Cậu Ấy Là Của Tôi!

Cậu Ấy Là Của Tôi! - Chương 53




Quân đơ ra rồi…Nhi ở ngoài lo lắng về câu trả lời của Quân, cô chợt tỉnh ra là mình đang nghe lén người khác nói chuyện nhưng thôi kệ cô lâu lâu cũng phải thế này chứ. Đâu có ai là hoàn hảo cả đâu

- Cô ấy…- sau 1 hồi im lặng thì Quân cũng cất tiếng

- Không muốn nói cũng không cần phải ngượng ép làm gì - Diệu thấy mình hơi vô duyên nên cười rồi ngắt ngang câu nói của Quân - Mà mẹ Quân biết Quân tỉnh chưa??

- Chưa…- Quân gãi đầu, sáng chưa tỉnh được bao lâu thì Nhi tới rồi bò lăn bò cười chưa kịp suy nghĩ gì hết

Diệu nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ quân thông báo tin vui, Quân ngồi trên giường bệnh chỉ biết gãi đầu cười trừ

Nhi đứng nghe riết nên cũng mỏi chân, cô ngồi xuống ghế sát cửa, tiếp tục dựa đầu vào nghe tiếp câu chuyện. Nhi sẽ coi đó là cuộc gặp gỡ như bạn bè với nhau nếu cô không nghe thấy những tiếng cười đùa và những câu nói đùa cợt nhả của Diệu

- Này!! Mẹ Quân muốn Diệu làm con dâu đấy!!

- Diệu khéo đùa…- Quân cười nhăn nhó, trong lòng anh suốt ruột khi Nhi đi từ nãy giờ chưa về

- Thiệt mà… Từ ngày Quân bất tỉnh đến giờ bác gái suy sụp nhiều lắm, Diệu qua giúp bác trai làm bác gái khá hơn chút đỉnh. Bác gái sợ Quân tỉnh lại thì đã già nên đề nghị Diệu làm con dâu bác đó - Diệu vẫn đùa cợt không có điểm dừng

- Vậy sao?? Haha….- Quân cười thành chữ luôn chứ chẳng vui vẻ gì, anh đang ló sốt vó cho cái cô sư tử kia đây

- Quân chỉ cần gật đầu thì Diệu cũng chẳng cần đám cưới gì đâu…. Cô bé kia phụ tình Quân quá!! Cô bé ấy sẽ chẳng bao giờ bằng Diệu đâu!! - Diệu vẫn cười, có vẻ chị ấy hơi lún sâu vào trò đùa này

Nhi vuốt tóc làm mái tóc trên trán của cô rũ xuống không thấy mắt cô nữa. Ném 1 bịch bánh canh ra chỗ mình vừa ngồi, cô lôi điện thoại ra coi giờ. Từ nãy đến giờ mà đã hơn 15 phút rồi sao??

- Thế thì chị tự mà chăm cho anh ấy… - Nhi nhìn bịch bánh canh rồi gõ cửa sau đó rảo bước thật lẹ

Diệu ra mở cửa nhưng không có ai ở ngoài. Chị nghĩ là trò đùa nhưng nhìn thấy bịch bánh canh sẵn ở lòng ghế bên phải sát cửa thì có 1 ý tá đi ngang qua mà ở phòng kế bên đi ra nên chị tiện hỏi luôn

- Chị y tá ơi!! Ai bỏ bịch bánh canh ở đây thế ạ??

- À..Lúc nãy chị thấy có 1 cô gái ngồi đây… Để bịch bánh canh ở đây rồi gõ cửa phòng em đấy… Chắc là người giao thức ăn - cô ý tá trả lời nhanh rồi gật đầu và bỏ đi

Diệu cầm bịch bánh canh vào phòng rồi hí hửng cười với Quân

- A..Có người giao đồ ăn cho Quân nè!! Để Diệu làm giúp Quân - có sẵn tô với đũa nên Diệu tự xử để Quân chỉ việc ăn thôi

"Người giao thức ăn sao? Em ấy bận gì sao ta??" - Quân nghe Diệu nói mà không ngừng suy nghĩ, trong lòng anh bỗng chốc thoáng buồn. Không lẽ cô bận đến nỗi không chào tạm biệt anh luôn sao??

