Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 57: Ác nữ không muốn quay đầu (12)




Tô Ca mơ màng tỉnh lại, cô không rõ nơi này là đâu, cũng không rõ người đàn ông cao lớn với bộ ria mép trước mặt mình là ai.

Dường như đối phương rất vui mừng: “Tiểu Ca! Cuối cùng con cũng tỉnh, con dọa ba chết khiếp.”

Qua lời nói của ông, Tô Ca mới nhận ra ông ấy là ai. Do hôn mê nhiều ngày giọng cô có chút khàn: “Ba?”

Tô Vĩnh Bình suýt bật khóc, ông đã xa đứa con gái này suốt hơn một năm. Vì nhớ nhung con gái, đến cả trong mơ ông cũng nghe thấy Tô Ca gọi mình như vậy, cuối cùng giấc mơ đã trở thành hiện thực.

Tô Vĩnh Bình ngồi xuống giường bệnh, xoa đầu cô: “Con gái ngoan! Trở về là tốt rồi.”

Tô Ca nhìn quanh căn phòng trống trải một lượt: “Đào Bách đâu ba?”

Ông ấy giật giật khóe môi: “Con gái lớn rồi chỉ biết lo cho người ngoài. Mới tỉnh dậy đã hỏi tung tích tên tiểu tử đó rồi. Nó còn ở đâu nữa! Tất nhiên bị ông Đào gọi về rồi!”

Cô sửng sốt: “Anh ta không có gì khác lạ chứ? Chẳng hạn như không nhận ra ba?”

Tô Vĩnh Bình cốc đầu cô: “Ta thấy chỉ có mỗi mình con kỳ lạ, chắc bị tên đó câu mất hồn vía rồi. Tên tiểu tử Đào gia đó có gì mà khác, vẫn vô lễ như ngày nào.”

Tô Ca cố kiềm nén nghi hoặc dưới đáy lòng: “Ba gọi Lạc Trạch giúp con, con có việc muốn bàn giao với anh ta.”

Tô Vĩnh Bình thở dài bất đắc dĩ: “Được rồi. Để ba gọi nó. Thủ tướng như ba còn không bận rộn bằng con. Thời gian này con cực khổ rồi. Nhớ xong nhanh rồi tranh thủ nghỉ ngơi. Ta đi tìm người chuẩn bị đồ ăn cho con.”

Tô Ca cong môi: “Dạ ba. Ba thật tốt.”

Ông trước khi rời đi không nhịn được xoa đầu cô thêm lần nữa: “Nhóc con! Chỉ giỏi làm ba mẹ lo lắng.”

Một lát sau, Lạc Trạch đẩy nhẹ cửa bước vào phòng: “Cô chủ gọi tôi.”

Tô Ca ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường: “Nhóm người Dương Kỷ Minh anh giải quyết sao rồi?”



Lạc Trạch thành thật khai báo: “Đào thiếu dặn dò chúng tôi nhốt người vào trại giam, đợi cô chủ xử lý.”

Cô hài lòng gật đầu. Nghĩ tới mình vẫn chưa biết Đào Bách khôi phục trí nhớ lúc nào, lòng cô có chút buồn bực không yên.

Tâm trạng không vui nên giọng cô lạnh hơn thường ngày: “Thả họ đi. Dẫn Dương Kỷ Minh tới gặp tôi.”

Lạc Trạch thoáng kinh ngạc nhưng cũng không phản bác: “Vâng cô chủ!”

Anh rời đi không bao lâu, người giúp việc đã mang đồ ăn lên cho cô.

Cô ấy giúp Tô Ca kê một cái bàn nhỏ trên giường bệnh, sau đó bày biện lên trên rồi mới rời đi.

Nghe người này nói đây đều là những món nguyên chủ thích, vừa hay rất hợp khẩu vị của cô.

Tô Ca tuy tay gắp đồ ăn nhưng trong đầu vẫn rối rắm như tơ vò.

