Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 31: Tần Mặc




edit: socfsk

Hàn Lăng Sa cũng không biết Cố Trạch Vũ đã biết hết mọi chuyện, lúc nhận được điện thoại của hắn, cảm thấy giọng hắn có chút buồn buồn. Cô cho là vì chạy đi chạy lại nhiều lần, hắn cảm thấy mất hứng, không hiểu tại sao cầm điện thoại cười lại có cảm giác như em bé cáu kỉnh?

Lúc viên chức thành phố C gặp Hàn Lăng Sa hoàn toàn kinh ngạc. Đây không phải là cô gái năm trước về thăm người thân theo Hàn sư trưởng hay sao? Chẳng qua bọn họ luôn nghe các thủ trưởng cùng quân lính gọi cô là “tiểu công chúa” nên không biết tên tuổi cụ thể mà thôi. Bây giờ nhìn lại, Cố đoàn trưởng và con gái Hàn sư trưởng… Không trách được, tuổi trẻ đã là một Trung tá, ba là Thiếu tướng Tổng sam, bố vợ là sư trưởng quân khu, bạn gái lại xinh đẹp động lòng người… Chỉ có thể thở dài hâm mộ người ta đây…

Hàn Lăng Sa ngồi ở sân bay chờ đến phát chán, một lúc thì lấy điện thoại ra nghịch, một lúc lại lấy tạp chí ra ngó ngó. Lúc đang nhàm chán đến nỗi cắn móng tay, Hàn Lăng Sa nghe có người gọi cô. Ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một đôi mắt dịu dàng.

Đối phương thấy cô sửng sốt, dịu dàng cười, giọng nói thản nhiên nhưng cũng không mất đi thái độ ôn hòa, ngay cả không khí xung quanh cũng dịu dàng hẳn lên nhờ giọng điệu nhu hòa mềm mại này: “Thế nào? Không nhận ra anh sao?”

“Anh…anh…” Hàn Lăng Sa run tay chỉ người đàn ông chân chính trước mặt, che miệng kinh ngạc nói không nên lời.

“Tần Mặc…” đối phương mím môi cười, nói ra tên của mình.

Hàn Lăng Sa gật đầu thật mạnh, lập tức nhảy đến trước mặt đối phương: “Anh về nước rồi sao?”

Tần Mặc gật đầu, cong cong mày nhìn cô gái trước mắt, lớn lên thật xinh đẹp. Lần trước nhìn thấy cô là lúc nào nhỉ? À, hình như là lúc cô mới vừa lên lớp mười một. Bây giờ nhìn lại, cô đã mất hết vẻ non nớt, cả người toát lên ý vị thục nữ, chỉ là mùi vị này còn hơi nhạt. Chẳng qua là cô cùng những người con gái khác có điểm đặc biệt khác biệt.

“Mấy năm không gặp, cao hơn không ít…”

“Đâu có? Em hoàn toàn không cao lên. Chỉ là anh thay đổi quá nhiều. Em nhớ khi đó gặp anh ở trong sân nhà Ninh Mông, anh còn cưỡi xe mang một chiếc cặp sách thật to, vội vã đi học, quả thật đúng là dáng vẻ của học sinh giỏi. Vừa rồi thấy anh ăn mặc nghiêm túc như vậy, thiếu chút nữa em không nhận ra anh rồi.”

Tần Mặc mím môi cười, sau đó vỗ vỗ đầu cô: “Con người ắt phải thay đổi, còn tiểu nha đầu em thì sao? Cuối cùng là vẫn đè nén áp lực để học châm cứu sao?”

Hàn Lăng Sa che đầu cười ngốc: “Trường học của em không có chuyên ngành này… Em nghe Ninh Mông nói anh cũng học ngành này sao?”

“Không phải, nếu như anh thực học cái này thì đi nước ngoài làm gì? Anh chỉ học phụ cái này còn ngược lại là học dược.”

“A? sẽ không trùng hợp vậy chứ, em cũng học dược…”

Dĩ nhiên là không trùng hợp như vậy, bản thân là vì nghe được Ninh Mông bóng gió nói cô học cái gì nên mới kiên trì thay đổi chuyên ngành rồi ra nước ngoài du học…

Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng Tần Mặc vẫn vẫn mím môi cười không nói.

Cố Trạch Vũ vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Hàn Lăng Sa đang trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông, hắn còn thấy người đàn ông kia cố tình thân mật gõ đầu Hàn Lăng Sa, mà Hàn Lăng Sa cũng không có thái độ nổi giận phản đối khiến Cố Trạch Vũ càng thêm khó chịu.

Lúc viên chức thành phố C nhìn thấy Cố Trạch Vũ đều trưng ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chỉ là nam chính của chúng ta trực tiếp vượt qua bọn họ đi tới bên cạnh Hàn Lăng Sa.

Cố Trạch Vũ không chần chờ đưa tay ôm hông Hàn Lăng Sa. Hàn Lăng Sa đang vui vẻ trò chuyện cùng Tần Mặc, cũng không chú ý tới chuyện gì xảy ra, lúc này bị người ta đột nhiên ôm lấy thì giật mình, cô quay đầu nhìn lại biết là hắn mới phục hồi tinh thần.

