Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 64: Em quên mặc quần lót sao?




"Tôi cảm thấy hôm nay mình mặc đồ rất đẹp, cô thấy như thế nào?" Hứa Niệm đè nén tức giận, cố gắng giữ cho mình một cái đầu lạnh.

Mọi người không biết tại sao cô lại đột nhiên hỏi, chỉ có thể gật gù tán thành: "Đúng vậy, quả thực rất đẹp."

"Vừa rồi không phải cô cũng hỏi tôi như thế này sao? Tại sao lại hỏi nữa?"

"Tôi mặc bộ đồ này trông rất đẹp, đúng không? Mọi người đều nói bộ đồ của tôi mặc trông giống với của Giang Chỉ, nếu so sánh hai chúng tôi với nhau thì quả thực tôi mặc không có đẹp bằng cô ấy đâu. Tại sao mọi người lại có nhiều thành kiến ​​với cô ấy như vậy? Trang phục và tính cách thì có liên quan gì đến nhau không?" Hứa Niệm siết chặt các ngón tay lại với nhau, cố gắng giữ bình tĩnh để không phải làm những chuyện ngu ngốc.

"Cô bị sao vậy? Không phải chúng tôi chỉ đang đùa thôi sao? Tại sao cô lại nghiêm túc thế?"

"Đúng vậy! Chẳng phải cô nói rằng mình không thân thiết với Giang Chỉ sao? Vì cái gì đột nhiên lại nói tốt về cô ta thế?"

"Tôi không phải nói tốt về cô ấy, tôi chỉ cảm thấy mọi người có thành kiến ​​với cô ấy là rất không tôn trọng." Đối mặt với việc những người này đang chỉ trích người mình yêu, Hứa Niệm liều mình một chọi năm, không để người ấy phải chịu thiệt thòi, "Cô ấy có mặc đồ như thế nào hoặc mặc giống với ai cũng không liên quan đến chúng ta. Kể cả chuyện cô ấy có người yêu hay không có, nếu thực sự là có đi chăng nữa thì cô ấy và người kia cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng đến tôi và mọi người cả."

"Hơn nữa, chúng ta phải nhớ rằng mình là một luật sư và đang ở trong công ty luật. Mọi người không biết đến câu nói có sách mách có chứng hay sao? Nói mà không có chứng cứ hay lý lẽ nào xác thực thì chẳng ra làm sao cả."

"Tại sao đột nhiên cô lại trở nên căng thẳng thế? Không phải chúng tôi chỉ đang đùa thôi sao?"

"Chúng tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, cô nghiêm túc quá rồi đấy!"

Kể cả sau khi nói đến mức này, những con người này vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình. Điều đó thật đáng xấu hổ làm sao!

Hứa Niệm cười nhạt, hôm nay nhất định cô phải làm cho ra lẽ, cô không muốn người yêu của mình phải chịu oan ức: "Mọi người đùa kiểu gì thế? Tôi không nghĩ Giang Chỉ đã làm hại ai trong chúng ta, hơn nữa việc cô ấy xa cách với mọi người cũng không vi phạm pháp luật gì cả vì đó là tính cách của cô ấy. Mọi người đang bôi nhọ cô ấy, và việc này cũng là một tội không hề nhẹ. Mọi người đều là luật sư cho nên chắc cũng sẽ hiểu cái này mà, đúng chứ?"

Lời nói của cô khiến mọi người không nói nên lời.

Giang Chỉ đối xử công bằng với mọi người, chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến họ. Vốn dĩ đây là tính cách của cô ấy và cũng không có luật nào cấm con người ta lạnh lùng với mọi người.

Thế nhưng những con người này lại bôi xấu cùng đặt điều về Giang Chỉ, lấy cô ấy ra để làm chủ đề bàn tán với đồng nghiệp. Điều này thực sự rất đáng khinh!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, nước trà cũng dần nguội đi.

Điều mà bọn họ không biết là nhân vật chính Giang Chỉ đang đứng ngoài cửa, im lặng lắng nghe toàn bộ những chuyện xảy ra vừa rồi. Với nụ cười trên môi, có thể thấy được tâm trạng của cô ấy rất tốt.

Cô ấy không hề ngạc nhiên trước những tin đồn kiểu này.

Từ lúc lên ngồi vị trí này, cô ấy đã thấy rõ sự đố kỵ trong lòng mọi người, điều này cũng định trước rằng sẽ có vô số người nói xấu sau lưng cô ấy, và cô ấy đã phớt lờ những việc này từ rất lâu rồi.

"Nữ ma đầu! Một người máu lạnh! Vô nhân đạo!"

"Sẽ không ai muốn yêu đương với người như thế này đâu, cô ta giống như một khối băng vậy."

"Chậc, Giang Chỉ sao? Cô ta cũng chỉ là một con người tầm thường mà thôi."

Đây là lần đầu tiên có người ủng hộ cô ấy.

Tuy nhiên, chính cái người ngốc đó lại nói rằng cô đã cắt đứt mọi quan hệ trong công ty, vậy tại sao cô vẫn luôn tự mình khơi dậy ngọn lửa chiến tranh?

Cô không hiểu rõ về nhóm người này, chỉ sợ lần sau chủ đề mà bọn họ bàn tán sẽ có thêm cả cô vào nữa.

. . . . . .

Sau giờ làm, Hứa Niệm đang ngồi xem phim vui vẻ thì điện thoại di động vang lên âm báo.

