Cậu Ấy Là Của Tôi!

Cậu Ấy Là Của Tôi! - Chương 47




Một ngày mới lại bắt đầu, Quân cố gắng làm việc thật nhanh, cũng may dạo này công ty không có việc gì nhiều. Anh muốn chạy tới đó thật nhanh để gặp cô. Anh có nhiều điều muốn hỏi cũng như giữa cô và 2 đứa nhỏ có quan hệ gì với nhau Đúng thật 1 ngày qua đi rất nhanh. Mới đó mà đã hơn 2h chiều, anh thu dọn đồ để về sớm. Đứng trước cổng trường của tụi nhỏ đợi Nhi. Và đúng 3h thì chiếc xe màu đỏ xuất hiện khi đồng hồ điển đúng 3 giờ không lệch 1 giây - Anh muốn ở đây nói chuyện hay đi kiếm chỗ khác..- Nhi hạ tấm cửa kính xuống nhìn thẳng vào Quân- Ra tiệm bánh gần đây đi. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em - Quân chỉ ra tiệm bánh gần đóNhi không nói gì chỉ nhấn ga đi theo hướng Quân chỉ, anh cũng theo sau. Vào tiệm sau khi gọi đồ uống với bánh thì cả 2 lại im lặng không ai nói gì Đồ gọi cũng đã được bưng ra nhưng cả 2 vẫn chẳng ai nói câu nào. Quân nhìn thi Nhi ngoảnh sang chỗ khác và ngược lại. Quân nhấp nhẹ ngụm cà phê rồi hắng giọng- Dạo này em khỏe không??- Không khỏe thì ngồi đây cho anh ngắm được à?? - Nhi ngắm mây nhưng miệng vẫn trả lời QuânQuân á khẩu, anh hỏi ngu thật nhưng cô cũng chẳng thèm trả lời mà còn bắt bẻ ngược lại - Trong 5 năm qua em làm gì?? - Quân tiếp tục hỏi Nhi, mắt anh dán vào cô- Học, đi làm, chăm con - Nhi bây giờ mới quay lại nhìn Quân- Con?? Con của em sao?? - Quân sững sờ nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh- Phải… Chúng là 2 đứa nhóc anh hay đến chơi mỗi chiều ấy - Nhi nhấp tách cà phê rồi nhìn biểu hiện trên mặt Quân Quân hiện giờ như chết lặng tại chỗ. Tay anh run run không cầm nổi tách cà phê nữa. Anh chờ cô, chờ mòn mỏi để cô đi theo người khác sao?? Anh nắm chặt bàn tay mình, anh không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Rốt cuộc, anh chờ 5 năm trời để chứng kiến cô hạnh phúc với kẻ khác sao?

- Em đối xử với anh thế sao?? - Quân bây giờ bật dậy, anh không kiềm chế nổi nữa- Em chưa nói hết mà - Nhi vẫn điềm tĩnh nhìn Quân- Anh không rảnh mà nghe lời của em nữa. BIẾN VỀ ĐI!! TÔI KHÔNG MUỐN THẤY MẶT CÔ NỮA - Quân nhìn thấy cô bình tĩnh bao nhiêu thì anh lại tóe lửa lên bấy nhiêu và cuối cùng thì anh cũng đã nặng lời với Nhi Cô sửng sốt khi nghe anh nói vậy. Cái con người hiền lành xưa kia mất rồi, giờ còn 1 tên nóng tính đang đứng trước mặt cô. Nhi hiểu tại sao anh lại như thế nhưng bất cứ ai nặng lời khi chưa hiểu đầu đuôi thế nào thì cô cũng không ngán mà đáp lại

- Tôi đi luôn khỏi cần anh đuổi… Ở lại mà xem cho hết đi!! - Nhi quăng cho anh 1 xấp giấy rồi xách giỏ ra vềQuân hạ hỏa ngồi xuống khi thấy cô lái xe phóng đi thật nhanh

