Cát Tường Như Ý

Cát Tường Như Ý - Chương 17




Khi Cát Tường tỉnh lại, đã gần đến hoàng hôn.

Dược hiệu so với dự tính còn mạnh hơn, vì vậy thời gian mê man cũng lâu hơn.

Cứ tưởng rằng người kia đã đi mất, dù sao những lời của hắn nói trước khi mê đi đối với y mà nói cũng không có trói buộc gì. Mà y cũng chưa từng đem mối liên hệ nào để vào mắt.

Không ngờ đến, y vậy mà vẫn còn lưu lại, đang tựa vào cửa sổ cúi đầu đọc sách.

Nơi này vốn là phòng trong một khách điếm, so với tiểu điếm ven đường còn tốt hơn nhiều. Chăn nệm dưới thân sờ vào cảm giác cũng không tệ.

Từ góc độ của Cát Tường nhìn qua chỉ có thể thấy sườn mặt của Như Ý, cho dù giờ phút này vẫn mang theo nhân bì diện cụ, nhưng hình dáng gương mặt tinh xảo căn bản vẫn không thể che dấu.

Mỹ nhân chính là mỹ nhân. Vậy mà Cát Tường lại cong môi lên nói: “Không phải đã nói không nên mang mặt nạ rồi sao? Sợ mình đẹp quá hả.”

Nghe được thanh âm, vội ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh vô thức xẹt qua một tia kinh hỉ. Tốc độ rất nhanh nhưng vẫn bị đôi mắt kẻ trộm của kẻ nào đó nắm lấy. “Liên quan gì ngươi?” Thanh âm lạnh như băng, vẫn giống như từ trước đến giờ.

“Lòng ta đau mà.” Vừa nói vừa ngồi dậy. Lúc này mới phát hiện chính mình vậy mà lại xích loã. Toàn thân trên dưới đại khái chỉ còn lại…cái quần.

“Ấy…là ngươi lột ta sao?”

“Hanh hanh…” Không biết tại sao, Như Ý đột nhiên cười, đôi môi đỏ mọng câu dẫn thành một đường cung, nhất thời khiến Cát Tường nhìn đến mê mẩn.

“Vậy…ngươi không có đối ta làm cái gì đi?” Những lời này, tựa hồ phải phát ra từ miệng của người đang chịu sự hốt hoảng bất an, nhưng từ miệng của Cát Tường, nghe kiểu gì cũng là tràn ngập chờ mong, cặp mắt còn phát ra mười phần tinh anh, phát sáng lấp lánh mà nhìn chăm chú vào Như Ý, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.

“Ngươi đang mơ cái gì vậy?” Cau mày, biểu hiện của tên này so với trong tưởng tượng xem ra hơi khác biệt a.

“Ủa ngươi nhìn ra à?” Hắc hắc cười mờ ám, không chút nào che dấu ý đồ của mình.

Có mù mới nhìn không ra. Bĩu môi ngầm thừa nhận.

“Đây là lần đầu tiên ngươi động thủ động cước với ta nha, đừng nói là chưa mạo phạm gì hết đấy.” Nhìn vẻ mặt của Như Ý, hình như đúng là chưa mạo phạm thật. Thanh âm Cát Tường có chút ai oán, cơ hồ khiến cho người ta có ảo giác cho dù bản thân chẳng làm gì sai cũng phải cảm thấy hết sức xin lỗi hắn.

Đầu đau muốn xỉu, không tự giác mà trừng hắn, phát ra thanh âm có điểm ghê rợn: “Ngươi đã mong chờ như vậy, thế thì ta nói cho ngươi biết là ta có làm ra một việc đấy.”

“Gì?” Trong nháy mắt cất cao thanh âm một cách đầy phấn khởi, thật sự làm người khác nhìn không ra vẻ ai oán vừa rồi. “Ngươi làm gì làm gì?”

Liếc mắt xuống ngực hắn, nhịn xuống cảm giác muốn phụt cười, nói: “Ta học ngươi, để lại một vài kí hiệu.”

“Cái gì ký hiệu?” Cúi đầu, tìm kiếm trên cơ ngực bằng phẳng căng chắc lại trắng nõn của mình, vừa nhìn là thấy ngay bên cạnh cái tên đỏ tươi của Như Ý là ba chữ to đùng bằng mực đen nhánh: “Đại bổn đản.” (Đồ đại đần)

Mắt trợn tròn ngay tại chỗ. Ngay cả cằm cũng rớt rồi mà còn chưa phát giác, ánh mắt thoáng đơ ra nhìn về phía Như Ý, vậy mà lại thấy y đang ngã ra trên cửa sổ cười lớn.

