Cậu Ba Là Đại Ác Ma

Chương 46: Sự cố ngoài ý muốn, lại vô tình tạo cơ hội cho ai đó




Lúc hai chiếc thuyền thế nào lại tách biệt khỏi những chiếc thuyền khác. Thuyền của cậu Ba với thuyền của Nhã thế nhưng lại chèo ra xa bờ. Trong khi những chiếc thuyền khác chỉ muốn trôi ở gần để đảm bảo an toàn cho du khách nên đã đi về hướng Tây của con sông, ngược lại hai chiếc thuyền của cậu Ba với của Nhã lại chèo về hướng Đông vì thế mà cách xa bờ hơn.

Khi hai chiếc thuyền đi song song đã chèo ra đến giữa sông thì bất chợt người lái thuyền bên Thanh Nhã và Bùi Thiêm lại bị đau bao tử, dẫn tới không cách nào chèo thuyền được tiếp.

Thanh Nhã nhìn thấy người chèo thuyền khuôn mặt nhăn nhó tím tái dừng thuyền lại giữa chừng thì lên tiếng hỏi han.

" Anh chèo thuyền, anh có sao không? Tôi nhìn sắc mặt anh không được tốt cho lắm ".

Người kia thấy khách của mình nhìn ra thì ngượng ngùng cố nhịn đau mà ngập ngừng lên tiếng.

" Tôi…tôi hình như bị đau bao tử rồi! Không chắc…có chèo tiếp được! ".

Thanh Nhã biết được người đàn ông tình trạng đang không được tốt, cô lại nhẹ nhàng mỉm cười mà thông cảm nói.

" Không sao. Tôi nghĩ anh nên trở về tìm thầy lang. Có điều bây giờ anh như này… ".

Giọng điệu e dè của cô khẽ vang lên trong trẻo. Nếu đổi lại là người khác thì đã gắt gỏng khó chịu không vui từ lâu rồi.

Bùi Thiêm ngồi yên lặng quan sát từng hành động cử chỉ thanh thoát thập phần tao nhã của cô. Ở trong lòng hắn càng lúc càng sinh ra hảo cảm với cô gái này!

Người chèo thuyền tuy đang rất khó chịu với bệnh của mình nhưng vẫn bày ra vẻ mặt cảm kích nói một tiếng " cảm ơn! ".

Thấy chiếc thuyền bên này bỗng dưng dừng lại, cậu Ba liền kêu người lái thuyền của mình rẽ hướng quẹo sang chỗ thuyền Thanh Nhã và Bùi Thiêm.

Thiều nét mặt âm u một mảng, dù biết ở trong lòng lúc này khó chịu đến nhường nào nhưng cô cũng không thể ngang nhiên ngăn cản Cảnh Bình. Bởi vì cô biết rất rõ nếu bản thân làm như vậy thì chỉ càng thể hiện cô là một người hẹp hòi, ích kỷ. Mà Thiều cô không phải là loại người như vậy!

Mạng thuyền Cảnh Bình va vào mạng thuyền Thanh Nhã. Cảnh Bình mới mở miệng trầm giọng hỏi khẽ.

" Có chuyện gì vậy? ".

Thanh Nhã nghe được tiếng của cậu Ba thì giật mình ngẩng lên nhìn sang phía cậu. Ngập ngừng một hồi mới nhỏ giọng trả lời.

" Là…anh chèo thuyền chỗ chúng tôi bị đau bao tử nên không tiếp tục lái thuyền được ".

Cảnh Bình liếc mắt dịch chuyển từ cô sang anh lái thuyền chỗ bọn cô. Đúng lúc này thế nhưng lại xuất hiện một con thuyền khác đi tới hướng này.

Lúc hình ảnh hai người đàn ông một người chèo thuyền một người ngồi trên đó xa xa xuất hiện. Lúc đi tới gần chỗ Thanh Nhã bọn họ mới nhìn rõ là thuyền của ai.

Hóa ra là thuyền của cậu Hai đi tới. Cậu Hai nhìn tình hình liền lên tiếng hỏi.

" Vừa rồi tôi ngồi xa trông thấy mọi người. Làm sao lại dừng lại ở đây? ".

Thanh Nhã mấp máy môi định lên tiếng trả lời cậu, lại bị một giọng nói nhanh hơn cướp lời.

" Con trai? Con làm sao vậy? Lẽ nào bệnh cũ lại tái phát! ".

Mọi người đồng loạt nhìn tới chỗ người lên tiếng chính là người đàn ông trung vận chèo thuyền chở cậu Hai. Hỏi ra mới biết ông ấy là cha của anh chèo thuyền bị đau bao tử.

Sau một hồi bàn tính thì cuối cùng mọi người quyết định là để người con trai ngồi lên thuyền của người cha cũng chính là thuyền của cậu Hai để trở về tìm đại phu. Dẫu sao thì tính mạng con người vẫn phải đặt lên trên hết.