Về phía Nhi, do cô rảo bước quá nhanh nên khi đi đến khuôn viên bệnh viện thì đụng phải 2 người. Bịch bánh canh cô đang cầm trên tay cũng rơi rồi bắn tung tóe, người cô đụng phải cũng trạc tuổi ông Hùng với bà Widel. Người phụ nữ bị ngã, người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống cạnh bên ngó nghía xem có bị sao không. 2 người chưa kịp phản ứng thì Nhi đã rẽ trái rồi chạy mất hút

- Có sao không bà…Con gái con lứa gì đụng phải người lớn tuổi chẳng biết xin lỗi gì cả - người đàn ông bực bội ngó theo phía Nhi vừa chạy mà mắng

- Thôi ông đỡ tôi lên rồi mua ít khăn giấy mà lau rồi còn thăm thằng Quân - người phụ nữ đây chính là mẹ của Quân còn người đàn ông là ba của anh chứ không lẫn vào đâu được

Vừa đỡ vợ đứng dậy thì đã thấy bóng dáng người con gái lúc nãy quay lại với đồ hốt rác và chây chổi rễ trên tay. Nhi thở hồng hộc khi tìm đồ dọn vệ sinh ở tít bãy lầu bên trái và chạy đi mua khăn ở dãy bên phải. Cô vội vàng lau những vết nước dơ trên người mẹ của Quân

- Lúc nãy cháu đi không nhìn đường…Cháu xin lỗi cô chú ạ!! Cô có bị phỏng ở đâu không ạ?? - Nhi rất kiệm lời nên khi vừa lau xong thì cô mới hỏi, sẵn tay thì cô kiểm tra từng tí một

- Không sao đâu cháu…. Lần sau nhớ chú ý hơn nhé - mẹ Quân cười hiền nhìn Nhi, bà thấy có thiện cảm với Nhi - Mà cháu cầm chổi với đồ hốt rác chi vậy?

Nhi nhìn 2 vật dụng cô vừa tìm được vừa cười rồi chỉ vào bữa trưa đang như bãi nôn trên nền đường trải nhựa kia

- Cháu dọn cái kia… Để như thế thì mất vệ sinh lắm ạ!! - Nhi nói rồi rút trong túi ra 1 tuýp kem nhỏ - Cái này cháu vừa mua vội không biết có xài tốt không nhưng cô lấy rồi bôi những chỗ đỏ trên tay với chân nhé - hóa ra cô mua luôn cả kem bôi luôn, thật là chu đáo quá đi!!

Mẹ Quân nhìn tuýp kem bôi rồi nhận luôn. Bà có cảm giác cô gái này khá quen, hình như bà đã từng thấy ở đâu rồi thì phải

- E hèm! Bộ tôi chết rồi hả? - ông chồng im lặng nãy giờ mới lên tiếng, ông cũng khá hài lòng với cử chỉ của Nhi nhưng cho ông ra rìa như thế là không được đâu

Nhi nhìn ông có nét gì đó giống Quân nhưng thôi kệ cô chẳng muốn nghĩ tới Quân nữa nên không để ý thêm gì nữa

- Chú cũng bị sao ạ? Để cháu mua thêm tuýp nữa - Nhi do không cần nhìn nên vội vã chạy đi

Ông rượt theo lôi cô lại

- Ta chưa nói gì hết mà… Ta bình thường mà…

- Vâng!! - Nhi ngớ người, cô biết là cô bị hớ nên cúi đầu khe khẽ để đỡ quê

Chợt có tiếng sau lưng, tiếng của nữ y tá gọi

- Em tóc đỏ ơi!!

