Cậu Ấy Là Của Tôi!

Cậu Ấy Là Của Tôi! - Chương 33




Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn sau câu nói của Nhi. Anh không hiểu được sinh nhật là ngày vui mà sao cô có vẻ quá hờ hững đối với nó. Muốn tìm cho ra lí do nên Quân nhíu mày, ngồi sát bên người Nhi rồi hỏi nhẹ

- Sao vậy Nhi?? Hôm đó em bận gì sao?

- Không …Chỉ là em phải đến 1 chỗ thôi. Anh cứ coi như sinh nhật em KHÔNG TỒN TẠI!!

Nhi vừa nói vừa đứng phắt dậy đi về phòng để lại Quân vẫn ngồi đờ trong phòng khách vì cô quá nhiều bí mật mà anh chưa biết được

Anh nhất định phải tìm hiểu tại sao cô lại coi cái ngày cô sinh ra không quan trọng gì cả. Có lẽ người biết nhiều nhất là Nguyên và Nam. Nhi cũng kể cho Quân nghe việc Nam cũng là con trong gia đình cô nên anh nghĩ thế. Nhất định mai phải hỏi 2 người đó

Lúc Quân đang lớ ngớ ở dưới phòng khách thì Nhi đã về phòng, nói chuyện qua màn hình điện thoại với bà Widel

- Sinh nhật này con muốn ba mẹ mua gì về nè??

- Mang cho con mẫu xe mới về là được …Gửi thôi, ba mẹ ở bên lo công việc đi. con ở bên này có anh Nguyên với anh nam tổ chức sinh nhật rồi - Nhi cười, 1 nụ cười ngượng nghịu

- Sao được?? Ba mẹ muốn về tổ chức sinh nhật tròn 17 tuổi của con mà!! - bà Widel ngạc nhiên vì chuyện của Nam nhưng rồi cũng yên tâm trong lòng hơn vì thấy 2 đứa chấp nhận Nam, bây giờ bà chỉ lo nhõng nhẽo với cô con gái lạnh lùng này thôi

- Đợi thêm 1 năm nữa con tròn 18 tuổi rồi làm tiệc hoành tráng luôn. Giờ con đi chơi với anh Quân đây!! Bye mẹ …Ba mẹ làm việc ít thôi nhé - Nhi chỉ vẫy tay qua màn hình rồi lại nở 1 nụ cười gượng ép rồi tắt máy nhanh chóng không để bà Widel kịp chào tạm biệt

Ở bên đầu dây kia, bà Widel thấy màn hình tối om liền bĩu môi lườm qua ông chồng đang lò mò sổ sách trên bàn

- Anh thấy chưa? Giờ nó coi bạn trai hơn em rồi kìa

- Thì có sao đâu! Em cứ tị nạnh với tình yêu của bọn trẻ làm gì?? Có anh là đủ rồi nè - ông Hùng cười hiền nhìn vợ mình, tính trẻ con đến già không đổi rồi ông lại tắt nụ cười nhanh chóng - Chúng ta về đó đừng cho tụi nhỏ biết …Đến như thường lệ rồi lặng lẽ đi

- Ừ! Em cũng không muốn bọn nhỏ mang sầu vào ngày vui!! Hôm nào về đó em lại dẫn bọn trẻ đi thăm cũng được - bà Widel cũng tắt hẳn nụ cười

~ Sáng hôm sau ~

- Nguyên!! Nguyên!! - Quân gọi với theo Nguyên khi thấy Nguyên cùng với Sơn đang trên đường xuống căn tin

Chưa kịp hỏi gì thì Nguyên khoác vai cười khì khì, Sơn cũng y chang chẳng khác gì cả. Nguyên nói nhỏ đủ 3 người nghe

- Tôi biết cậu tìm tôi có chuyện gì rồi!!

Quân trố mắt ngạc nhiên, sao chưa nói đã biết rồi, lại còn cười nữa chứ?? Không lẽ hôm qua Nhi giả vờ sao ta?? Có đâu, thấy mặt cô đâu có vẻ gì là giỡn!! Im lặng để Nguyên tiếp tục nói

- Cậu tìm tôi để chúng ta hợp tác cho thầy Tuấn với anh Minh thành 1 cặp phải không??

Quân nghe muốn rụng rời có phần ngạc nhiên liền lỡ miệng nói to:

- GÌ?? THẦY TUẤN VỚI ANH MINH Á??

