Cậu Ấy Là Của Tôi!

Cậu Ấy Là Của Tôi! - Chương 30




Ngày hôm sau cả đám rủ nhau đi tắm biển. Ai cũng phải ngoái lại nhìn cả đám, 1 phần vì cả đám đều là thành phần da trắng, cơ bắp chỉ nhìn đã thấy thỏa mãn trừ Nhi. Nhi mặc quần jean ngắn hơi rộng so với vòng eo của cô nên bị xệch về 1 bên, áo được cột qua 1 bên hở ra vòng eo khá đẹp

- Mấy nàng ngoài kia đang nhìn vợ anh kìa Nguyên!! - Nhi xuống chỗ đã đặt trước

Nguyên nghe thế lia ánh mắt 1 lượt, rồi Nguyên quay qua Sơn trề môi nhìn từ trên xuống dưới:

- Người thì gầy gòm ốm yếu mà bày đặt nude bán thân..MẶC ÁO VÀO!!

Sơn nghe Nguyên nạt liền sợ sệt nhìn Nguyên, chẳng biết từ khi nào Sơn biết sợ Nguyên, nhất là lúc anh nạt hắn bất cứ lí do có vô lí cỡ nào cũng vẫn sợ

- Sao còn không mặc áo vào?? - Nguyên nhìn Sơn tiếp tục nạt

- E…Em đâu có mang áo ra ngoài này đâu!!- Sơn lấm lét nhìn Nguyên, bây giờ nhìn hắn như cún con đang tỏ vẻ đáng thương trước mặt chủ

Nguyên lôi cái ba lô nhỏ anh mang theo rồi đưa qua cho Sơn 1 cái áo phông trắng. Lúc mặc vào thì nó rộng thùng thình nhìn Sơn rất buồn cười, bình thường cao ngất cao ngưởng vậy mà mặc cái áo này vào thì giống 3 mét bẻ đôi hơn

Cả đám quay ra chỗ khác bụm miệng cười, Sơn đỏ mặt lên nhìn Nguyên: "Anh sắp chết đến rồi mà còn ngồi đó cười nữa à??". Sơn điên lên bay ra bóp cổ Nguyên vậy mà anh vẫn ngồi trơ ra đấy cười, anh không cố ý đâu chỉ cố tình thôi à!!

Nam nhìn thấy Sơn như thế cũng nhìn qua Trung, cậu biết ý liền nhún vai ý quên áo rồi ngồi gặm táo do Minh gọt. Đang ăn ngon lành thì 1 cái áo đâu ra ném thẳng vào mặt Trung, cậu đặt miếng táo xuống rồi cầm cái áo nghiến chặt thì ra Nam cởi áo ném vào mặt Trung cơ đấy

- Đưa bình thường không được sao??

Nam nhún vai trêu ngươi Trung, cậu chỉ im lặng nén tức vào người rồi mặc áo vào. Tình trạng của cậu cũng ý chang Sơn: "Mấy ông này ăn gì to xác vậy trời!!"

Quân không nhịn được cười liền cười thành tiếng, cười mà anh chưa bao giờ được cười

- Trời ơi!! Nhìn 2 người giống mấy cây nấm lùn di động!! - Quân vẫn cười khằng khặc trong khi Trung với sơn mặt xám ngoét nhìn Quân

- Còn đỡ hơn cái người đã lùn sẵn, có muốn cũng chẳng như tụi này!! - Sơn nhếch môi nhìn Quân

Bây giời thì Quân điên tiết lên, anh mới chọc có tí có cần phải đâm vào tim anh mấy câu đó không vậy?? Trung còn cười khúc khích nhìn Quân, anh cáu tiết đứng lên . Thấy điềm báo nên Trung với Sơn nhìn nhau rồi chạy 1 mạch. Quân bất ngờ dí theo:

- Hai tên kia!! Đứng lại mau lên!!

Cả 3 làm náo loạn cả bãi biển, ai cũng phải ngoái lại nhìn hai thằng chân dài chạy thục mạng mà nhìn như nấm lùn có chân, thằng còn lại thì chân ngắn dí theo 2 thằng kia, chạy hộc máu mà vẫn không dí kịp 2 nấm lùn có chân kia

- Cậu xuống biển tắm đi!! - Minh thấy Tuấn ngồi thẫn người ra nhìn Nhi rồi lại nhìn vào khoảng không

Tuấn giật mình rồi gãi đầu, xưa nay nếu có đi biển thì anh chỉ ngồi trên bờ thôi chứ không xuống tắm, chẳng hiểu tại sao nhưng có cho vàng thì Tuấn cũng không xuống. Tuấn cười trừ nhìn Minh:

- Tôi không quen tắm biển!!

Minh nghe lạ liền trố mắt ra nhìn Tuấn:

- Thế từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đi biển à??