Người cha chèo thuyền chở cả con ông ấy cùng cậu Hai quay trở lại bờ. Trước khi đi còn nói lớn.

" Hai vị chớ có nôn nóng. Tôi đưa con trai về trị bệnh xong liền quay lại đón hai người ".

Hai người ở đây ý là chỉ Thanh Nhã và Bùi Thiêm. Thanh Nhã cũng không có ý kiến gì, cô khẽ gật đầu một cái.

Chờ cho tới khi bóng con thuyền chở cậu Ba và cậu con trai đã rời đi khuất, hai chiếc thuyền mới lẻ bóng ở bên này.

Không khí im lặng có phần ngượng ngùng ngay sau đó lại vang lên thanh âm khàn khàn của người đàn ông hướng về phía Thanh Nhã và Bùi Thiêm mà đề nghị.

" Cứ ngồi chờ ở đây cũng không phải cách. Người đàn ông chèo thuyền kia không chừng đến tận chiều còn chưa có trở lại. Chi bằng để tôi chèo con thuyền này đi tiếp ".

Cậu Ba ý tứ rõ ràng, chính là muốn thay thế vị trí lái đò của anh lái đò kia.

Bỗng nhiên Thiều ở một bên vẻ mặt lộ ra ngạc nhiên, hiếu kì mà hỏi.

" Bình biết chèo thuyền sao? ".

Cảnh Bình nghe vậy thì quay sang nghiêm túc trả lời. " Từng chèo qua ".

Lời nói rất nhẹ nhàng, thản nhiên lại khiến cho cả đám người được dịp kinh ngạc. Ở đây bọn họ Thanh Nhã, Bùi Thiêm và Thiều đều không biết chèo thuyền. Hơn thế chèo thuyền còn là một bộ môn rất khó học, phải qua một thời gian luyện tập. Bình thường nếu không phải là những anh đò chèo lái thuyền chở khách qua sông thì thường không ai lại rảnh đi tập loại hình này.

Biết được Cảnh Bình biết lái thuyền, ông đò lái thuyền của cậu và Thiều ngồi ở mũi thuyền liền bật cười lên tiếng chủ trì hộ bọn họ.

" Haha! Nếu đã là như vậy thì cậu trai này chuyển sang chèo con thuyền kia. Thế có phải là đỡ mất thời gian của mọi người, tôi nói có đúng không? ".

Mới đầu nghe như vậy, Thanh Nhã nét mặt trầm lặng còn tỏ ra e ngại. Nhưng cậu Ba đã nhận ra vẻ chần chừ của cô mà cố ý lên tiếng hối thúc.

" Trời cũng gần về trưa rồi. Còn đợi nữa là đến tận chiều luôn đấy ".

Thanh Nhã lúc này mới nhìn lên mặt trời nắng bỏng chiếu rọi xuống có chút gay gắt. Cô bất đắc dĩ phải quay sang mím môi nói khẽ.

" Vậy…vậy đành phiền cậu sang chèo thuyền cho bọn tôi ".

Nghe cô nói vậy, cậu Ba theo phản xạ khẽ di chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ Bùi Thiêm ngồi phía đối diện Thanh Nhã. Bùi Thiêm nhạy bén nhìn ra được ánh mắt chú ý đến mình của Cảnh Bình thì chau mày khó hiểu.

" Anh nhìn tôi làm gì? ".

Cảnh Bình bị hỏi như vậy thì chỉ khẽ cười, lắc đầu nhàn nhạt nói.

" Không có gì. Chỉ là con thuyền của hai người có chút nhỏ hơn so với những con thuyền khác. Chỉ e là ba người cùng ngồi sẽ rất dễ lật thuyền… ".

Cậu Ba còn chưa nói hết câu nhưng Bùi Thiêm đã nhận thấy ý tứ đuổi hắn của người kia. Hắn cau mặt nóng tính lên tiếng.

" Chẳng lẽ anh định bảo tôi nhảy xuống sông tự bơi về? ".

" Tôi không có ý đó. Chỉ là nói nếu anh đổi sang vị trí ngồi của tôi thì sẽ thích hợp hơn ". Cảnh Bình điềm tĩnh trả lời.

Bùi Thiêm vừa nghe thấy bản thân phải đổi chỗ sang chiếc thuyền khác, nghĩ như vậy thì bản thân chính là không được ngồi chung thuyền với cô nữa. Nghĩ thế nào hắn cũng cảm thấy không nguyện ý. Bản tính như một đứa trẻ trỗi dậy, nhăn mặt nói.

" Sao tôi lại phải đổi chỗ cho anh chứ? ".