- Dạ?? - Nhi quay người lại đã thấy cô ý tá thở hổn hễn sau lưng mình rồi chìa ít tiền đưa cho Nhi

- Em mua có mỗi tuýp kem mà đưa nhiều thế?? Tiền thừa cửa em nè… Lần sau có vội cũng đừng để cọc tiền ở đó mà chạy bán sống bán chết như thế, chị chạy theo mệt muốn chết - cô nữ y tá càu nhàu nhưng rồi vẫn cười khi nhìn thấy nét mặt ngô ngố cũa Nhi. Từ khi nào mà cô có nhiều biểu cảm thế

Nữ y tá đi rồi nên cô cũng đút tiền vào túi rồi cười trừ nhìn 2 vợ chồng kia. Ông bà thầm hài lòng với cô. "Con dâu tương lai của mình mà như thế này thì còn gì bằng" - ông bà tuy không ai nói ai nhưng có cùng chung suy nghĩ. Dăm ba câu nữa thì ông bà mới sực nhớ còn đứa con trai bé bỏng ở trong bệnh viện nên vội vã tạm biệt Nhi rồi rảo bước thật lẹ

Sau khi chào tạm biệt đôi vợ chồng kia thì cô cũng nhanh chóng dọn cái mớ bừa bộn kia rồi rời khỏi bệnh viện nhanh chóng. Ông bà vừa mở cửa đã thấy Diệu cười đùa rồi Quân chỉ biết gãi đầu cười trừ

- Diệu hả cháu?? 2 đứa có gì vui thế?? - mẹ Quân bước vào cười nhẹ

Diệu thấy ba mẹ Quân đến nên nhanh chóng lấy trái cây, mời nước các kiểu. Quân thấy tay mẹ mình có vài vệt đỏ nên hỏi luôn

- Tay mẹ bị gì vậy??

- Lúc nãy đụng phải cô gái ở ngoài kia mang theo bịch bánh canh hơi nóng nên bị vậy thôi- mẹ Quân cười hiền, xoa xoa chỗ bị đỏ

Diệu nghe thế liền chạy ra ra ngoài, Quân cũng chẳng quan tâm. Thật tình là anh muốn thoát khỏi Diệu lắm rồi, nãy giờ cả việc ăn mà chị cũng nhiệt tình đút cho anh ăn luôn. Diệu đi thì Quân cũng tiếp tục câu chuyện

- Mẹ bôi thuốc chưa?? - Quân vẫn ngó nghiêng khi thấy tay mẹ mình đỏ ửng lên

- Cô bé lúc nãy vừa đụng trúng mẹ thì liền chạy mất tăm…- mẹ Quân lại bắt đầu kể lại

Quân vừa nghe đến đó thì liền xắn tay áo lên, ra vẻ hùng hổ nhưng không dấm cử động mạnh, phùng má lên

- Đâu?? Ai mà mất nết vậy??

Mẹ Quân nhăn mặt rồi chẹp miệng, quay qua ông chồng mình. Ba của Quân cười rồi kêu Quân bớt manh động rồi ông kể hết từ đầu tới cuối. Lúc này biểu cảm của Quân vừa hài lòng với cách cư xử đó mà vừa xấu hổ khi chưa chi đã mắng con nhà người ta

- Mẹ bôi thuốc của cô ấy chưa?? - Quân lại quay lại với tay ửng đỏ của mẹ mình

- Bây giờ bôi nè.. Cái thằng này càm ràm nãy giờ đủ chưa?? - mẹ Quân nhăn nhó rồi lại bĩu môi, sao nãy giờ bà là người bị con càm ràm chứ??

Diệu đi nãy giờ thì quay lại mới 1 tuýp kem nhỏ khác với cái mà mẹ Quân đang cầm trên tay. Diệu nhanh nhảu chẳng cần biết nó như thế nào thì liền chạy đến rồi giật lấy tuýp thuốc trên tay mẹ của Quân. Chẳng sai đâu, là giật luôn đấy!!

- Bác bôi cái này nó mới hết nè.. Loại bác dùng là loại dởm đó, ai đứa cho bác vậy?? - Diệu tiện tay toan ném nó vào thùng rác

Ba Quân nhíu mày vì hành động thiếu ý thức đó liền giật lại tuýp kem kia rồi đặt lại tuýp kem của Diệu vừa mua ở trên bàn

- Bác cảm kích vì sự nhiệt tình của cháu nhưng giật đồ trên tay người lớn là vô lễ đấy - ông cũng chẳng ngại mà nói ra những suy nghĩ của mình

Diệu cúi đầu xấu hổ rồi ngó sang Quân. Anh cũng nhăn nhó lắm, anh biết Diệu là người nhiệt tình nhưng không phải quá đà theo kiểu này. Diệu xin phép về, chị cần giảm năng lượng thừa của mình lại thôi!!