- Có. Nhưng chẳng bao giờ tắm cả!! - Tuấn thành thật trả lời

- Tuổi thơ bất hạnh!! - cả đám đồng thanh làm Tuấn giật mình

Đúng thật đi biển mà không tắm biển thì thà khỏi đi còn hơn. Tự nhiên Nguyên với Nam đứng lên nắm chân nắm tay Tuấn,cái này gọi là khiêng Tuấn luôn

Cảm giác có chuyện không lành, Tuấn liền giãy nảy làm Nam tuột tay khỏi chân Tuấn nhưng ngay sau đó thì Minh chụp được. Cả 2 khỏe hơn Tuấn rất nhiều 1 chỉ thoáng cái là Tuấn đã bị ném xuống biển như ném xác chết trước sự há hốc của mọi người ở đó

Tuấn may là biết bơi nên chòi lên được, vuốt mặt rồi quát tháo:

- Chơi gì kì vậy? - anh toan bơi vào thì Nam bơi ra kéo Tuấn ra xa rồi 2 người kia cũng nhập hội - Ây!! Cho tôi vào bờ!

Tuấn có la cỡ nào thì 3 thằng kia cũng giả điếc kéo Tuấn bơi ra xa. Tuấn bị kéo ra xa thoáng nhìn thấy Nhi đang đứng trên bờ cười nhẹ

Về phía Nhi, đúng là cô đang cười. 1 nụ cười nhẹ nhàng cô ít khi thể hiện ra ngoài. Thấy Trung với Sơn chạy lại thì cô tóm cổ lại còn Quân thì chặn lại không dí theo

- Cầm bóng xuống chơi với đám kia đi - Nhi chỉ về đám loi nhoi ngoài kia

Trung và Sơn nhanh chóng nhập hội còn Quân thì toan chạy theo nhưng thấy cô quay trở về chỗ nghỉ thì anh lại đi theo cô

- Sao em không xuống chơi với tụi anh??

- Em có chuyện khó nói!! - Nhi cười nhìn Quân, cô nhìn vào màn hình điện thoại, hình như cô đang chơi game

- Chuyện gì?? Em bị gì hả?? - Quân nghe thế nên hoảng hốt, hết xoay người cô rồi lại sờ trán cô

Nhi chợt cười rồi lắc đầu:

- Chẳng qua là đến tháng thôi!!

Quân chợt thở phào, nghe vậy cũng yên tâm, tưởng có chuyện gì với cô. Quân vỗ nhẹ vào đầu cô rồi chạy ra ngoài chơi chung với đám kia. Lúc này cô mới lục lấy cái ba lô nhỏ của Nguyên mang theo rồi lôi trong đó 1 cái mảy ảnh

Mở máy lên, Nhi lia máy qua chỗ đám loi nhoi kia, phóng to lên rồi chụp. Nhi cũng có khiếu chụp ảnh, cô chụp chuẩn xác, tấm nào cũng chụp rất chuẩn xác. Lia máy chán thì cô quay qua nghe nhạc rồi ngủ quên lúc nào không hay

Chơi bời chán nên cả đám lên bờ, vừa đi Tuấn vẫn càu nhàu dù anh rất vui. Lên tới chỗ nghỉ thì thấy Nhi lăn ra ngủ, Nguyên chẳng cần biết sất gì lay Nhi dậy 1 cách bạo lực đến nỗi cô té nhào xuống đất

Tuấn tính chạy lại đỡ nhưng Minh đứng đằng trước ngăn lại không cho đi. Quân chạy nhanh đến chỗ Nhi đỡ cô dậy rồi trừng mắt nhìn Nguyên. Nhi cho dù ngủ ít hay nhiều hay vào lúc nào thì cô rất khó chịu nếu không kêu dậy đúng cách

- Ai vừa đẩy tôi?? - Nhi dựa vào Quân đứng lên rồi trừng mắt quét nhanh 1 lượt

Mặt ai cũng xám xịt, đâu ai muốn làm gối cho cô đấm đâu nên đàng nhắm mắt ngậm ngùi thương tiếc Nguyên rồi cả đám đồng thanh trừ Sơn ra:

- Là Nguyên đấy!!

Nhi tức điên lên nhìn Nguyên, anh sợ quá núp sau lưng Sơn không ngừng lẩm bẩm

- Sơn ơi!! Cứu anh đi! Sơn à!!

Nhi tiến đến đứng trước mặt Sơn, hắn lạnh lùng tránh ra cho Nhi xử Nguyên kèm theo lời nói:

- Anh tự làm tự chịu!!

Nói rồi Nhi bẻ tay cho Nguyên 1 trận. Cả đám chỉ biết ngoài ngao ngán nhìn Nguyên, đúng thật là giờ đánh chết Nguyên cũng chẳng bỏ được tật hay chọc điên Nhi. Chán anh chàng này thật!!

- Thôi!! Em đánh nữa là Nguyên du lịch trong bệnh viện đấy!! - Quân ra can lôi Nhi ra xa thì Nguyên biết ơn nhiều lắm

Quân đưa Nhi miếng táo để ăn cho đỡ tức. Nhi vẫn còn tức nên vừa ăn vừa lườm Nguyên. Quân thấy vậy liên đưa tay xoay mặt cô về phía anh

- Nhìn gì bên đó!! Nhìn anh nè!!

