Cậu Ấy Là Của Tôi!

Cậu Ấy Là Của Tôi! - Chương 17




Vẫn giống như buổi sáng mọi hôm, chỉ khác là cả bọn đang ở nhà của Nhi …vậy nên để không thấy quá ngại thì Sơn, Trung và Quân đã gánh việc chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà bao gồm cả phần của ông bố bận rộn kia

Và nói thật thì sau khi ăn sáng xong thì cả đám lôi nhau ra sau sân tập..Trung và Sơn được chiêm ngưỡng rồi nên cũng cảm thấy bình thường còn Quân thì trố mắt ra nhìn. Anh chẳng biết căn biệt thự này còn dài đến đâu vì riêng cái sân tập chắc bằng 2 sân bóng mini gộp lại

Nhi dắt cái xe đạp tới gần Quân, đầu anh đầy dấu hỏi chấm và chấm hỏi

- Tập đi! – Nhi nói như ra lệnh

- Không!!! – Quân nhìn cái xe đạp rồi lắc đầu và chạy

- Không thoát được đâu!!! – Nhi ném cái xe qua 1 bên và dí theo Quân

Người chạy người dí thành 1 cuộc chạy điền kinh cho 4 người còn lại xem …À mà hình như thành 7 rồi thì phải

- Sao Nhi với cậu bé kia lại chạy như ma đuổi thế kia??? – ông Hùng lên tiếng đằng sau 4 đứa

- Dạ hai đứa đang chạy điền kinh đấy ạ!! Nhận tiện thì tên cậu bé ấy là Quân – Nam cười nhìn ông Hùng

- Thấy 2 đứa chạy xung quá!! – bà Widel kế bên nhìn 2 đứa cười hiền

- Mọi người uống nước!! – bà giúp việc cũng ra ngoài sân tập đưa nước

Bà giúp việc và vợ chồng ông Hùng vào nhà vì còn vài việc phải giải quyết thế là chỉ còn lại 4 người ngoài sân hưởng thụ

- Cố lên Chir!! Sắp dí kịp Quân rồi!! – Nam cổ vũ đúng hơn thì anh đang khiêu khích

- Chir?? – Trung nhíu mày nhìn Nam

- À..Tên nước ngoài của Nhi ấy mà! Chir Quill!! Tôi gọi riết nên quen miệng thôi!! – Nam cười nhìn Trung làm cậu lệch 1 nhịp tim rồi …

Công nhận 1 điều là 2 người này sức dai thiệt nha …Bằng chứng là chạy như ma đuổi nãy giờ cũng hơn 20 phút rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu đuối sức. Nhưng cuộc đua nào cũng có hồi kết nên sự đuối sức ghé thăm Quân vào phút 30

- Dám chạy sao?? Kì này anh chết chắc rồi!! – Nhi đã tóm được Quân, mắt cô đỏ ngầu lên, răng nghiến chặt

- Anh không muốn tập xe …..Có bị em đập chết cũng không tập … - Quân dù sợ nhưng anh vẫn cứng đầu

- Tại sao?? – Nhi hỏi vắn tắt

- Tại vì hồi nhỏ anh nghịch dại thò chân vào đũa xe đạp và…gãy chân ….anh ghét xe đạp – Quân hơi ngượng vì kể lại quá khứ đầy trẻ trâu của mình

Nhi thả Quân ra, nhếch môi cười 1 cái làm Quân rất ngạc nhiên, hoá ra cô cũng biết cười đểu cơ đấy

- Anh là đồ chết nhát!!

- Em nói cái gì cơ?? – Quân nghe không thủng tai, có thể anh hơi yếu đuối 1 chút nhưng nói anh chết nhát là sai hoàn toàn – Anh không chết nhát nghe chưa??

- Thế thì …- Nhi cười vì con mồi đã mắc câu liền hất cằm về phía cái xe đạp được dựng 1 góc bên kia sân

Quân nhìn theo cũng hiểu ý cô nên hậm hực tiến tới cầm lấy cái xe đạp, đu 1 phát lên cái bàn đạp và an toạ trên yên xe kết quả là ….anh ấy đã ngã bổ chưởng ngay sân kèm theo đó là 4 giọng cười khoái trá vang lên đều đều. Còn Nhi sau khi thấy cảnh đó liền ôm bụng ngồi bệt giữa sân run người và cuối củng cô cũng phải bò lăn ra sân mà cười

- Cười gì?? – Quân gào lên, mặt anh đỏ lên

Nghe thấy tiếng Quân giận dữ cả đám cũng nén cười

- Thôi t..ta vào nhà đi – giọng Nguyên run run vì không nhịn được cười

3 người còn lại cũng chuồn nhanh theo Nguyên chứ ở lại sợ cười không nhặt được mồm luôn chứ nhịn gì nổi