"Tin nhắn của vợ đến rồi ~ Tin nhắn của vợ đến rồi ~"

Một âm thanh của tin nhắn đến của riêng Thư Thư.

Hứa Niệm xoa xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ cùng khao khát: "Cuối cùng mình cũng được thưởng rồi, chị ấy thật tốt quá!"

Cô vẫn chưa quên mảnh vải màu đen trong miệng của Giang Chỉ. Ngay khi cô chuẩn bị để ngắm nhìn nó, cô đã nhấp vào hộp trò chuyện.

【 Cái này là của em sao?】

【 ( Hình ảnh ) 】

Chiếc tất đen như mong đợi đã không xuất hiện mà thay vào đó là bức ảnh của một chiếc quần lót màu hồng có hình con vịt màu vàng trên đó.

Đây, đây, đây không phải là quần lót của cô sao?

Làm sao có thể ở trong tay Giang Chỉ?!

Đặc biệt là ngón tay thon dài trắng nõn của Giang Chỉ đang cầm chiếc quần lót trẻ con buồn cười đó của cô, trên đó còn có vết bẩn, nhìn là biết của người nào ngay.

Hai má của Hứa Niệm đỏ bừng, môi bắt đầu run run.

Vĩnh biệt cuộc đời! Hẹn kiếp sau gặp lại!

Ngay lúc Hứa Niệm đang hoảng hốt, tiếng báo tin nhắn đến lại vang lên: "Tin nhắn của vợ đến rồi ~"

【 Sao vậy? Em không dám thừa nhận đúng không? Không lẽ em có ý đồ xấu với chị?】

【 Không có!】

【 Chị cũng biết mà, lần trước em đã uống quá nhiều! Chuyện này chắc chắn là do vô tình để lại! Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Em không có ý gì khác đâu!】

Hứa Niệm chợt nhớ ra hôm nay đi đường cô luôn cảm thấy thiếu cái gì, phần thân dưới luôn có cảm giác mát mẻ, còn tưởng là do vải quần tây quá tốt, nhưng không ngờ cô lại quên mặc quần lót. Thật là đáng xấu hổ quá đi mất!

Giang Chỉ đương nhiên hiểu rõ con người của đối phương, cô ấy đã đoán trước mọi chuyện.

【 À~ Vậy ra hôm nay em không mặc quần lót sao? Thứ em đã mặc vào hôm nay, phải chăng là của chị . . .?】

【 Muốn tiếp xúc gần gũi với chị nhưng lại cảm thấy ngại, cho nên em mới dùng cách này sao? Đừng ngại, đến phòng của chị đi, chị có thể chiều theo ý em ~】

Giang Chỉ tìm được cơ hội để trêu chọc Hứa Niệm, cố ý tán tỉnh người ta cho đã xong rồi chạy chính là thú vui của cô ấy.

Hứa Niệm như người mất hồn, ngày trước cô luôn miệng mắng đối phương là đồ biến thái, nhưng xem ra người nên bị mắng phải là cô mới đúng.

Giang Chỉ lại bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, tuy rằng kỹ thuật của Hứa Niệm không tốt lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của cô dành cho đối phương. Dù sao thì bị người đè xuống và chiếm hữu chính là những gì mà cô ấy rất thích.

Kỹ thuật kém có nghĩa đây cũng là lần đầu tiên của Hứa Niệm.

【 Chị phải trân trọng nó thật cẩn thận ~】

Giang Chỉ vẫn chưa quên được việc Hứa Niệm đã lén giấu chiếc quần lót của mình vào trước đây, có qua có lại mới vừa lòng nhau.

【 ( Hình ảnh ) 】

Trong ảnh, cô ấy gấp chiếc quần lót trẻ con đầy vết hằn kia thành hình vuông rồi đặt chúng cùng với quần lót của mình.

Ánh mắt của Hứa Niệm dần trở nên nóng rực, cô nuốt khan mấy lần.

【 Không đươc, Thư Thư. Em phải đi lấy ngay bây giờ, để lại một chiếc quần lót bẩn ở chỗ chị là rất xấu hổ . . .】

【 Đã mười hai giờ rồi. Ngày mai chị sẽ mang đến cho em.】

【 Yên tâm đi, chị sẽ không dùng nó để làm chuyện kỳ lạ đâu.】

Chuyện kỳ lạ? Chuyện kỳ lạ là chuyện gì mới được? Chẳng phải là . . .

Vừa nghĩ đến những chuyện không đúng đắn, Hứa Niệm cảm thấy khó chịu trong người, đặc biệt là phần bên dưới.

【 Thư Thư, em sẽ đến lấy ngay.】

【 Chờ em hai mươi phút, em sẽ lập tức đến ngay!】

【 Được rồi, chị chờ em.】

Thật may mắn vì Giang Chỉ vẫn cho cô cơ hội để lấy bằng chứng phạm tội về.

Nhà của Giang Chỉ cách nhà của cô không xa lắm, chưa đến hai mươi phút lái xe.

Hứa Niệm mặc một bộ đồ lót mới, trước khi rời khỏi nhà, cô chợt nhớ ra còn một món đồ mà mình quên mang theo.

Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ mong một ngày nào đó cô sẽ sử dụng nó với đối phương. Đôi lúc muốn chơi thứ gì đó thú vị thì cô sẽ rất cần dùng đến nó.

Nếu có cơ hội, cô mong hôm nay sẽ có một đêm tuyệt vời với Thư Thư.

Hứa Niệm ra ngoài bắt xe, mười lăm phút sau đã đến tầng dưới của nhà Giang Chỉ.