Ngay cả khi Dương Kỷ Minh bước vào phòng, cô cũng không nhận ra.

Đợi đối phương hắng giọng, Tô Ca mới phát hiện trong phòng có thêm một người.

“Anh ngồi đi.”

Dương Kỷ Minh lắc đầu đề phòng nhìn cô: “Cô tính làm gì Cao Bác và dì Út?”

Tô Ca cười khẩy: “Tôi giữ họ lại cũng chỉ tốn cơm còn không bằng thả họ ra.”

Dương Kỷ Minh khó tin: “Cô nói thật?”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Tuy tôi và anh đều chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng những việc vặt vãnh thế này tôi không cần nói dối.”

Đối phương thoáng dè chừng: “Ý cô là sao?”



“Ha ha ha! Anh tưởng tôi ngây thơ cho rằng Hình Bắc muốn giết tôi và Đào Bách đều là chủ ý của một mình anh ta? Tại sao Hình Bắc lại một mình xông tới tìm tôi? Nếu các người không gặp nguy hiểm sao lại không đi cùng cậu ấy. Trong ứng ngoại hợp vô cùng kín kẽ. Đáng tiếc, các người lại không ngờ tới Hình Bắc chẳng những không thành công mà còn bỏ mạng. Tôi nói đúng không Dương thiếu?”

Giọng Tô Ca lãnh đạm không nhiễm chút vui buồn, thế nhưng lại vô tình làm đáy lòng Dương Kỷ Minh trầm xuống.

Anh nhìn chằm chằm đối phương, không thẹn quá hóa giận chỉ bình thản lên tiếng: “Cô là ai?”

Khi bị anh nghi ngờ thân phận, cô chẳng chút mảy may sợ sệt: “Tôi không muốn nhắc lại tên mình lần thứ hai. Nói đi, mục tiêu các người nhắm đến là ai? Tôi? Đào Bách? Hay cả hai?”

Dương Kỷ Minh lúc này đã xé rách mặt nạ, hắn ta không còn che giấu bản tính tàn nhẫn, khát máu của mình: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Để cô ngăn cản tôi ư?”

Tô Ca cong môi: “Vì tôi là người muốn giúp anh hạnh phúc.”

Dương Kỷ Minh như bị chọc giận tiến lại gần bóp lấy cổ cô, không ngừng siết chặt: “Cô có ý gì? Muốn đùa giỡn tôi ư? Tô Ca cô nghe cho rõ đây! Dương Kỷ Minh này không phải thằng ngu.”

Tô Ca không hề bị dọa sợ, cô chỉ im lặng nhìn đối phương.

Đợi tới khi Dương Kỷ Minh thả tay ra, cô ấy ho vài tiếng vội hít lấy không khí, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi không rảnh đùa giỡn với anh! Nói đi! Phải làm sao anh mới thấy hạnh phúc?”

Giọng Dương Kỷ Minh gần như rít qua kẽ răng: “Đồ điên!”

Tô Ca bật cười: “Nếu anh đã không muốn nói, tôi tự có cách biết. Trước khi bước ra khỏi cánh cửa này, tôi mong rằng anh nhớ kỹ, từ nay về sau tôi nhất định đứng về phía anh vô điều kiện, chỉ cần anh hạnh phúc.”

“Kể cả tôi muốn cô giết Đào Bách?”

Dương Kỷ Minh bất chợt lên tiếng.

Cô cười gằn: “Dương Kỷ Minh! Chính vì chúng ta cùng là một loại người, tôi hiểu anh hơn anh nghĩ. Đào Bách sống hay chết đều chẳng khiến anh hạnh phúc hay bất hạnh. Thay vì để con ác quỷ trong người điều khiển mình, anh vẫn nên nghĩ cách để nó làm việc cho anh thì hơn. Anh đi được rồi.”

Dương Kỷ Minh không cho lời cô là thật, anh khẽ hừ một tiếng rồi quay người rời khỏi.