Thanh Nhã sau khi làm xong việc bếp núc thì đi ra sau vườn trở về phòng mình. Nào ngờ lúc đi qua sân vườn, xuyên qua những tán cây cô bất chợt nhìn thấy hình dáng của một người đàn ông đang ngồi trên ghế đá xem sổ sách.
Dưới một gốc cây cổ thụ lớn, người đàn ông kia ngồi trên một bộ bàn ghế đá hình trụ tròn. Người đàn ông đó dáng vẻ cao ráo, vạm vỡ, khôi ngô, tuấn tú, gương mặt sáng láng, quấn trên đầu một chiếc khăn xếp hình tròn đội đầu màu xanh lam, cả người người đó đều mặc một bộ quần áo tấc màu xanh lam đồng bộ với chiếc khăn đội đầu.
Thanh Nhã đứng đó nhìn đến ngây người. Trong trí nhớ về kiếp trước của cô, người đàn ông vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị kia chính là cậu Hai Hoàng- con của bà Hai nhà này.
Từ nhỏ cậu Hai đã sớm tỏ ra tư chất thông minh, luôn đi theo Phú ông ra các ruộng vườn của nhà họ Lý để học hỏi, tiếp thu, lúc lớn lên liền được Phú ông tin tưởng mà giao cho trọng trách. Cho đến lúc Phú ông nhắm mắt xuôi tay liền an tâm mà để lại cơ nghiệp nhiều đời cho cậu.
Trong số ba cậu con trai lớn nhà Phú ông, có thể nói cậu Hai Hoàng là người nghiêm túc nhất, cương trực nhất, cũng không màng đến mấy chuyện vặt vãnh. Đối với cậu ấy chỉ có cơ nghiệp nhà họ Lý là quan trọng nhất.
Kiếp trước cậu Hai Hoàng là người không gần nữ sắc, không quan tâm đến chuyện nữ nhi tình trường. Được coi là người lí trí, sáng dạ nhất trong ba cậu. Thế nhưng, cũng vì cái tính cách lạnh lùng này mà cậu luôn tỏ ra trung lập. Lúc cô bị đổ oan hay là cả lúc bị bắt lại tra hỏi cậu cũng chỉ thờ ơ, không quan tâm, nhưng cũng không có ý hại cô.
Sau này khi Phú ông mất cũng để lại di chúc cho cậu kế thừa gia sản, kể từ đó lên làm chủ cái nhà này.
Thanh Nhã cảm thấy nếu như có thể bám được vào cái đùi lớn là cậu Hai thì chắc chắn cô sẽ không còn lặp lại cái bị kịch như lúc trước nữa. Cô có thể dựa vào việc cậu Hai yêu thích mà xoay chuyển cuộc đời, tránh được một kiếp bị người ta vu oan, hãm hại mới dẫn đến cái chết bi thảm kia.
Nghĩ thì dễ nhưng có thực hiện được không lại là một chuyện khác. Trong nhà này không ai là không biết cậu Hai Hoàng lớn lên lạnh lùng cậu cũng không để cô gái nào vào mắt. Thanh Nhã tự nhận mình có tư sắc hơn những cô gái khác còn không thể lọt vào mắt cậu.
Thế nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi. Không thử thì làm sao biết được chứ. Cô đứng đó nghĩ đến ngẩn người, lại không may dẫm vào cành cây mà phát ra tiếng động. Lúc cô nhìn lên đã thấy người đang ngồi ở phía xa kia đã chú ý tới mình. Thế là cô ngại ngùng vội vã xoay người bỏ chạy.
Hai Hoàng nhìn rõ mặt cô gái kia, là người hầu biết dỗ dành thằng Tư không khóc. Nhưng cậu cũng chẳng để tâm cho lắm. Lông mày hơi nhíu lại lại khẽ giãn ra, quay đầu lại tiếp tục đọc sổ sách.
Thanh Nhã vừa rồi bị giật bắn mình. Đối mặt với cậu Hai Hoàng cô có cảm giác vừa sợ sệt cái vẻ uy nghiêm đấy của cậu nhưng lại càng có quyết tâm phải chinh phục được trái tim cậu.
