Edit: Soo
Beta: Du
Thiếu niên đã từng dịu dàng sáng sủa đến nhường ấy giờ đây đã biến thành một nhúm tro nằm trong chiếc hộp nhỏ vuông vức, hóa thành ảnh chụp đen trắng mà cùng lắm lớn khoảng mấy tấc trên bia mộ.
Kỳ Gia trên ảnh vĩnh viễn là dáng vẻ trẻ trung, mặt mày như họa, mắt cười cong cong ấy. Cậu ấy dừng lại ở tuổi 22 mãi mãi, dừng lại ở năm mà chúng tôi yêu nhau nhất này, mang theo tình yêu và linh hồn của tôi mai táng chung dưới lớp bùn đất lạnh băng.
Tôi buông hoa phượng tím trong tay xuống cùng với cái cây mà chúng tôi đã trồng cùng nhau được ba năm. Lá của nó vẫn xanh biếc như trước, tôi muốn để nó bén rễ và đâm chồi dưới khoảnh đất này, để nó bảo vệ Kỳ Gia mãi mãi.
Tôi lại trở về là một Bạc Tư Ngộ với hai bàn tay trắng đó. Tôi chẳng là gì cả khi không có Kỳ Gia, tôi không thể sống, không thể hô hấp, đến cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Khát vọng tử vong gần như đã khắc vào xương cốt tôi. Thiếu niên mười lăm tuổi xâm nhập vào sinh mệnh của tôi đã mang đến tia sáng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của tôi. Tôi như một con cá đói khát chết chìm trong cảng của cậu ấy vậy. Thế nên sự rời đi của Kỳ Gia đối với tôi gần như mang tính hủy diệt.
Tất cả, hết thảy, thanh xuân của tôi là hoa phượng tím nở rộ trên ô cửa sổ cũ của tôi tuổi mười sáu, là ánh nắng chiếu xuống vẽ ra một vòng sáng trên bàn học, là nụ hôn ướt át nồng nhiệt hai đứa tôi trao nhau nơi đầu hẻm. Tôi chẳng nhớ nổi công thức đạo hàm ghi trên bảng đen, chẳng nhớ nổi ánh nắng chói chang khi chúng tôi chạy vòng trên sân thể dục trong tiết thể dục, chẳng nhớ nổi tòa nhà đỏ hình vuông, cũng chẳng tài nào nhớ nổi tấm biển khắc chữ lớp 11-3 nơi cửa lớp.
Nhưng tôi sẽ nhớ rõ Kỳ Gia và tình yêu của bọn tôi cho đến vĩnh viễn.
Tôi nói, Gia Gia, em rời đi mà chẳng nói câu gì như thế, đến cùng em muốn anh phải sống thế nào đây…
Tôi lại nhớ tới ngày mà Kỳ Gia chết đi.
Cách lúc bọn tôi kết hôn khoảng một tháng, hôm ấy tôi dẫn Kỳ Gia đi thử âu phục. Khoảnh khắc cậu ấy mặc âu phục trắng đi ra khỏi phòng thử đồ, nước mắt tôi đã hoen mi ngay lập tức.
Kỳ Gia cười hỏi tôi: “Đẹp không?”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, sau đó ôm cậu ấy vào lòng ngay rồi nói: “Gia Gia, mình sắp kết hôn rồi đấy.”
“Ừ, chúng mình sắp kết hôn rồi.” Kỳ Gia gật đầu rồi ghé qua hôn vành tai tôi: “Bạc Tư Ngộ, mình đã rời khỏi cái thành phố kia rồi.”
“Hẹn ước hồi cấp 3 của chúng mình đã được thực hiện hết rồi.” Kỳ Gia nắm tay tôi đi ra ngoài, “Mình sắp kết hôn, sau đó chúng mình sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau. Đến khi bảy tám mươi tuổi mình vẫn sẽ nắm tay nhau đi trên phố, vẫn sẽ giẫm lên lá rụng mùa thu và sương tuyết mùa đông.”
“Sau đó cứ như vậy cả đời.”