- Phiền phức! – Quân lườm theo cái đám nhí nhố mà lẩm bẩm

Vẫn còn nghe tiếng cười đâu đây ….Anh liếc 1 lượt và dừng lại ở người đang ngồi ôm bụng cười giữa sân kia …Ơ mà…..đây là lần đầu anh thấy Nhi cười sảng khoái như thế này. Nụ cười không vướng chút gượng ngạo hay phiền muộn gì chỉ đơn giản là cười vậy thôi

- Ngồi đây cười hay tập xe cho anh đây?? – Quân dắt xe tiến tới chỗ Nhi, chìa tay ra hờ cô nắm lấy

- Tập nào!! – Nhi nắm lấy bàn tay anh, nhìn thế mà tay cô lại nhỏ hơn tay anh mới lạ, nào giờ cô tưởng …giống cô chứ

~ 11h trưa ~

- 2 đứa vào ăn cơm nè!! – Nguyên trong nhà ra gọi ầm hết cả sân

Nhi chỉ giơ tay ra ám hiệu đã nghe vì cô đang ở đối diện Nguyên cách cả sân tập. Nhi leo lên đằng sau ngồi, hai tay cứ đập đều vô eo của Quân, ngoại hình của cô giống Nguyên chắc vì thế nên tính biến thái của Nguyên cũng lây qua cho cô hay sao ấy

- Em làm gì vậy?? – Quân quay xuống với gương mặt hằm hè

- Chở em về ăn cơm đi!! – Nhi vẫn cứ đập vào eo Quân, cô đập vài cái thấy rắn chắc nên nãy giờ vẫn đập nhè nhẹ, có vẻ cô thích thế này

- Anh đi chưa vững, sao mà chở - Quân có vẻ ái ngại vì nãy giở anh chỉ đạp được vài cái chưa giữ thăng bằng tốt

- Đi! Mất thăng bằng thì em đỡ..Lo gì!! – Nhi vẫn cười và đập vào eo Quân

Chịu thua, nàng muốn gì thì được nấy, anh không ý kiến ý cò gì cả ….Quân lấy đà và cố giữ thăng bằng, tay anh nắm chắc tay lái

- Thả lỏng đi!! – Nhi ở đằng sau nhẹ hơi nói

Gật nhẹ, anh thả lỏng toàn thân và tay cầm của mình …Anh bắt đầu đạp xe …đạp nhanh và giữ thăng bằng cực tốt không hề bị ngã hay run sợ gì nhưng điều anh nghĩ bây giờ là sao anh cảm thấy nhẹ đi

- Anh làm được rồi nè Nhi – Quân quay lại hớn hở nhưng không thấy Nhi ở đằng sau

- Tốt lắm!! Anh không phải là đồ chết nhát rồi!! – Nhi chậm rãi đi từ từ đằng sau, lúc nãy Nhi đã lén lợi dụng chân dài mà nhảy ra khỏi yên sau 1 cách nhẹ nhàng để Quân tự đạp xe còn mình thì đi bộ từ từ

Vừa bước vào nhà, thì 2 người đã thấy 1 khung cảnh hỗn loạn cả lên, ba mẹ thì không thấy đâu còn lại 4 người phá hoại kia đang mỗi người 1 đĩa đồ ăn trên tay chạy lung tung tranh giành đủ kiểu hình như còn đang chia ra 2 phe Nguyên với Sơn và Trung với Nam

- Mấy người ngồi xuống ăn đàng hoàng đi!! – Quân nhỏ nhẹ lên tiếng

- Để đó …- Nhi giơ tay trước mặt Quân, thở dài – Chuyện này xảy ra nhiều rồi!!

Nhi xắn tay áo của mình lên bắt đầu đi tóm Nguyên và Nam lại. Cổ áo của 2 người được nằm gọn trên 2 tay của Nhi. Cô trừng mắt nhìn cả 2 và trầm giọng

- Ai bày ra vụ này trước!!?

- Anh / Em ấy!! – 2 người chĩa tay vào nhau và có vẻ như sắp có xung đột

- Anh Nguyên!! Anh Nam!! – Nhi gằn giọng từng từ

- Hả?? – 2 người đồng thanh

- Ở đây ai có quyền?? – Nhi bắt đầu lên giọng

- Em – Nguyên và Nam trả lời yếu xìu bởi vì 2 người vốn biết Nhi mà hỏi ai có quyền thì người đó luôn là Nhi và cô sẽ cho mỗi người 1 trận đòn nếu cãi ngang ngay lúc ấy …

Nghe được câu trả lời thoả đáng thì Nhi liền buông nguyên và Nam ra và 2 anh cũng tự biết mình phải dọn dẹp cái căn bếp rộng rơi vãi đầy thức ăn luôn rồi ….Kể ra thật tội nghiệp!!

