CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chương 79




Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra đám cưới được diễn ra. Hoa Đan Di khoác trên mình bộ váy cưới được thiết kế riêng bởi một nhà tạo mẫu nổi tiếng tại Pháp. Chiếc váy thoạt nhìn đơn giản nhưng kì thực được đính trên đó là 520 viên kim cương nhỏ, lại điểm xuyết ngọc trai đen vô cùng cầu kì. Đây là món quà mà đại thần nói là ‘của hồi môn’ tặng cho cô. Hoa Đan Di mặc nó trên người mà thấy áp lực vô cùng.

“Đan Di, cậu thực sự đẹp chết đi được.” - Hề Lâm Dao khoa trương kêu lên.

Thực sự Tiêu Tranh rất có mắt nhìn, hơn nữa Hề Lâm Dao còn nghe nói ít tưởng thiết kế là do đại thần tự mình lên hết cả. Đúng là ghen tị chết đi được. Hoa Đan Di thì sớm đã trở nên lúng túng, ngượng ngùng rồi. Mấy hôm trước cô còn thấy thoải mái, tự lắm, không hiểu sao đến khi thợ làm tóc và trang điểm tới thì lại nóng ruột như vậy.

Lúc trước Hề Lâm Dao đám cưới, Hoa Đan Di còn chê cô nàng là lo lắng linh tinh, nhưng mà hiện tại biểu hiện của Hoa Đan Di cũng không khác là bao. Cô ngồi trước gương, căng thẳng cất lời:

“Tự nhiên mình thấy hồi hộp quá.”

Hề Lâm Dao đã trải qua cảm giác này rồi nên cũng không lạ, cô nàng ôm chiếc bụng đã lớn của mình đến gần Hoa Đan Di. Hề Lâm Dao giúp bạn thân chỉnh lại vương miện đang cài trên tóc, sau đó mỉm cười trấn an:

“Không sao đâu, chỉ là cuộc sống sắp sang trang mới nên mới như vậy thôi. Đan Di, mình thấy Tiêu Tranh đối với cậu thực sự rất tốt. Do đó hai người nhất định sẽ hạnh phúc, nên là không cần căng thẳng quá đâu. Tin tưởng vào bản thân cậu và tin tưởng vào người đàn ông của cậu đi nhé.”

Hoa Đan Di được động viên thì cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng trống ngực vẫn cứ đập liên hồi. Hai người trò chuyện thêm một lúc thì ba của Hoa Đan Di tới, chuẩn bị tiễn con gái lên xe hoa. Khoác tay Hoa Khải Minh tiến vào lễ đường, từng bước đi của Hoa Đan Di đều gợi lên trong cô rất nhiều kỉ niệm. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cho tới những lần tranh cãi, thậm chí là đã từng muốn từ bỏ… Tất cả đều hiện lên vô cùng rõ ràng.

Có lẽ mỗi người đều có một vận mệnh của riêng mình. Trước giờ Hoa Đan Di vốn không bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn khi chỉ vừa tốt nghiệp. Càng không nghĩ tới bản thân lại chọn đối tượng chính là giảng viên của mình. Hơn nữa, mối quan hệ trước đây của bọn họ còn xấu như vậy. Nhưng mà, đúng là không có cái gì đoán trước được cả. Hiện tại Hoa Đan Di chính là vô cùng yêu thích người đàn ông này.

Tiêu Tranh nhìn thấy Hoa Đan Di trong chiếc váy cưới kia, từ một người đàn ông không biết lo lắng, không có chuyện gì khiến anh nao núng mà cũng trở nên hồi hộp. Anh căng thẳng tới nỗi lưng cũng cứng đờ khiến cho mọi người trong hội trường đều không khỏi buồn cười.

“Đứa con gái nhỏ này của ta, sau này đành phải nhờ con chăm sóc rồi. Hoa Đan Di kì thực là một đứa trẻ rất ngoan, tuy tính cách cũng không hẳn là hoàn hảo, nhưng con bé đối với con thật lòng. Người làm ba này không mong chờ gì nhiều, chỉ hi vọng con cũng sẽ thật lòng với con bé mà đối đãi.” - Hoa Khải Minh đem con gái rượu giao cho Tiêu Tranh, ông đối với anh mà nói vài lời.