Cậu ấy nói động lòng người đến thế, khiến lòng tôi mềm nhũn ngay tức khắc. Hành trình 6 năm gian khổ đến nhường ấy, bố mẹ chưa bao giờ ủng hộ bọn tôi, giáo viên sau khi phát hiện ra quan hệ của bọn tôi đã đuổi đánh bọn tôi suốt hai con phố, mọi người trong cái thành phố nhỏ đó coi hai đứa tôi như một cơn sốt lan rộng trong thành phố. Thế mà chúng tôi đều đã vượt qua hết, chúng tôi là một đôi trời sinh. Chúng tôi vẫn yêu nhau từ năm mười sáu tuổi cho tới bây giờ, thậm chí còn chưa từng có nổi một lần khắc khẩu.
Khi đó tôi cứ cho rằng bọn tôi sẽ không xa nhau vì bất cứ chuyện gì. Kỳ Gia đi đâu tôi đi đó, dù cho đến một ngày nào đó cậu ấy không còn cần tôi nữa, tôi cũng phải làm keo con chó theo sau cậu ấy mỗi ngày, dính cậu ấy đến tận cuối đời.
Tôi nắm tay Kỳ Gia, đồng ý với cậu ấy là mai sẽ đi mua nhẫn, đợi sau khi kết hôn chúng tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Tôi muốn dẫn Kỳ Gia đi núi Tam Thanh*, treo khóa đồng tâm cậu ấy tặng cho tôi trên đỉnh núi để nó phù hộ cho hai đứa tôi kiếp sau còn có thể gặp nhau. Chúng tôi sẽ hôn nhau ở bờ biển, sẽ ôm nhau trên đỉnh núi lúc mặt trời mọc, sẽ rúc trên giường xem phim dưới ánh trăng dịu êm. Kỳ Gia nấu cơm thì tôi sẽ rửa bát, hai chúng tôi đều lười quét rác nên sẽ cùng mua một robot hút bụi.
*Mở rộng/ thu gọn chú thích
Tôi cứ tưởng rằng số phận đã buông tha cho mình, tôi là con cá lọt lướt trong bể khổ của chúng sinh, ôm tâm lý may mắn mong rằng mình và Kỳ Gia có thể mãi luôn hạnh phúc.
Hôm ấy Kỳ Gia vốn định lái xe, nhưng tôi lại nói rằng tôi muốn cậu ấy đạp xe đạp. Tôi muốn ngồi ở yên sau xe đạp của cậu ấy một lần nữa, như thể đã quay về với con hẻm nhỏ có gió mát thổi qua ấy. Tôi ôm eo cậu ấy đón làn gió dịu dàng thổi tới, tôi nói, Gia Gia, anh hạnh phúc lắm.
Kỳ Gia nói, em cũng thế.
Khi tai nạn ập đến, đầu tôi trống rỗng còn tay chân thì lạnh lẽo, toàn thân run bần bật. Chiếc ô tô đột ngột lao tới khiến chúng tôi không kịp tránh né, Kỳ Gia bèn ôm chặt tôi vào lòng. Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn của cậu ấy, cậu ấy nằm trong lòng tôi, muốn nói gì đó nhưng bên tai tôi chỉ còn lại tiếng ù tai bén nhọn. Trong nháy máy đó, tôi không nghe được bất cứ tiếng gì hết mà chỉ có thể ôm ghì lấy cậu ấy, thậm chí tôi có thể cảm nhận được mạng sống của cậu ấy đang trôi dần đi trong lòng mình.
Rõ ràng một tiếng trước bọn tôi còn thử âu phục trong tiệm, tôi cà thẻ mua hai bộ âu phục đó rồi cất vào túi trong tay Kỳ Gia. Nửa tiếng trước Kỳ Gia còn nắm lấy tay tôi và nói rằng bọn tôi sẽ mãi hạnh phúc đến lúc bạc đầu. Mười phút trước tôi còn nói tháng sau hai đứa mình kết hôn xong, anh sẽ dẫn em đi du lịch khắp thế giới, chúng mình sẽ thực hiện hết những nguyện vọng còn chưa thực hiện được. Một phút trước, tôi còn ghé vào tai Kỳ Gia và nói với cậu ấy rằng tôi rất hạnh phúc…
Kỳ Gia trả lời, em cũng thế.
