Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 64: Ac nu khong muon quay dลิ่น (19)




Đường Miểu cùng Dương Kỷ Minh sửng sốt vội đứng bật dậy: "Cô sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là thuốc độc?"

Tô Ca giơ tay ngăn họ lại: "Không có gì."

Cô cẩn thận đặt lại lọ thủy tinh rống vào hộp, đậy nắp lại.

Đầu ngón tay đang mơn trớn hộp gỗ thoáng khựng lại.

Màu sắc ở vị trí cô vừa lướt qua sẩm hơn những chỗ khác, thậm chí có chút ẩm ướt?

Máu vốn cố tình ngăn lại lúc này đây lại tuôn ra làm ướt đẫm cổ áo cô, Tô Ca liền sau đó ngất lịm.

Đã hai đêm trôi qua, Tô Ca vẫn sốt cao không tỉnh. Dương Kỷ Minh không ăn không ngủ ngồi canh giữ bên cạnh.

Cạch!

Đường Miểu mở cửa bước vào, cô ta đảo mắt nhìn người trên giường rồi dời sang thiếu niên: "Con đi nghỉ đi, để dì út ở đây trông coi cô ấy."

Dương Kỷ Minh chỉ nhìn chằm chằm người đang ngủ say, mỏi mệt lên tiếng: "Cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thuốc Đào Bách đưa có độc?"

Đường Miễu không lập tức trả lời anh: "Con thích Tô Ca?"

Anh ta thoáng mờ mịt: "Con không biết. Chỉ là trước giờ chưa có ai thật lòng đối xử tốt với con như vậy."

Đường Miểu khó hiểu: "Dì út tệ với con?"



Dương Kỷ Minh cười xua tay: "Sao giống được. Chúng ta có quan hệ máu mủ, đối tốt với nhau là chuyện hiển nhiên. Tô Ca không giống."

Đường Miểu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Chẳng có độc gì cả. Tô Ca chỉ đang thức tỉnh dị năng."

Anh ta không khỏi kinh ngạc: "Sao lại trùng hợp như vậy? Lẽ nào...."

Đường Miểu gật đầu: "Xem ra Đào Bách đã bỏ hết vốn liếng. Sống trong mạt thế này không có dị năng sẽ vô cùng nguy hiểm. Có thể cậu ta lo cho an nguy của Tô Ca. Có điều để chế ra thứ thuốc này buộc phải có máu của dị năng giả để nghiên cứu, còn là số lượng lớn. Nhiều người đã thử nhưng luôn không làm được, vậy mà một người trẻ như Đào Bách lại có thể."

Ánh mắt Dương Kỷ Minh như không có tiêu cự, dường như anh đang tập trung nghe Đường Miểu nói cũng có khi không phải.

Hồi lâu sau, Đường Miểu lại ngập ngừng lên tiếng: "Ngày mai Đào Chấn sẽ ra ngoài căn cứ đón người. Đợt này hành động bí mật, ông ta sẽ không mang nhiều người để tránh kinh động. Đây là cơ hội tốt để chúng ta ra tay."

Nghe những lời này, Dương Kỷ Minh không hể phấn khích như trước kia, anh lặng lẽ nắm lấy tay Tô Ca đặt lên môi mình, sau đó lại thở dài: "Tôi có chút luyến tiếc cô rồi."

"Con thu xếp đi. Sáng mai chúng ta sẽ lên đường."

Nói rồi, Đường Miểu rời đi cũng không cho Dương Kỷ Minh cơ hội do dự.

Đào Bách từ khi trở về vẫn luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm.

Tư Bạch đầy cửa vào, vốn cho rằng sẽ thấy anh điên cuồng làm thực nghiệm, nào ngờ lại tận mắt chứng kiến một chàng trai cúi gằm mặt ngồi giữa đống bừa bộn, hoang tàn.

Mảnh vỡ ghim lên tay anh khiến máu chảy không ngừng.

Tư Bạch mới đầu còn tưởng đây là hiện trường một vụ ám sát: "Đào Bách! Cậu sao vậy? Là ai chọc giận cậu hả? Tớ nhất định sống chết với người đó!"

Đối phương vẫn luôn im lặng khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.



Tư Bạch khổ không nói nên lời, tự tìm dụng cụ dọn dẹp hết một lượt, sau đó thở không ra hơi ngồi xuống cái ghế dựa gần đó: "Tớ có một tin này, cậu muốn nghe cũng được không nghe cũng không sao. Dù sao tớ cũng phải nói. Có thể cậu không tin nhưng tớ tra ra được, cơ thể sống đầu tiên mà ba cậu thực nghiệm đó là

Đường Miểu, dì út của Dương Kỷ Minh."

Đào Bách lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh ta.

Tư Bạch hiểu ý: "Cậu cũng không ngờ đúng không? Những người khác đều biến thành zombie nhưng cô ta lại không phải. Mà nói vậy cũng không đúng. Cô ta thật sự đã trở thành zombie, là một zombie có tri thức của nhân loại nhưng dị năng và sức mạnh vượt trên cả nhân loại."

Ánh mắt Đào Bách lóe lên tia sắt lạnh: "Nếu cô ta làm việc cho ba tôi, tại sao lại tiếp cận Dương Kỷ Minh. Người cô ta đang tính kế rốt cuộc là ai?"

Tư Bạch lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Nhưng có lẽ còn điều này sẽ khiến cậu bất ngờ, cô ta có năng lực kiểm soát toàn bộ zombie. Một khi bị cô ta nhắm tới chỉ có sống không bằng chết."

Đào Bách đứng bật dậy: "Không được! Cô ta còn đang ở nhà Tô Ca, tôi phải qua xem cô ấy."

Tư Bạch vội vàng giữ anh lại: "Tô Ca không có ở nhà, sáng nay cô ấy tỉnh lại đã chạy ra khỏi căn cứ."

Đào Bách vừa lo sợ vừa giận dữ nắm lấy cổ áo Tư Bạch: "Cậu nói cô ấy đi đâu?"

Tư Bạch chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy: "Cậu bình tĩnh đã. Sáng nay giáo sư Đào ra ngoài đón người, Dương Kỷ Minh và Đường Miểu lén lút theo sau, có lẽ cô ấy cũng đi theo họ. Cậu yên tâm đi. Tôi đã phái người giám sát, có động tĩnh gì họ sẽ báo lại."

Bàn tay nắm lấy cổ áo Tư Bạch siết chặt lại, lộ rõ gân xanh như bán đứng cơn thịnh nộ của anh: "Yên tâm? Cậu nói tôi yên tâm sao hả? Đường Miểu tâm cơ khó lường nếu Tô Ca bị cô ta nhằm tới thì sao hả!"

Dứt lời Đào Bách buông Tư Bạch ra, vội vàng chạy ra khỏi phòng thực nghiệm.

Đối phương thở dài chỉ còn cách đuổi theo.