Ở kiếp trước, cô nhớ như in, cậu Hai Hoàng sau này cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp gì. Sau khi lên nắm quyền gia trưởng trong nhà một thời gian, vì sự thúc ép của bà Hai nên cậu cũng đành đi hỏi cưới vợ, nghe nói là một cô gái rất xinh đẹp, là con của một doanh nhân giàu có trên thành phố.
Có điều, cậu Hai lại không biết được rằng, người mà cậu cưới lại là người yêu cũ của cậu Ba. Cậu Ba hồi mới lên thành phố học đã quen biết cô gái đó và yêu cô gái đó. Nhưng vì một lí do gì đó mà hai người chia tay nhau.
Sau khi trở về quê, cậu Ba chứng kiến cảnh người mình yêu trở thành chị dâu của mình, tất nhiên không cam lòng. Vì thế mà sau này tháo bỏ lớp mặt nạ thánh thiện của mình, cậu ta liền trả thù anh Hai của mình, cho người vu khống tội danh để ép cậu Hai vào tù. Rồi từng bước từng bước lên làm chủ, dần bộc lộ ra bản tính tàn nhẫn của mình.
Khi đó cô chỉ nhớ đến đó, bởi vì cũng chính lúc đó, cậu Ba đã gϊếŧ cô để bịt miệng. Sau khi dân làng tra khảo nhưng không có câu trả lời nên đã nhốt cô lại ở một cái l*иg sắt sau vườn nhà họ Lý. Chẳng may đêm hôm đó, mợ Hai là vợ của cậu Hai lại vô tình đi lạc đến chỗ giam giữ cô định hỏi chuyện, đúng lúc cậu Ba đi tới nên đã ngăn cản hai người. Sau đó liền tìm cách thủ tiêu cô. Mới dẫn đến cái chết của cô.
Giờ nhớ lại cái cảnh tượng đó, Thanh Nhã chỉ biết nhắm mắt kinh hãi mà rùng mình một cái. Quá đáng sợ! Cậu Ba quả thực là một con ác quỷ đội lốt người tốt. Nếu không phải cô sống lại một đời thì sẽ không biết được bộ mặt thật sự của cậu. Bây giờ cô chỉ mong sao bản thân tránh càng xa càng tốt người đàn ông đó mà thôi.
Cô trở về phòng, vạch ra kế hoạch tiếp cận cậu Hai, làm sao để đi vào tâm trí cậu. Giờ chỉ có cậu là vị cứu tinh duy nhất của cô mà thôi. Trong cái nhà đầy rẫy những con người có tâm cơ này không một ai đáng tin cậy hết.
Từ bà Cả tưởng chừng như ngoài mặt luôn đối với ai cũng tốt, lại chính là hung thủ phía sau gϊếŧ chết một đứa trẻ ba tuổi. Cho đến bà Hai luôn mưu mô, chèn ép cô đủ thứ. Bà Ba tuy là người hiền lương nhất trong đám người đó nhưng bà lại là mẹ ruột của cậu Ba, cô cũng không thể nào dựa dẫm được. Còn bà Tư thì...
Người góp một phần đẩy cô vào con đường chết cũng có bà Tư. Khi con trai của bà là cậu Tư mới có ba tuổi bị bà Cả đứng phía sau hại chết, lại mù quáng nghe theo tên thầy cúng, tin rằng cô là nguyên nhân mang lại tai họa cho con trai mình. Thế là điên cuồng đòi bắt trói cô lại để đền tội. Khổ nỗi lúc đó cậu Ba lại đem cô chạy trốn, về sau mới xảy ra một loạt bi kịch mà cô không muốn nhớ lại chút nào.
Bây giờ có cơ hội sống lại một kiếp, nhìn thấu lòng người trong cái nhà này, Thanh Nhã sẽ từng bước thay đổi lại cuộc đời mình một lần nữa, tuyệt đối không dẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Giờ mọi thứ vẫn chưa xảy ra, Phú ông chưa qua đời, đứa con của bà Tư còn chưa chết, cậu Ba cũng chưa trở về, cô vẫn còn có thể cứu vãn được chút nào thì hay chút đó.