Quân vẫn còn đang khá sốc nên anh vơ hết xấp giấy của cô cất vào tập hồ sơ rồi ra về. Vừa về đến nhà là anh lao ngay vào phòng ném hết mọi thứ, anh không thể nào bình tĩnh hơn được nữa Nghe thấy tiếng đổ vỡ trên phòng con trai mình nên mẹ Quân chạy lên mở cửa phòng. Đập vào mắt bà là đống đổ nát, và con trai bà đang vật lộn trên đống đổ nát đó- Sao vậy Quân?? - bà hốt hoảng, chưa bao giờ bà thấy Quân lại như thế nàyThấy người mẹ của mình đang lo sợ thì anh ngưng không đập phá nữa mà ngồi thụp xuống ngồi khóc- Con phải làm sao đây?? Cô ấy có chồng rồi …..5 năm của con đổ sông đổ biển hết rồi!! Cô ấy còn có 2 đứa con nữa!! Con nên làm gì đây?? - Quân chỉ biết gục đầu vào tường rồi nói với giọng thều thào- Ráng vượt qua đi con… Rồi con cũng sẽ tìm thấy 1 ai đó yêu con hơn yêu bản thân người đó thôi. Người đó sẽ mang hạnh phúc cho con còn hơn gấp trăm lần người mà con đang dằn vặt đau khổ - mẹ Quân nghe anh nói mà hiểu phần nào câu chuyện- Con muốn ở 1 mình!! - Quân nói nhẹ Mẹ Quân cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng khẽ thở dài. Còn Quân ngồi trong phòng chỉ biết ngồi gục mặt tại chỗ, nước mắt anh cứ tuôn rơi không gì ngăn được Về phía Nhi khi cô vừa về đến nhà là lao ngay vào phòng tắm xả nước để quần áo ướt nhem. Cô ngồi thụp xuống sàn mà vẫn để nước chảy- Tại sao anh lại như vậy?? Anh phải để em nói hết chứ?? Tại sao cơ chứ?? - Nhi ngồi đó lẩm bẩm mặc cho nước lạnh đang làm cô cảm dần Hai người 2 thế giới, 1 người muốn nói nhưng người kia lại không muốn nghe. Cái chuyện này bao giờ sẽ kết thúc đây?? Chưa ai tìm ra câu trả lời cho chuyện này- Anh Nguyên đón bọn nhóc giùm em nhé… Hôm nay em về trễ - Nhi bước ra phòng tắm vừa gọi điện vừa thay đồTiện đây thì Nguyên cũng sống gần đó mà từ cái ngày Sơn về làm "vợ" của ông Nguyên thì ông này bắt ở nhà làm nội trợ chứ chẳng cho đi làm Quân khi thấy tâm trạng của mình đỡ hơn mới nhìn đồng hồ điểm 4h50. Anh uể oải nằm lên giường, anh chợt nhớ đến 2 đứa nhóc kia đang chờ mình đến chơi với chúng. Anh khẽ nhăn mày khi nghĩ về chúng vui vẻ với Nhi và 1 người lạ hoắc mà chúng gọi là ba mà không phải là anh thì Quân thấy bực bội trong người- Bực mình thật!! - Quân sau 1 hồi lăn lộn trên giường thì ném cái gối về vị trí cũ rồi chỉnh sửa quần áo rồi đóng cửa phòng, lái xe đi đến trường mẫu giáo đó để lại 1 đống đổ nát trong phòng Y chóc những gì anh nghĩ. Xe anh vừa dừng hẳn thì 2 đứa đang ngồi trên xích đu mặt buồn xo thì giờ đây lại rạng rỡ hơn. Quân gắng cười hết sức có thể để chơi với 2 đứa nhóc này- Chú ơi..Chú ơi…Hôm nay Cill có chuyện vui muốn kể cho chú nghe nè - Cill nhà ta làm bộ bí mật ghé vào tai Quân thì thầm - Hôm nay ba Cill về đó…..

Quân nghe đoạn sững người, không lẽ trùng hợp vậy sao?? Anh vẫn bộ cười vui mừng cho Cill nhưng lòng anh như thắt lại

Ngồi chơi được 1 lúc thì có 1 chiếc xe hơi đen đâu trước cổng trường. Có ai đó bước xuống xe……Là Nguyên sao?? Quân thấy Nguyên xuất hiện ở đây đột nhiên anh thấy điều đó hợp lí vì đây chẳng phải là bác của 2 đứa nhỏ sao?