“Đến rồi sao? Em không chú ý tới.” Hàn Lăng Sa cười hỏi, chợt nhìn thấy sắc mặt không tốt của hắn, cho là hắn mệt mỏi mới nhẹ giọng hỏi, “Có mệt không? Không phải em cố ý để cho anh phải bay một chuyến lúc nãy. Chẳng qua là ba em không nói với anh sao?”

Cố Trạch Vũ dĩ nhiên biết là Hàn Hành Viễn giở trò quỷ nhưng có người ngoài ở đây cũng không tiện nói, chỉ nhàn nhạt thay Hàn Hành Viễn giải thích: “Có lẽ là ông ấy quên… Hôm nay cũng đã trễ rồi, trước hết chúng ta chưa vội trở về thành phố G, cứ nghỉ lại đây một đêm, ngày mai về, được không?”

“Được, em nói cho anh biết, thức ăn ở thành phố C rất ngon. Anh nghỉ ngơi một lát, buổi tối em dẫn anh đi ăn nhé?”

Cố Trạch Vũ không để ý tới những người xung quanh, nhìn viên chức thành phố C và Phương bí thư sau lưng, chăm chú nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Hàn Lăng Sa: “Phương bí thư thì làm thế nào? Còn nữa… Anh chính là mặc quân trang đi tìm em khắp nơi đấy?”

Hàn Lăng Sa bất mãn nhỏ giọng nói: “Vậy anh trước mặt mọi người thân mật với em như vậy là sao? Lúc này không chú ý tới mình đang mặc quân trang sao?”

Thính giác Cố Trạch Vũ luôn nhạy bén, dĩ nhiên nghe được lời nói của Hàn Lăng Sa, hắn cũng chỉ nhếch mày, cười cười không nói. Không nhanh chóng còn không giữ được vợ, hắn sao có thể để ý nhiều như vậy?

Tần Mặc vẫn luôn cười dịu dàng nhìn hai người đối diện ngọt ngào không coi ai ra gì nhưng chỉ có mình hắn biết, giờ phút này, tâm hắn đã bị thương sâu đến cỡ nào. Bốn năm trước trong viện chính phủ thành phố N, hắn đã gặp được cháu gái của thị trưởng Ninh, cô gái ngây thơ năm đó đã sớm cắm rễ trong trái tim hắn. Trong vòng bốn năm, từ lúc mong muốn lấy được chút tin tức liên quan đến cô từ Ninh Mông, cho đến hôm qua vừa trở về nước còn moi móc được tin tức của cô ở thành phố C từ Ninh Mông. Cho nên, hôm nay mới là “vô tình gặp”.

Vừa xuống máy bay đã nhìn thấy hắn, vốn là mừng rỡ khác thường, chỉ là nhìn thấy Cố Trạch Vũ, hắn mới thật sự hiểu rõ. Thì ra mình có chút ít tâm tư, Ninh Mông phải thấy rất rõ ràng cho nên hôm nay mới để cho hắn thê thảm như vậy. Cô nói cho hắn chút tin tức hiện tại lại là một đòn trí mạng nhất – Hàn Lăng Sa đã có bạn trai.

Cố Trạch Vũ lúc này mới chú ý đến Tần Mặc đang cười khổ: “Vị này là?”

“Tần Mặc… hàng xóm của Ninh Mông, mới trở về từ nước ngoài.” Hàn Lăng Sa cười giải thích.

“Ninh Mông không phải ở thành phố N sao?” Cố Trạch Vũ trong lòng đã rõ nhưng cũng không vạch trần, giả bộ lơ đãng hỏi.

“A… tôi không mua được vé máy bay đến thành phố N nên đã mua vé đến thành phố C, tính mua vé bay trở về thành phố N.” Tần Mặc nhanh một bước trả lời trước, sợ ý muốn của mình bị lộ ra ngoài.

Cố Trạch Vũ vẻ “tôi đã nhìn thấu anh rồi”, cũng không vạch trần, cũng chỉ là cười sâu xa. Tần Mặc thấy gương mặt tươi cười của hắn, cảm thấy có chút chột dạ. Dù sao hắn chân chính cũng là bạn trai của Hàn Lăng Sa, hơn nữa còn mặc quân trang, trên vai là hai sao hai vạch không thể đùa… Mấy phút sau, Tần Mặc tùy tiện tìm cớ nào đó rời đi.

Hàn Lăng Sa lấy cùi chỏ đụng vào ngực Cố Trạch Vũ: “Anh làm gì vậy chứ?”

“Dám nghĩ tới vợ anh!”

“Người ta chỉ hàn huyên cùng em một chút, anh sao lại nhạy cảm như vậy làm gì? Cố đoàn trưởng cũng không có chút tự tin nào à?”