“Cái này…có phải hay không…hơi thế này thế kia a?”

“Ha ha ha ha ha ha ha…” Một bên lau nước mắt do cười nhiều quá, một bên cố gắng thẳng thắt lưng khoát khoát tay, thật vất vả mới nói được tròn câu: “Thế này thế kia cái gì?”

“Ta thật vui khi thấy ngươi cao hứng như vậy. Bất quá…có thể hay không đổi vài chữ đi? ‘Đại bổn đản’ hình như rất không hợp với hình tượng của ta đó.”

“Còn khuya ta mới đổi. Đây là mật dược trong giáo, so với dược của ngươi không hề thua kém, đừng hòng tẩy được. Ha ha…” Cười, thân mình dịch chuyển liền từ tư thế nửa dựa cửa sổ trượt luôn ra ngoài, trong phút chốc biến mất vô tung. “Ta đi.” (xà tinh:”>)

“Ta cũng không nỡ tẩy đi mà.” Nhìn theo bóng lưng y cười to rồi đi, Cát Tường cũng cười, lẩm bẩm nói: “Mặc dù nhìn không đẹp lắm, nhưng nếu là thứ ngươi lưu lại, vậy ta cũng liền giữ lấy. Dù sao mặc y phục vào thì sẽ không thấy nữa. Ngươi cao hứng là tốt rồi.”

Sau Hoa Diệu Sân, dọc đường đi không còn ai tập kích nữa.

Có thể thấy sau khi để tổn thất nhiều người ở tiểu khách điếm kia như vậy, kẻ đứng sau màn đã có chút lo lắng, muốn đổi mới phương pháp ra tay, vậy nên Cát Tường có thể bình an lên kinh.

Việc đầu tiên chính là đến thu thập tin tức tại tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, Quy Phong Lâu, vốn là sản nghiệp của cữu cữu, cũng là điểm dừng chân tại kinh thành của hắn.

Thuận tiện hảo hảo mà ăn một bữa ra trò luôn. Món “Phong Diệp áp tử” của Quy Phong Lâu hắn vốn đã lâu không được thưởng thức rồi.

Vừa ăn vừa nghe một chút tin tức do tổng quản Sở Thiên Hàn của Quy Phong Lâu tìm hiểu được, mới biết thì ra cữu cữu còn chưa đến kinh thành, còn Tiểu Tuyết trong truyền thuyết kia bây giờ lại càng hiếm có người biết tung tích. Nhưng mà mấy năm trước, y chính là hí tử nổi danh nhất thiên hạ.

Tin tức do nương cấp cũng không rõ ràng lắm, không thể tham khảo được. Nhưng mà dọc theo đường đi đã sớm nghe nói nhiều về thông tin mà cữu cữu cùng lão đại Tuyết gia Tuyết Thiên Tầng đã bố cáo cùng thiên hạ. Mọi người đều phỏng đoán xem thiếu niên tên Tuyết Phụ Tâm kia đến tột cùng là nhân vật như thế nào.

Bất luận ra sao, nếu đã thừa kế huyết thống của Hàn Thí Vũ cùng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ xưa kia, lại còn được Chu Thất bao dưỡng nhiều năm như vậy, hẳn thế nào cũng là một mỹ nhân đi. Bằng không, một kẻ đam mỹ như mạng không thua kém gì mình như Chu Thất, lại có thể quý trọng như vậy?

Rất muốn nhìn thấy y. Tiếc là bản thân sinh sau đẻ muộn, không kịp tận mắt nhìn thấy “La sát công chúa” Tuyết U Minh diễm tuyệt thiên hạ năm đó, thật sự là điều đáng tiếc nhất cuộc đời. Mỗi lần nghe thấy mẫu thân dùng vẻ mặt hoài niệm cùng mơ ước mà nhắc đến vị đại tẩu vô duyên nọ, tâm lý luôn cảm thấy ngứa ngáy, rất không thoải mái.

Thật sự có thể băng tuyết tuyệt lệ đến mức nào mà khiến cho vị mẫu thân đồng dạng mị lực siêu nhân có thể cam tâm tình nguyện cúi đầu như vậy?

Tò mò! Tò mò! Tò mò!!!

Ăn no rồi, phải đi tìm Chu Thất. Cũng đã lâu lắm —— ách, đại khái đã hai năm —— không gặp qua y rồi, không biết tên Vương gia kia đến tột cùng đã biến thành cái dạng gì nữa? Có phải hay không…vẫn là một kẻ phôi tâm nhãn* như năm đó nhỉ?

*phôi tâm: xấu xa => phôi tâm nhãn: ta đoán mắt anh như mắt sói hay mắt con Husky dữ dữ ấy:))