- Hai đứa lên xe đi….Bác có chuyện muốn nói với chú này - Nguyên ngồi xổm xuống chỗ bọn trẻ rồi cười tươi tắn chỉ vào chiếc xeCill với Zen dù không hiểu gì nhưng chúng vẫn ngoan ngoãn nghe lời Giờ ở sân trường chỉ còn 2 người, 1 người tránh ánh mắt về khác còn 1 người thì đứng nhăn nhó nhìn người kia- Quân….Cậu bị khỉ gì vậy hả?? - Nguyên bây giờ rất muốn cho QUân mấy cái đấm cho hả giận, anh biết chuyện hôm nay rồi vì vừa đến nhà Nhi xem cô có sao không thì thấy cô nằm 1 sải lai dưới sàn với thân nhiệt cao- Tại sao mấy người ác vậy?? Tôi chờ em ấy cả 5 năm trời mà cuối cùng em ấy kết hôn với người khác là sao?? Tại sao cậu không nói cho tôi biết?? - Quân bắt đầu điên lên khi nghĩ đến Nhi đang hạnh phúc với ai đó ở nhà Nguyên sững người vài giây rồi đứng xoa vầng thái dương rồi cười thành tiếng. QUân thấy vậy liền nhăn mặt- Bộ thấy tôi kiệt sức vì chờ đợi vui lắm sao??- Tôi không cười vì cậu cố gắng chờ đợi mà cười vì sự thông minh của cậu đã biến mất. Cậu nghĩ trong 5 năm mà Nhi có được 2 đứa trẻ 4 tuổi là từ đâu?? Không lẽ em ấy vừa qua đó thì yêu người khác à?? Tự suy nghĩ đi!! - Nguyên trừng mắt trước khuôn mặt đang dần biến sắc của Quân rồi quay mặt bỏ đi luôn Trên đường đi thì Zen với Cill hí hửng cười nói ríu rít về ba của mình. Nguyên vừa lái xe vừa nói- Ba hai đứa chưa về được đâu!!- Tại sao?? - 2 nhóc cùng đồng thanh- Bận lựa quà cho 2 đứa mà….Nhưng bác nói nè, mẹ Nhi đang bệnh nên 2 đứa không được hỏi gì hết nhé - Nguyên cườiNghe mẹ bệnh thì 2 đứa quẳng luôn ông ba bí ẩn kia sang 1 bên mà cứ lăng xăng hỏi Nhi có bị sao không trông dễ thương vô cùng Còn về phía Quân khi đi trên đường cho đến lúc về nhà, anh vẫn lẩm bẩm như người thất thần. Vào phòng thì đập vào mắt anh là bãi chiến trường lúc nãy và tập giấy của Nhi đưa cho anh hồi chiều này Anh vội mở ra…..Chỉ toàn là bức vẽ nguệch ngoạc của con nít, vẽ về gia đình có 4 người. Càng xem càng thấy không gì đặc sắc cho đến bức tranh cuối cùng, đường nét rõ rang hơn và lật đằng sau mặt giấy là dòng chữ: “Bọn con muốn ba mau về” Với dòng chữ đó cùng với câu nói của Nguyên và hành động quăng xấp giấy này cho Quân thì anh đã hiểu hết mọi chuyện. Cill với Zen là con của anh, Nhi đã tự nuôi 2 đứa trẻ đó mà không nói gì với anh. Anh cảm thấy vừa vui mừng lại vừa thấy có lỗi sau hành động thiếu lí trí của anh hồi chiều nay. Quân đã không suy nghĩ kĩ càng mà đã bừng bừng tức giận. Cái còn thiếu bây giờ là anh phải làm sao để gặp được Nhi và xin lỗi đây?? Vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ kiểu gì anh cũng thấy mình ngu ngốc khi xử sự như vậy. Dọn được 15 phút thì căn phòng lại trở về vẻ ngăn nắp gọn gàng như vẻ vốn có của nó, Quân nằm sải lai trên giường ngắm những bức vẽ của Cill và Zen. Hèn gì anh thấy 2 đứa giống ai đó dữ lắm mà không nghĩ đó là phiên bản thu nhỏ của mình Trong lúc anh đang vật vã thì ở bên kia đang có đứa nhỏ chạy lon ton xuống bếp rồi lại chạy lên lầu chăm sóc cho mẹ mình- Mẹ khỏe chưa?? - Cill ngồi chống cằm nhìn Nhi đang nằm trên giường- Khỏe mà con….- Nhi quay đầu về phía Cill cười tươi, giờ cô còn chẳng tự ngồi dậy được chứ khỏe nỗi gì- Con thấy mẹ chẳng khỏe gì cả….Người lạnh ngắt nè - Zen từ đâu chạy vào lôi tay Nhi từ trong chăn ra rồi sờ thửBiết 2 đứa vì lo cho mình nên Nhi cũng vui nhường nào khi có được 2 đứa trẻ này. Cô biết mọi chuyện đã không như cô nghĩ, cô không mang ba bọn trẻ về đúng như lời cô nói nên cô biết 2 đứa rất buồn trong lòng- Hôm nay ba 2 con không về được…Ba nói mẹ là ba sẽ cố gắng về sớm!!- Bọn con biết mà - 2 đứa đồng thanh trả lời Trước mắt Cill với Zen bây giờ là lo cho Nhi có chuyện gì thì không ai ở với chúng nữa. 2 đứa gần như không còn mong gì về người ba kia nữa. Đột nhiên cửa phòng bật mở thêm 1 lần nữa và giọng nói to khỏe vang vọng cả căn phòng- Cháo nóng đây!! Cháo nóng đây!! - là ông anh trên cả tuyệt vời của Nhi chứ ai

- Anh to tiếng thế…Nhi đang bệnh mà - theo sau Nguyên là Sơn cũng vào phòng nhắn nhó nhìn Nguyên- À à…Anh quên mà bà xã - Nguyên nháy mắt với Sơn Cill với Zen thấy Sơn đến nên vội chạy ra ôm Sơn còn Nguyên bị bỏ bơ vơ nên ngồi 1 xó- Hông ai chơi với Nguyên hết….Toàn chơi với Sơn thôi à…Tủi thân quá!!- Cill đâu bỏ bác đâu …Bác qua chơi chung với Cill nè - Cill cười trèo lên lưng Nguyên bắt cõngNhi ngồi dậy với sự giúp đỡ của Sơn, cầm tô cháo ăn từng chút 1 nhìn 2 đứa trẻ chơi đùa với Nguyên mà cô cũng cảm thấy trong lòng vơi nỗi buồn 1 phần nào