Tự nhiên nho nhỏ không muốn, muốn làm trung tâm của ánh mắt hay sao vậy?? Sơn nhanh chóng bịt miệng Quân rồi chuồn đi chỗ khác

- Hôm qua anh Minh có hẹn gặp tôi nói là anh có cảm giác kì kì khi ở gần thầy Tuấn, đầu cứ loay quay ở thầy thôi!! - Nguyên lại nói tiếp

- Gì vậy?? Gặp nhau chưa đầy 2 tuần mà có cảm tình á?? Có lộn không?? - Quân bắt đầu đi vào chiều sâu của câu chuyện

Quân nói đúng ý Sơn nên Sơn liền chẹp miệng vỗ vai Quân

- Thì đó, do chưa biết chính xác nên tụi này mới làm cho chính xác nè!! Tham gia nhé …có 3 đứa biết thôi!!

- Ừ..Ừ..Vụ này tôi tham gia!! - Quân gật đầu hí hửng mà quên mất việc anh đang cần phải hỏi

Lúc Nguyên với Quân vừa biến mất dạng thì Quân chợt hóa đá. Anh đã quên mất vụ của Nhi rồi!! Cái đầu chưa già đã lú lẫn tùm lùm, anh tự vò đầu đến nỗi tóc tai bù xù. Đúng lúc đó thì Nhi tìm được Quân thấy anh xơ xác bơ phờ liền lăn ra cười khà khà luôn

Thấy cô anh liền phồng má, trề môi nhìn Nhi:

- Cười gì mà cười??

- Như quạ ấy …Qua đây em vuốt lại cho - Nhi tự nói tự đến chỗ Quân chỉnh lại tóc cho anh

Nhưng hình như không phải là chỉnh tóc mà là cột tóc. Nhi lấy cột thun giấu trong tay cột nhanh chỏm tóc mái của Quân dựng lên y như cây dừa nhiều tàu rồi cô nhanh chóng chạy biến dạng

Quân sờ sờ lên lên đỉnh đầu liền lấy điện thoại ra soi..Hồn tôi ơi! Quân gỡ nhanh thun xuống rồi chỉnh lại mái mình: " Tí nữa em chết với anh!!". Quân tạm quên mất anh cần hỏi gì luôn!!

Hết giờ học thì Minh thấy Quân và Nhi lâu ra nên gửi xe trong trường rồi đi kiếm chứ anh vừa mới mua cái điện thoại mới, sim cũng mới nốt nên không có số của cả đám. Thực tình lâu ra tại vì Quân đòi xuống căn tin ăn vặt chút xíu, Nhi cũng chiều theo chứ có biết Quân đang cố tình để cho Minh với Tuấn gặp nhau đâu: " Tôi lo xong rồi đấy!! Đến phần 2 cậu!! "

Minh kiếm hơn 10 phút thì bắt đầu nguyền rủa ngôi trường rộng này. Anh ít khi vào nên cũng chẳng nhớ đường nữa. Đọc cái bản đồ còn làm anh rối thêm. Đang đi thì thấy Nguyên với Sơn đang cầm xấp tài liệu nặng trịch

- Ủa?? Anh Minh làm gì ở đây vậy?? - Sơn vờ hỏi

- Anh đợi Nhi với Quân lâu quá mà anh chưa có số vì mới mau điện thoại nên vào kiếm. Em thấy 2 đứa nó ở đâu không?? - Minh gãi đầu nhìn Sơn với Nguyên

Nguyên chìa ra xấp tài liệu cho Minh bê rồi chuyển xấp của Sơn cho Minh rồi cười hí hửng:

- Anh đưa cái này lên phòng giáo viên giùm em. Đi thẳng, lên tầng 3 khu A, phòng thứ 3 tính từ hành lang lên lầu. Anh nói là xấp này của Nguyên gửi lên là được. Bọn em tìm Nhi và Quân giúp anh

- Lợi dụng thế không biết!! - Minh lườm xéo nhưng cũng không mảy may nghi ngờ gì cả liền đi theo sự sướng dẫn của Nguyên

Kế hoạch có vẻ suôn sẻ. Bây giờ là xong việc của Nguyên và Sơn, chỉ việc ngồi đó nghĩ thêm kế hoạch nữa thôi là được. Nguyên nhắn itn cho Quân, anh đọc xong tin nhắn liền cười với Nhi, ngồi đây chờ Nguyên với Sơn là được.