Rõ ràng bọn tôi có thể…
Rõ ràng có thể hạnh phúc mãi mãi về sau.
Thế mà Kỳ Gia vẫn lừa tôi, thì ra dù có lừa được 6 năm thanh xuân của tôi nhưng cậu ấy lại không sẵn lòng lừa tôi cả đời.
Nước mắt đầm đìa, tôi quỳ xuống trước mộ cậu ấy. Tôi nghĩ, nếu hôm ấy tôi không bảo Kỳ Gia lái xe đạp thì có phải cậu ấy sẽ không chết hay không, mà bây giờ tôi vẫn có thể vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của cậu rơi nước mắt. Tôi vẫn có thể làm nũng với cậu ấy, nói Gia Gia anh muốn hôn môi. Tôi vẫn còn có thể nghe được tiếng cười dịu dàng của cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ ôm lấy tôi và nói yêu tôi.
Nhưng hiện thực là giờ đây tôi đang quỳ gối trước mộ cậu ấy. Dù cho tôi có đau khổ đến nhường nào, khóc lóc bao nhiêu đi chăng nữa, Kỳ Gia cũng sẽ không nhìn tôi lấy một cái và cũng chẳng nói với tôi một lời. Cậu ấy lặng yên nằm dưới đất, có lẽ sớm đã ngủ yên rồi, chỉ bỏ lại mình tôi trên mặt đất/trên trần gian sống không bằng chết, sám hối hàng đêm.
Tôi ngã gục xuống đất rồi cuộn tròn cơ thể lại. Nắm chặt cành cây ấy trong tay, gai nhọn của nó đâm vào tay tôi khiến tôi tủi thân vô cùng, khóc lóc nói: “Gia Gia, anh đau quá.”
“Gia Gia, em ôm anh một cái.”
“Kỳ Gia, anh nhớ em nhiều lắm… Em ôm anh cái nữa, hôn anh cái nữa đi…”
Chỉ có tiếng gió trả lời tôi.
Tôi đâm bàn tay mình đến độ máu me be bét, đau đớn khiến tôi cảm thấy được giải thoát trong giây lát. Tôi vừa khóc vừa cười, gục ngã trong nghĩa trang rộng lớn đến vậy cứ như một kẻ điên. Giọng khàn khàn, cổ họng nghẹn ngào, còn lục phủ ngũ tạng như đang bị xé toạc ra, tôi đập mạnh đầu xuống đất cho đến khi kiệt sức.
Trong lúc hoảng hốt, tôi như thấy được ánh sáng của mình một lần nữa. Cứ như tôi đã trở về là một đứa nhóc bốn năm tuổi đang làm nũng quấy khóc tìm người lớn đòi kẹo. Tôi dang tay về phía luồng ánh sáng ấy, khóc lóc nói, Gia Gia, em hóa thành thiên thần dẫn anh đi đi.
Gia Gia, em dẫn anh đi đi.
Tôi chửi mẹ ông trời, sao hết lần này đến lần khác cứ không chịu tha cho tôi thế. Mẹ nó tôi tồn tại là vì Kỳ Gia, mọi nỗ lực của tôi đều là vì có thể xứng đôi với Kỳ Gia. Nhưng mẹ nó thế này là thế nào? Kỳ Gia chết rồi, cậu ấy đã chết, con mẹ nó cậu ấy chết rồi, sẽ không trở lại, 60 năm, không bao giờ trở lại nữa.
Thuở mới đầu của hai đứa, tôi đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi gắn bó như môi với răng suốt cả quá trình cùng nhau vượt qua, tôi đã nói muốn dắt tay cậu ấy đến khi bạc đầu.
Kết cục của chúng tôi lại là âm dương cách biệt. Ông trời nhẫn tâm đưa cậu ấy đi ở cái tuổi mà chúng tôi yêu nhau nhất, để lại một mình tôi bơ vơ không nơi nương tựa trong thế gian này.
Để lại một mình tôi, chết chìm trong mùa đông lạnh lẽo không có Kỳ Gia.