Không hiểu sao đột nhiên Hoa Đan Di lại nức nở. Hiện tại cô đã cảm nhận được chân chính điều mà Hề Lâm Dao nói: “Cuộc sống sẽ sang một trang mới.” Người ta vẫn nói sinh con gái, gả đi rồi thì thành con gái nhà người ta, có lẽ thực sự là như vậy. Sau này, Hoa Đan Di có gia đình riêng của mình, nếu muốn trở về làm nũng với ba mẹ cũng không thể tùy tiện như trước nữa… Mọi chuyện đều sẽ thay đổi.

Tiêu Tranh biết trong lòng Hoa Đan Di nghĩ gì, anh liền nắm chặt lấy tay cô như để trấn an. Ánh mắt của Tiêu Tranh vô cùng dịu dàng, anh chậm rãi gật đầu, chắc chắn nói:

“Con nhất định sẽ chăm sóc cho Đan Di thật tốt, không để cô ấy phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào.”

Câu trả lời của Tiêu Tranh thực sự khiến cho Hoa Khải Minh hài lòng. Thực ra ông không muốn nghe anh nói nhiều, chỉ cần nhìn hành động Tiêu Tranh chăm sóc, bảo vệ con gái mình là ông thấy đủ rồi.

Các nghi thức lần lượt được diễn ra suôn sẻ, mọi người đều nói đây là đám cưới thế kỉ. Tất nhiên nhà họ Hoa và nhà họ Tiêu đều nổi tiếng như vậy, ngày trọng đại sao có thể làm qua loa được? Hơn nữa tiền mừng đám cưới, toàn bộ đều được Hoa Đan Di và Tiêu Tranh quyên góp ủng hộ. Do đó, nổi bật lại càng thêm nổi bật hơn.

Dù không phải là nhân vật chính nhưng ở bên dưới, Hề Lâm Dao vẫn không khỏi xúc động mà khóc nấc theo:

“Em chưa bao giờ nhìn thấy Đan Di cười hạnh phúc như vậy. Quả thực tốt quá rồi.”

Tiêu Trình hôm nay đã thay bộ quân phục thường thấy bằng một bộ vest đen tương xứng. Anh ôm chặt lấy vai vợ mà vỗ về. Hề Lâm Dao gần đây rất dễ xúc động, lại hay rơi nước mắt, trước đây cô cũng không yếu đuối như vậy. Có lẽ là do mang thai nên tâm trạng cũng trở nên nhạy cảm, biến đổi hơn. Nhưng Tiêu Trình lại không cảm thấy phiền hà, đối với cô càng thêm sủng ái. Anh mỉm cười đối mặt với Hề Lâm Dao hỏi:

“Hai người họ hạnh phúc, vậy còn em thì sao? Em có thấy vui vẻ khi gả cho anh không?”

Hề Lâm Dao cũng ngẩng đầu nhỉn thẳng vào mắt Tiêu Trình. Lúc này tiếng la hét thúc giục Tiêu Tranh và Hoa Đan Di hôn đi trở nên vô cùng lớn. Hề Lâm Dao bỗng nhiên nhón chân, hôn chụt một cái lên môi Tiêu Trình, cô khẽ thì thầm:

“Gả cho anh, là chuyện đúng đắn nhất mà em đã làm.”

Ở bên trên, cặp đôi chính cũng ngọt ngào không kém. Cảnh tượng này, từ lâu Tiêu Tranh đã mơ tới rồi. Cùng Hoa Đan Di nắm tay nhau bước vào lễ đường, đối với cô dịu dàng thề nguyện. Bàn tay anh và cô luôn đan vào nhau như vậy, chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út lấp lánh như để chứng minh bọn họ thực sự đã thuộc về nhau.

Ngoại trừ Lục Tử vẫn đang ở Anh và Vu Phương có thông báo sẽ không tới được từ trước thì hầu như bạn bè thân thiết của bọn họ đều tới đủ cả. Những lời chúc, những lời tán tụng, tất cả như một bản nhạc đệm cho đám cưới của hai người vậy.