Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 57: Người của tôi thì tôi quản




Hứa Niệm cố gắng giữ lấy chút ý thức cuối cùng: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi có thể sửa lại chỗ tài liệu này, cô đừng tức giận."

Trên thực tế, số liệu tác động rất nhỏ, nhưng Trần Yên Nhiên vẫn luôn không thích Hứa Niệm ở bên cạnh Giang Chỉ, cho nên cô ấy mới tìm cơ hội để bắt lỗi.

Hứa Niệm biết rất rõ điều này, nhưng cô đã sai trước, bị mắng vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện to tác gì. Cô chọn cách xin lỗi ngay lập tức và giải quyết sự việc.

Hơn nữa, cô dường như không thể chịu đựng được nữa.

Nếu là một người bình thường thì chẳng sao cả.

Nhưng làm sao Trần Yên Nhiên có thể để cô đi?

"Nếu mọi người đều mắc sai lầm và có thể giải quyết chỉ bằng một lời xin lỗi thì ai sẽ chịu trách nhiệm tổn thất của công ty?" Trần Yên Nhiên khoanh tay, nhìn Hứa Niệm bằng ánh mắt khinh thường.

Cô ấy có thể nhìn ra Hứa Niệm đang có vấn đề, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô ấy? Giả bệnh là việc không tốt! Làm rối loạn trật tự nơi làm việc, thì chết cũng đáng đời lắm.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, nếu có tổn thất xảy ra thì tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Hứa Niệm còn chưa nói xong, một bóng người đổ ập xuống, Giang Chỉ không chút do dự đứng trước mặt của cô, tựa như có một vị thần giáng thế, "Cô ấy phải chịu trách nhiệm gì?"

Hứa Niệm: "???"

Chẳng lẽ cô lại nói sai nữa sao?

Giang Chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trấn an, sau đó quay mặt về phía Trần Yên Nhiên, khí tức của cô ấy áp đảo đối phương.

"Hứa Niệm là của người của tôi, có vấn đề gì có thể trực tiếp trao đổi với tôi. Hơn nữa tôi sẽ tự mình dạy bảo cô ấy, cô không được can thiệp vào chuyện của tôi, hiểu không?"

Tuy nhiên, những người biết rõ về Giang Chỉ đều biết cô ấy hay nóng giận nhưng vì môi trường làm việc cho nên cô ấy không dễ gì mà tức giận với những chuyện nhỏ như thế này.

Trần Yên Nhiên không ngờ Giang Chỉ lại bảo thủ như vậy, chức vụ của cô thấp hơn Giang Chỉ, công việc cũng tầm thường, đương nhiên không dám đụng vào đối phương.

"Tôi hiểu, Hứa Niệm có chuyện gì đó, trong lúc nhất thời mất kiên nhẫn, tôi đã không kiểm soát được lời nói của mình. Giám đốc Giang, giám đốc đừng tức giận." Thấy sắc mặt của đối phương không có chút cải thiện, Trần Yên Nhiên vội vàng nói thêm, "Cô ấy vẫn là một người mới đến, là tôi yêu cầu quá nghiêm khắc, lần sau tôi nhất định sẽ có phương pháp xử lý và giao tiếp một cách thận trọng hơn."

"Ừ." Giang Chỉ không có chút cảm xúc nào mà nói, "Ra ngoài."

Do thân phận bị hạn chế nên cô không thể động thủ, Trần Yên Nhiên này lại dám hãm hại Hứa Niệm thì coi như cô ta đã gây thù với cô.

Trần Yên Nhiên chưa kịp ra ngoài, Hứa Niệm đã ngã xuống trước.

Không hề báo trước, cô ngã thẳng xuống.

Dưới tình thế cấp bách, Giang Chỉ mất đi lý trí, cô ấy quên mất đây là công ty, nơi đông người. Tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ đến chỉ là Hứa Niệm, một người nhỏ bé, cô ấy trực tiếp bế cô lên, đưa cô về phòng nghỉ.

"Em thế nào rồi? Nếu cảm thấy không thoải mái, hãy nằm xuống một lát. Nếu thực sự khó chịu, chị sẽ đưa em đến bệnh viện."

Giang Chỉ chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, vội vàng dùng đôi tay mềm mại của mình ôm lấy đối phương.

"Giang Chỉ, em không sao, em muốn nghỉ ngơi, đừng quá lo lắng cho em." Cô không biết mình bị sao, chỉ là cảm thấy toàn thân đều trở nên yếu ớt, thế nhưng lại không có cảm giác khó chịu ở đâu.

Nói xong cô nhắm mắt lại.

Giang Chỉ ngừng động tác, giữ chặt lấy tay của Hứa Niệm, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của đối phương, lặng lẽ ở bên cạnh chờ đợi.

Bên ngoài phòng làm việc dường như đã bùng nổ.

Từ lúc Trần Yên Nhiên bước vào, cánh cửa cũng không được đóng lại, khiến mọi người có thể nhìn thấy Hứa Niệm đang bị làm xấu mặt.

Không thể không phủ nhận rằng Trần Yên Nhiên đã thành công.

Tất cả mọi người nhìn thấy cô ấy chỉ trích Hứa Niệm, ngoại trừ Lưu Mỹ thì tất cả mọi người đều âm thầm vỗ tay ăn mừng.

Họ đều là những người cho rằng mình làm việc chăm chỉ nhưng lại không bằng một người dựa vào sự quen biết để trèo lên vị trí cao. Tất nhiên họ coi thường Hứa Niệm, một người "đi cửa sau" không có thực lực và chỉ biết dựa hơi người khác để đi lên.