Ngồi được 1 lát thì cả đám lại bỏ về phòng. Nguyên, Nhi với Nam đi sau, tranh thủ lúc đó thì Nam đi ngang qua rồi nói khẽ đủ 2 đứa nghe:

- Tối nay 11h ra ngoài, anh có chuyện cần nói!!

Minh quay lại thấy Nam lẩm bẩm rồi tóm cổ Nam lại hỏi khẽ:

- Bộ em tính nói luôn sao??

- Đằng nào cũng phải nói …Giờ chúng lớn hết rồi mà!!

- Ừ!! Vậy cũng tốt!!

Thời gian kể ra trôi cũng nhanh, lằng nhằng đi chơi cả buổi cũng đã khuya. Trong lúc đám kia đã ngáp ngắn ngáp dài thì Nhi, Nguyên với Nam chẳng có dấu hiệu gì mệt mỏi. Đúng 11h thì ai về phòng nấy, riêng 3 người sau khi nửa của mình ngủ say bèn lẻn ra ngoài

Nguyên là người ra ngoài cuối cùng, anh tiến tới chỗ của Nhi và Nam đang đứng

- Sao, anh có chuyện gì muốn nói với tụi em

- Ra ngoài đã - Nam tiến tới thang máy bấm máy

Nhi và nguyên cũng im lặng đi theo, ra tới bãi biển thì Nam đút tay vào túi quần, gió thổi làm cho mái tóc anh bay phất phớt. Anh quay lại nhìn Nhi và Nguyên rồi thở dài nói:

- Nếu anh nói anh là con nuôi của ba mẹ bọn em thì bọn em có chấp nhận sự thật đó không?? Và anh sẽ là người thay ba quản lí tập đoàn nhà họ Vương

- Sao anh không nói sớm hơn?? Em cũng chẳng thích việc quản lí tập đoàn..Em có lối đi riêng cho mình rồi!! - Nguyên thở phào, tưởng chuyện gì chứ là chuyện này thì càng tốt, anh cũng không hứng thú với công việc của ba mẹ, anh chỉ thích làm nhà thiết kế mẫu xe thôi

Nam hơi ngạc nhiên, anh xoay người về phía 2 đứa rồi khuôn mặt anh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:

- Hai đứa không thấy việc giao cho người con nuôi không cùng huyết thống cả 1 tập đoàn trong khi nhà đó có cả 2 người con giỏi về lĩnh vực này sao?

- Em vốn chỉ thích viết tiểu thuyết nên không hứng thú với vấn đề đó đâu!! Mà đã nhận nuôi rồi thì cũng là 1 nhà hết rồi. Ba mẹ là người đi trước nên biết nhìn ra ai là người có thể tiếp nối sau này. Em không ý kiến nhưng cũng rất vui khi có thêm 1 người anh!! - Nhi cũng nói về quan điểm của mình, cái chuyện Nam là con nuôi thì Nguyên với Nhi biết hết cả rồi nhưng chờ Nam nói sẽ tiện hơn

Thấy 2 đứa chẳng có vẻ ngạc nhiên nên anh nhíu mày suy ngẫm, chẳng có gì qua mắt được Nam:

- Hai đứa biết trước rồi phải không??

- Còn phải hỏi!! - Nhi với Nguyên đồng thanh rồi lè lưỡi trêu người Nam

Nam phụt cười, anh cứ nghĩ rằng 2 đứa sẽ phản ứng kịch liệt lắm chứ nhưng xem ra anh đã được nhận nuôi vào 1 căn nhà đầy tình thương không phân biệt rồi!! Nam khoác vai 2 đứa rồi nói

- Đi bar không?? Có 1 chỗ anh quen ở gần đây!!

- Đi!! - Nhi với Nguyên cũng hào hứng

Đến gần 1h sáng thì chợt điện thoại của Minh reo lên. Minh khó chíu muốn quăng luôn cái điện thoại nhưng rồi anh bật dậy bắt máy thì tiếng nhạc xập xình kèm theo tiếng lè nhè do say của Nam ấp vào tai anh:

- Anh Minh ơi!! …Mọi chuyện đều suôn sẻ …nhưng bọn em say quá không thấy đường về ….Anh dò theo thiết bị định vị đón tụi em nhé - Nam nói nhưng bị ngắt quẵng vài đoạn rồi cúp máy

Minh cười, dù sao chúng nó không đánh nhau sứt đầu mẻ trán là may rồi. Hên mà Minh có nghĩ qua mấy việc đi chơi khuya nên thuê xe để dưới tầng hầm khách sạn 2 chiếc ô tô. Tính thay đồ rồi đi thì Tuấn bỗng bật dậy như ma cương thi

- Giờ này tính đi đâu?? - Tuấn hăm he y như vợ bắt quả tang chồng định trốn đi chơi