“Chỗ nào nha… trước mặt em, anh có ra dáng là thủ trưởng đâu, cũng chỉ có anh trở thành thủ trưởng ra lệnh cho anh thôi nhé…”

Hàn Lăng Sa cười đùa nhau, chốc lát Hàn Lăng Sa mới chú ý tới Phương bí thư ở sau lưng. Cười gượng bước lên, cúi thấp đầu, văn vê vạt áo nhận sai: “Chú Phương… thật xin lỗi. cháu không nên chạy loạn…”

“Tiểu công chúa, lần này thực sự cháu đã hù chết bọn chú. Nếu không phải ba cháu không xuống giường được, thật đúng là tới tận nơi bắt cháu về… Dọc đường đi suýt nữa chú đã bị cơn thịnh nộ của Cố đoàn trưởng đốt cháy!”

“Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ?” Cố Trạch Vũ cũng cười tiến đến nói đùa, “Chỉ là tôi quá gấp gáp, nói chuyện có nặng một chút, Phương bí thư, cũng là chú hại tôi, dù gì tôi cũng được xem như là hậu bối của chú, chăm sóc một chút chứ sao… Bây giờ chú nói như vậy, đợi lát nữa không có người, không chừng cô ấy cũng trừng trị tôi?”

Hàn Lăng Sa thấy mọi người cười vui vẻ thì đỏ mặt, hung hăng nhéo Cố Trạch Vũ một cái.

Buổi tối, đương nhiên không còn cách nào khác như đã sắp xếp, Hàn Lăng Sa chỉ có thể đi theo Cố Trạch Vũ và Phương bí thư đến bữa tiệc của viên chức thành phố C. Một bàn lớn ông lớn uống rượu, hút thuốc lá, bên cạnh những quan viên kia cười cười nói nói, vẻ mặt nịnh hót hâm mộ nhìn Hàn Lăng Sa.

Hàn Lăng Sa buồn nôn, lấy cớ đi toilet, chuẩn bị ra ngoài hóng mát một chút. Cố Trạch Vũ biết cô không thích, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ nắm lấy tay cô ý bảo cô cẩn thận một chút.

Ra khỏi phòng, Hàn Lăng Sa cũng không dám đi xa, còn phải đề phòng Cố Trạch Vũ uống nhiều quá để về khuyên nhủ. Cho nên cô cũng chỉ là đi đi lại lại ngoài hành lang.

Vừa qua khỏi khúc quanh đã nghe được có người cao giọng ồn ào. Cô cũng chỉ cảm thấy trong lòng buồn chán nên nảy sinh ý tò mò nhìn thoáng qua lại nhìn thấu một màn nóng bỏng.

Lục hạo nam vốn không chống lại được đường u thảo cả ngày lải nhải, đồng ý mang cô tới thành phố C du lịch. Mà lý tử hàn nhớ mãi không quên màn đánh cuộc năm đó (gặp chú thích) mang phu nhân của mình đi theo tham gia phong trào, vào lúc này lại vỡ lỡ rồi.

Lục hạo nam đương nhiên rất thông suốt, chỉ là hắn cũng vẫn băn khoăn da mặt đường u thảo mỏng. Hiện tại lý tử hàn náo loạn như vậy, sợ lại có kế sách gì đó, đường u thảo đầu óc đơn giản như vậy lại hoa mày chóng mặt đi vào.

Lục hạo nam dùng một tay nắm lấy cằm đường u thảo, bức cô mở miệng, luồn chiếc lưỡi trắng nõn vào, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho thơm ngát sau đó lại trượt tay kia theo đường cong cơ thể của đường u thảo, dừng lại ở ngang hông. Ồn ào càng lúc càng lớn nên không ai chú ý đến Hàn Lăng Sa đang ở ngoài cửa.

Lục hạo nam dĩ nhiên không thể nào cởi y phục của lão bà mình ngay trước mặt người đàn ông khác, tay thuận thế ra ngoài từ vạt áo dưới, môi cũng dần hạ xuống đến chỗ xương quai xanh, gieo từng lượt từng viên dâu tây. Đôi tay càng dao động trước bộ ngực mềm mại của đường u thảo, vuốt ve.

Hàn Lăng Sa đột nhiên nhớ tới đêm đó, Cố Trạch Vũ cũng làm những chuyện như vậy trên cơ thể mình, gương mặt càng lúc càng hồng.

Cố Trạch Vũ có chút lo lắng cho Hàn Lăng Sa nên vội ra khỏi phòng tìm cô, thấy cô từ mang tai tới mặt đều đỏ thì ân cần hỏi: “Sao vậy, không thoải mái chỗ nào sao? Sao mặt lại hồng như vậy?”

“Không sao… không sao… Nóng…”

Cố Trạch Vũ đang chuẩn bị hỏi tiếp đã nghe thấy sau lưng Hàn Lăng Sa truyền đến một tràng cười to, tiếp theo là giọng nói của một người đàn ông: “Được lắm, ba phút, cũng đã nhìn tận mắt, bà xã tôi da mặt mỏng, tiểu tử cậu về sau không được nhắc đến chuyện này nữa!”

Cố Trạch Vũ lập tức hiểu rõ, ghé tai Hàn Lăng Sa cười đểu nói: “Ai ya… tối nay chúng ta có thể không ngừng ba phút… thời gian cả đêm…”