Trong lúc đó thì Minh nhanh chóng mang cái xấp tài liệu đó lên đến cửa phòng giáo viên. Gõ cửa thì có người kéo cửa, là 1 khuôn mặt quen thuộc..Là Tuấn! Tuấn chỉ kéo cửa dùm nhưng cắm mặt vào tài liệu trên tay không nhìn Minh mà nói

- Mọi lần em xông vào luôn mà.. Sao hôm nay còn bầy đặt gõ cửa nữa??

- Không nhìn sao biết là Nguyên vậy?? - Minh cất tiếng, mặt anh chán chường

Khi nghe giọng quen thuộc thì Tuấn quay lại nhìn..Là Minh!! Anh ta làm gì ở đây?? Lo nghĩ mà tài liệu trên tay Tuấn rơi xuống, Tuấn bắt đầu luống cuống. Minh có cảm giác trời mát mà cơ thể mình cứ nóng lên hay sao ấy!!

- Trông tôi giống ai đòi nợ cậu hay sao mà cậu luống cuống vậy??

- Không..Đâu có!! - Tuấn càng luống cuống hơn khi Minh hỏi như vậy

- Để đâu đây? - Minh hỏi vắn tắt

Tuấn im lặng chỉ xuống cái bàn làm việc của mình. Nhìn sơ qua có vẻ các giáo viên khác đã về hết chỉ còn mỗi Tuấn ở lại. Minh đặt tập tài liệu xuống rồi nhìn thoáng qua nó

- Cậu thực tập không lấy được kinh nghiệm hay sao mà còn xem têm đống tài liệu này vậy??

- Đâu có …Cái này là Nguyên với Sơn in ra đem lên cho tôi tham khảo thôi à …Chứ không tôi cũng không thèm ngó tới - Tuấn đưa ngón tay lên miệng cắn nhè nhẹ làm Minh chỉ muốn đưa ngón tay cho Tuấn cắn chơi

Minh nhìn 1 đồng tài liệu anh vừa bê là vô ích và nhận ra hình như có gì đó sai sai. Nguyên với Sơn đâu có rảnh mà đem xấp tài liệu này cho Tuấn

- Nó hay đem cho cậu mấy xấp này à?? - minh lại tiếp tục hỏi để làm rõ nghi ngờ của mình

- Không!! Hôm nay em ấy mới đưa cho tôi … Bình thường tôi hay nhờ em ấy đi lo việc của lớp hay báo cáo gì đó thôi - Tuấn thành thật, tự nhiên thấy Nguyên tốt đột xuất anh cũng thấy lạ nhưng cũng vui vì có người quan tâm

Minh nghe thế mà gân muốn nổi đầy mình, cục tức của anh bây giờ lên đến não. Minh cầm xấp tài liệu tiến đến chỗ sọt rác. Tuấn liền hỏi:

- Anh làm gì thế??

Minh im lặng đứng nhìn xấp tài liệu rồi chọi thẳng nó vào sọt rác. Thấy vậy Tuấn liền chạy lại giằng tay Minh la lên

- Anh điên à??

- Điên gì? Nếu muốn thì hỏi tôi nè!! Tôi dư kiến thức so với đống tài liệu kia - Minh quay qua gắt lên với Tuấn, chứ bây giờ không lẽ lại nói là cái đống tài liệu đó là do Nguyên làm ra dụ Minh lên gặp Tuấn à!!

Tuấn nhìn tập tài liệu bị quăng liền xụ mặt lí nhí

- Ít nhất xấp tài liệu còn đỡ đáng sợ hơn anh!!

Minh nghe thấy hết, dám nói anh vậy ư?? Anh nhìn tuấn với ánh mắt đầy sát khí:

- Cậu nói lại tôi nghe nào ….

- Ơ..hơ…Có gì đâu - Tuấn lùi bước vường phải cái gì đó nên suýt té, may mà Minh nhanh tay ôm eo Tuấn đỡ lấy rồi té xuống sàn, Tuấn ngồi đè lên người Minh tạo nên tư thế hết sức dễ hiểu nhầm

Đột nhiên cửa phòng giáo viên được mở ra trong lúc cả 2 đang giữ nguyên tư thế đó ……