Câu hỏi đã thốt ra thì hắn mới nhận ra bản thân hỏi một câu thật vô nghĩa. Biết rõ bản thân không thể chèo thuyền lại đi hỏi như vậy. Nhưng lời đã nói ra rồi hắn cũng không rút lại được.

Quả nhiên ngay giây sau liền nghe được từ miệng Cảnh Bình nói y chang lí do đó để phản bác lại hắn.

" Nếu như anh có khả năng chèo thuyền thì không nhất thiết phải đổi ". Cảnh Bình khẽ nhún vai, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên.

Lúc này lại thêm câu nói của ông lái đò thuyền Cảnh Bình và Thiều lên tiếng càng làm cho tình thế nghiêng về ý kiến của Cảnh Bình hơn.

" Ây! Các cô cậu mà còn chần chừ nữa là cháy đầu luôn đấy! ". Ông đò nửa đùa nửa thật giục dã.

Cảnh Bình hơi nheo mắt nhìn sang phía ông đò mà để lộ khóe môi cười nhạt hài lòng

Nhớ lại vừa rồi trước lúc lên thuyền cậu đã thừa lúc không ai chú ý đến mà đưa thêm tiền cho ông lái đò này bảo ông lúc chèo thuyền thì đi sát con thuyền của Thanh Nhã và Bùi Thiêm.

Ông lái thuyền là một ông lão đã trải qua hơn nửa đời người, chở qua không biết bao nhiêu vị khách, nhân tình thế thái cũng xem như nhìn thấu sự đời. Cho nên rất dễ để nhìn ra cậu trai này nhất định là có tình ý với cô gái lam y ngồi bên chiếc thuyền nhỏ kia.

Thiết nghĩ đã nhận tiền của người ta rồi thì nên giúp người ta cho chót. Bởi vậy nên ông mới nhiệt tình giúp cậu Ba một tay.

Bùi Thiêm ở bên này vừa hổ thẹn lại tức giận ngầm không làm được gì. Hắn ta bày ra vẻ mặt không tình nguyện đành phải đứng dậy bước sang con thuyền kia đổi vị trí cho Cảnh Bình.

Vị trí ngồi giữa hai con thuyền được thay đổi. Hai chiếc thuyền liền tách ra chèo tiếp. Hai chiếc thuyền bốn tâm trạng.

Thiều ở bên này liên tục đánh mắt sang chiếc thuyền cách thuyền mình một khoảng mà trong lòng vừa bồn chồn vừa thấp thỏm. Thiều khẽ mím môi, tay đặt trên mép áo cứ miết liên tục. Bùi Thiêm tinh mắt nhìn thấy cũng không biết là vô tình hay cố ý đem chuyện này trêu chọc.

" Còn miết nữa là áo cô bị móng tay làm cho rách luôn đấy ".

Thiều quay ra nhìn người đàn ông phía đối diện, tâm trạng đang khó chịu lại vừa lúc bị hắn ghẹo liền có dịp gắt lên.

" Kệ tôi! Liên quan gì đến anh! ".

Bùi Thiêm nhăn mặt, nhíu mày lắc đầu khó hiểu. Hắn ta làm gì mà cô gái này vừa mở miệng đã cáu gắt với hắn cơ chứ! Hắn khoanh tay ra trước ngực, tâm trạng bực bội quay sang, lại nhìn thấy cảnh tượng hai người bên kia ngồi chung thuyền thì cau mày, lại càng không vui hơn.

Ở bên này Thanh Nhã ngồi đối diện cậu Ba, chiếc thuyền này kì thực là nhỏ hẹp hơn mấy cái khác thật. Làm cho khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn.

Nhã không khỏi có chút ngượng ngùng, cảm giác căng thẳng ngột ngạt khi ở cạnh người đàn ông này khiến cho cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt cậu. Cô chỉ dám quay mặt sang ngang nhìn ngắm cảnh vật cây cối đằng xa.

Cả người còn cố ý di chuyển nhích người hơi lùi lại gần mũi thuyền. Hành động này đã bị cặp mắt sắc bén của cậu Ba nhìn ra. Cậu khẽ cười khẩy, hai tay vẫn đang chèo thuyền, miệng nhàn nhạt nói.

" Còn lùi thêm sẽ ngã xuống sông đó! ".

Thanh Nhã giật mình quay lại, chỉ thấy cậu Ba vẻ mặt điềm nhiên thở đều nhìn mình. Trong khoảnh khắc này hai người bốn mặt nhìn nhau không chớp. Cảm giác không gian như ngưng lại. Thanh Nhã liền có cảm giác lồng ngực mình đập có chút nhanh hơn bình thường.

Cảnh tượng hai người bên này đập vào mắt Bùi Thiêm và Thiều bên kia làm cho hai người bọn họ nét mặt đều khó chịu, nhăn mặt nhìn sang nhau mà không ưa gì nhau. Cả hai liền không hẹn mà quay ngoắt đi mỗi người một hướng.