Về phía Sơn và Trung cùng là đồng phạm nhưng có vẻ 2 người này được ân xá ra ngoài phòng khách coi ti vi như chưa có chuyện gì xảy ra ….Thật thì Quân cảm thấy bất công thay cho 2 người đang vật lộn trong bếp kia nhưng anh sẽ không ngu mà ý kiến ý cò gì với cô nàng thất thường kia

Cũng nhanh chóng đến tối, cả đám ra sân tập chủ yếu để chơi và hóng mát, có cái sân này cũng tiện, đi vài vòng cho tiêu cơm tối rồi đi ngủ. Trong lúc đám Nguyên và Nam đang đá bóng hăng hái thì Quân lại ngồi chỗ thềm nhà ngắm

- Sao cháu không ra chơi chung?? – ông Hùng từ đâu xuất hiện ngồi cùng với Quân

- Cháu không hứng thú ạ!! – Quân gãi đầu nhìn ông Hùng, anh thấy nét mặt ông có vẻ lạnh lùng làm anh sợ

Ông Hùng nhìn Quân rồi cười lớn xua tay, ông thừa biết khuôn mặt của ông dễ làm cho người khác e ngại

- Cô Widel bảo cháu có khuôn mặt rất giống với người nào đó là bạn của cô và đã khuất..Có thật vậy không ạ?? – Quân đánh rống lảng sang việc khác

Ông Hùng gật đầu và tiếp:

- Ừ!! Nhi và cháu ó ngoại hình khá giống!!

- Còn ai nữa ạ?? – Quân thắc mắc

- Em gái chú!! Vương Hàn Nhi!! Nó mắc bệnh tim và mất năm 17 tuổi trong lúc nó và 1 người tên Phạm Minh Quân cũng mất năm sau đó và cháu giống người đó đấy!~! – ông Hùng cười nhẹ đâu đó phảng phất nỗi buồn

Quân thấy như mình vừa làm việc gì đó tội lỗi liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống. Ông Hùng nhận ra điều đó ngay bởi vốn dĩ cặp mắt ông rõ tinh để nhận ra những điểm bất thường trên người đối diện mình

- Dù hơi đường đột nhưng chú mong 2 đứa không rạn nứt tình cảm trong tương lai - ông làm vẻ mặt trầm tư nói với Quân

- Mệt!! Ngủ!! – Nhi đứng đằng sau nhìn Quân rồi chỉ tay lên lầu ra hiệu, Quân ngoan ngoản đi theo sự hướng dẫn còn Nhi thì vẫn đứng đó – Ba à! Đừng có mong chờ quá sớm!!

- Con gái hôm nay ngủ với ba nha – ông Hùng trở lại vẻ mặt vui tười hớn hở nhìn con gái

- Ba mẹ ngủ ngon!! – Nhi quay phắt đi luôn

Lên tới phòng, Nhi nhìn xung quanh chợt nhớ ra là Quân hình như bị lạc trong mê cung tường …Thở dài rồi cô lại bước đi kiếm anh dần dần. Về phía Quân thì anh đang: “ Huhu…Ai cứu tôi đi!!”

Ngồi chờ trong ánh đèn sáng yếu, anh thút thít nãy giờ vẫn không thấy ai hết …. Đột nhiên có bóng người hiện dưới bậc cầu thang, ngỡ là Nhi anh liền kêu lên:

- Nhi hả??

Cái bóng vẫn đứng yên không trả lời

- Nhi ơi!! – anh vẫn gọi nhưng trong lòng dâng lên nỗi sợ

- Anh đang gọi ai dưới đấy?? – Nhi sừng sững trước mặt anh làm anh hết hồn, cô ngó xuống dưới cầu thang cũng thấy cái bóng ấy – Ai đấy?? – Cô hỏi

Cái bóng nghe tiếng Nhi vọng xuống liền từ từ bước đi, cô thấy tyế liền trượt xuống cầu thang nhanh chóng đuổi theo cái bóng ấy ….Cái bóng ngày càng di chuyển nhanh hơn, cô cũng chạy nhanh theo, Quân cũng bám ngay sau cô …

Sau 1 hồi đi nhanh rồi lại đi chậm, cô đã loáng thoáng thấy 1 người mặc áo trắng đang đi nhanh ….Nhi nhíu mày rồi chợt ôm bụng ngã khuỵ xuống:

- A!! Đau quá!!

Quân thấy thế liền chạy lại thấy cô đang ôm bụng kêu đau

- Em bị sao vậy?? – đính chính là người hỏi câu này không phải là Quân mà là người mặc áo trắng kia