cậu Ba mà chính là Lý Phúc nham hiểm.

Ngay khi dây thần kinh của cô còn đang rối tung rối mù lại thấy Cảnh Bình túm chặt lấy cổ áo Lý Phúc mà gào thét lên.

" Ông đã làm gì thế hả? Tại sao lại giết người tôi yêu? Tại sao lại giết con của tôi! ".

Lý Phúc đối với sự căm hận gào khống lên của Cảnh Bình chỉ thản nhiên nói.

" Nếu không giết cô ta sẽ không trừ được hậu họa. Ta chỉ là đang thay con giải quyết mấy thứ nhỏ nhặt thôi mà! ".

Cảnh Bình không nghe những lời biện minh của ông ta. Cậu buông lỏng hai tay đang túm chặt cổ áo ông ta ra, ngồi sụp xuống ôm lấy cơ thể đã lạnh ngắt của cô mà run rẩy thét lên.

" KHÔNG!!! ".

Lúc này Nhã ở trong trạng thái linh hồn như chết lặng. Thì ra từ trước tới giờ cô vẫn luôn bị cái thứ thuốc gây ảo giác của Lý Phúc lừa gạt, để rồi gây ra trận hiểu lầm lớn đến như vậy.

Khóe mắt cô lúc này không nhịn được tuôn ra một giọt lệ. Cô đi đến muốn đưa tay lên vỗ vào lưng người đàn ông đang khóc thương mình. Lại phát hiện bàn tay như vô hình chẳng thể chạm tới người đàn ông. Lúc này cô mới thấu cảm giác tuyệt vọng nhất của nỗi tuyệt vọng là như thế nào.

Vào giây phút cô chứng kiến Cảnh Bình bế cơ thể nguội lạnh của mình bước đi, cảm giác nơi đáy tim sâu thẳm đau nhói từng cơn.

Cảnh Bình đem thi thể của cô tới chỗ một ngôi nhà tranh ở trong rừng trúc hoang vu. Gặp một ông lão râu tóc bạc trắng, cậu liền nói với ông lão ấy đầu đuôi mọi chuyện, kể cả nguyên nhân cô chết. Cuối cùng liền quỳ xuống cầu xin ông lão.

" Vương lão cư sĩ! Ta biết ông có khả năng bày ra trận địa phong địa quỷ quái, gọi hồn yêu ma, còn có thể có khả năng hồi sinh người chết! Cầu ông hãy cứu lấy Nhã! ".

Nhã lúc này đã nhận ra người có danh xưng " Vương lão cư sĩ ". Đây chẳng phải là thầy từng nhận cô làm học trò dạy cho kiến thức về đồ cổ đó sao? Cô không nghĩ thầy của mình còn sống ẩn dật với nghề cư sĩ thế này!

Vương lão cư sĩ nhìn sang thi thể của Nhã đặt ở trên giường, lại nhìn xuống người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình mà vuốt vuốt bộ râu, một hồi sau mới khẽ thở dài một hơi.

" Haizz, ta cũng chẳng dám nhận có bản lĩnh làm cho người chết sống lại như cậu nói! Có điều, cũng không phải là không có cách. Dù sao thì Nhã cũng từng là học trò của ta. Ta từng đọc qua một loại sách cổ. Có nói đến《 thuật mạng hồn đổi kiếp 》. Chính là dùng tính mạng của người yêu sâu đậm người muốn sống lại đó để bày trận pháp cho người đã chết sống lại ở một kiếp khác ".

Nghe đến đây, Cảnh Bình không khỏi lóe lên tia hi vọng, cả khuôn mặt dậy sóng mà gấp gáp nói.

" Thật vậy sao? Có thể sao? ".

Vương lão cư sĩ khẽ gật đầu ừm một tiếng. Sau đó liền nói tiếp.

" Chỉ là ở kiếp kia Nhã có thể sẽ có kí ức của kiếp này, có thể sẽ không còn muốn yêu cậu nữa. Lấy mạng của cậu để đổi một kiếp mà biết rõ là người con gái này không yêu cậu, cậu vẫn nguyện ý sao? ".

Ông khẽ lên tiếng dò hỏi ý tứ cậu. Vẫn là nhận lại thái độ dứt khoát quyết đoán của Cảnh Bình như cũ không đổi.

" Tôi không hề hối hận! Chỉ cần…chỉ cần Nhã được sống lại, được sống một cuộc sống khác là tôi vui rồi! Cho dù không yêu tôi cũng không sao! Chỉ cần tôi yêu Nhã là đủ rồi! ".

Cảnh Bình nhìn tới thi thể trên giường của Nhã, tiến lại chạm khẽ vào khuôn mặt cô mà mỉm cười mãn nguyện. Sau đó liền lấy ra con dao găm ở thắt lưng, trực tiếp đâm thẳng vào ngực mình một nhát. Sau khi ngã quỵ hai đầu gối xuống, đến tận lúc nhắm mắt vẫn không quên nhìn đến cô.

Nhã lơ lửng ở một bên không khỏi bị một loạt hành động của Cảnh Bình làm cho xúc động đến bật khóc. Cổ họng nghẹn ứ không phát ra được câu nào.

Vương lão cư sĩ nhìn tới chỗ Cảnh Bình đã chết tay vẫn nắm chặt lấy tay thi thể của Nhã mà khẽ lắc đầu. Chỉ thấy sau đó ông lấy ra một trận pháp đồ, lẩm bẩm đọc mấy câu thần chú gì đó, sau đó tiến đến lấy vệt máu trên người Cảnh Bình và Nhã quệt vào trong quyển sách cổ. Lập tức một luồng sáng lóe lên từ trong quyển sách chiếu thẳng lên trần nhà…