Mẹ Quân chợt chống cằm nhìn tuýp thuốc mà Nhi đưa rồi chẹp miệng

- Ước gì mẹ được gặp con bé ấy nữa!!

- Cô ấy như thế nào?? Con khỏe là con tìm cho mẹ liền - Quân phấn khởi, gồng tay ra vẻ mình rất khỏe

- Con bé có vẻ cao hơn con chút xíu…Mái tóc màu đỏ sẫm, khá đẹp… Nhìn cô bé dễ thương lắm, ngố nữa chứ - mẹ Quân thích thú khi nhớ lại vụ va chạm lúc nãy

Quân nghe tả 2 câu đầu nghe giống Nhi nhưng đến câu thứ 3 thì anh liền loại Nhi ra khỏi đó… Cô có bao giờ ngố đâu với lại anh không tin lại có thể trùng hợp như vậy

Đến tối thì cả đám ồn ào đến thăm, náo loạn luôn cả căn phòng bệnh. Ba mẹ Quân cũng thoải mái trong việc này, cũng góp vui vào đó. Chơi mệt rã người thì lại ngồi xuống nói chuyện, chủ yếu là hỏi han Quân với 2 vợ chồng

- Ây… Nhi đâu sao tôi không thấy?? - Tuấn bắt đầu ngó quay

- Hả?? Em ấy có đến đây lúc trưa. Đi mua đồ ăn cho tôi xong thì đi mất tiêu. Tôi tưởng em ấy bận - Quân gãi đầu - Em ấy còn nhờ người giao thức ăn đến mà

- Bận gì?? Em ấy nổi điên sau khi cậu bị tai nạn nên đi nghỉ mát cả tháng trời thì lấy gì mà bận!! - Nguyên ngồi thở dài, đúng thật là cứng đầu, anh lập ra kế hoạch đến đó rồi mà còn không biểu lộ ra nữa… Kế hoạch gì à.. Xíu nữa tường trình lại

- Nổi điên sao?? - Quân thấy Nguyên hơi quá nên cười trừ

- Cậu có biết em ấy nghe tin câu không bao giờ tỉnh lại thì em ấy đã đòi vào phòng cấp cứu rồi đánh cho đến khi cậu tỉnh luôn không?? Tôi với anh Nam bị thương tích đầy mình vì ngăn em ấy đấy- Nguyên lườm mắt với Quân

Nói đến đấy thì chắc là đúng rồi, Quân đổ mồ hôi với Nhi luôn. Mừng là anh thức dậy chứ nếu nằm nữa thì chắc cô đánh anh trong sự mê man luôn quá

- Có cách nào cho cô bé thú vị đó đến không?? - mẹ Quân bây giờ lên tiếng, ánh mắt bà hiện rõ tia gian tà - Có vẻ con bác muốn giấu bạn gái nó lâu đấy

Đã nước này thì cứ làm theo ý mẹ của Quân cho rồi. Ba của Quân thì ngồi im thin thít: "Tôi sẽ ngồi đây và không ý kiến nhé!!"

- Alo?? - tiếng Nhi được vọng ra từ chiếc điện thoại của Nguyên và phát ra ngoài theo chế độ loa to, mẹ Quân nghe giọng bị rè nên đang phân vân đó có phải là ôc gái lúc trưa hay không

- Em đến bệnh viện đi… Quân…Quân… đã…- Nguyên cười rồi nhập vai nói đứt quẳng theo kiều sốc lắm

Nguyên à!! Anh nên theo nghề diễn viên lồng tiếng hay đạo diễn phim là được rồi đó

Nhi nghe giọng của Nguyên gấp gáp nên cũng chau mày nương theo vở diễn của anh. Từ trưa đến giờ cô lang thang phố xá rồi bây giờ đang ngồi trong quán cà phê

- QUÂN BỊ TÉ CẦU THANG…NGUY RỒI!! - Nguyên tuyên bố hùng hồn, cả đám đứng bên kế còn hết hồn huống gì là Nhi