Diễn biến tiếp theo của sự việc hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của mọi người. Giang Chỉ giống như là một nữ thân từ trên trời giáng xuống, ra mặt bảo vệ Hứa Niệm, sau đó cắt ngang mọi lời nói của Trần Yên Nhiên, một sự đảo ngược tình thế mà không ai có thể ngờ đến.

Cho đến cuối cùng, Hứa Niệm ngất đi, Giang Chỉ vội vàng bế người vào phòng nghỉ, điều này tương đương với việc ngầm xác nhận một số nhận xét không rõ ràng là đúng. Tất cả những điều này khiến cho những người đang hóng chuyện nhìn nhau mỉm cười. Đây có thể là một chủ đề nóng bóng tay mà sắp tới sẽ được nhiều người lấy ra để bàn tán.

"Này này, mọi người thấy gì không? Sắc mặt của nữ ma đầu vừa rồi thay đổi! Mọi người có thấy cô ấy lo lắng cho vợ của mình sẽ xảy ra chuyện gì không? Nếu có ai nói giữa họ không có quan hệ gì, tôi có chết cũng không dám tin."

"Chậc, tôi cũng nhìn thấy! Mặt của nữ ma đầu xanh như tàu lá chuối, cho nên tôi nói giữa bọn họ nhất định có chuyện gì đó . . ."

"Ha ha ha . . . Không ngờ nữ ma đầu này bề ngoài tàn nhẫn như vậy, thế nhưng lại thích những người ngu ngốc."

"Sau này đừng khiêu khích Hứa Niệm, cẩn thận nữ ma đầu sẽ tiêu diệt cô đấy."

"Tôi không dám, sau này gặp lại cô ấy thì tôi sẽ trốn tránh."

Thảo luận không ngừng, như thể họ đã nắm bắt được bằng chứng Giang Chỉ thực sự có mối quan hệ yêu đương với cấp dưới của mình.

Lưu Mỹ đặt một tay lên bàn, chăm chú lắng nghe những người kia bàn tán, vẻ mặt khó có thể mà tin được những chuyện vừa rồi.

Lưu Mỹ là người còn biết nhiều thứ hơn những người ở đây, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô đang nắm giữ một bí mật mà không người nào có thể đoán ra được.

Tuy nhiên, Giang Chỉ có vẻ khá ân cần, mạnh mẽ và có khả năng bảo vệ người yêu của mình nếu cô ấy là một người cuồng vợ . . .

Trong phòng chờ.

Đồng hồ đang kêu tích tắc.

Hứa Niệm nhắm chặt mắt, nằm trên giường, nhíu mày, như thể vừa mơ thấy chuyện gì không tốt.

Giang Chỉ cảm thấy đau lòng, vuốt ve nếp nhăn giữa lông mày của mình, "Xin lỗi em, Hứa Niệm! Là bởi vì chị không bảo vệ được em, để em bị người khác bắt nạt . . ."

Giang Chỉ hít sâu một hơi, đủ loại tự trách tràn vào trong lòng, cô không biết những người đó đang lén lút nói cái gì.

Trước khi hai người có thể công khai thân phận của mình với nhau, Giang Chỉ vẫn có thể đứng thẳng và không sợ bóng tối, cô có thể bình tĩnh chấp nhận những lời chỉ trích của người ngoài, bởi vì những gì cô làm chưa bao giờ sai và cô cũng chẳng đụng chạm đến người khác.

Bây giờ chuyện đã xảy ra, cô cũng không có cách nào để chứng minh những tin đồn sôi nổi đó là sai sự thật, cả hai đang ở thế bị động và gặp rất nhiều khó khăn.

Thế nhưng Giang Chỉ lại không muốn phủ nhận mối quan hệ của mình và Hứa Niệm.

Người trên giường động đậy, Hứa Niệm đã tỉnh.

"Tỉnh rồi à? Có khát không? Chị lấy cho em một ly nước." Giang Chỉ buông bỏ sự mất mát và áy náy của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đỡ đối phương ngồi dậy.

Thế nhưng Hứa Niệm lại đẩy cánh tay của Giang Chỉ ra, cô yếu ớt lắc đầu: "Không cần, em không khát. Chị ngồi xuống đây đi, em có chuyện muốn nói."

"Em nói đi, chị nghe đây." Giang Chỉ đè nén cảm giác áy náy trong lòng, gượng cười.

"Việc này về sau em có thể tự mình giải quyết, chị không cần can thiệp." Hứa Niệm phớt lờ đôi mắt ngây thơ giả nai của đối phương, bình tĩnh nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, cho dù điều đó có thể khiến người mình yêu phải tổn thương.

Cả hai đã từng bị người khác chỉ trích, mối quan hệ này cũng là chuyện tình ở nơi công sở, nếu không cẩn thận sẽ trở thành quy tắc ngầm, rơi vào miệng người khác, nó sẽ thành "Dựa vào cơ thể của mình để được thăng chức".

Không ai quan tâm sự thật là gì.

Cái mà những người ngoài kia muốn chỉ là làm mất uy tín của Hứa Niệm, khiến cô phải xấu mặt và cố gắng hết sức để tạt nước bẩn vào người của cô. Trong suy nghĩ của những người này, Hứa Niệm dựa vào mối quen biết để đi lên còn họ dù làm việc chăm chỉ đến đâu cũng không thể nào trèo lên cao được. Cũng giống như học chăm chỉ đến mấy cũng không bằng một người gian lận trót lọt.

Căn bản những con người này không quan tâm đến sự thật đằng sau là gì, họ chỉ muốn Hứa Niệm rớt xuống càng sớm càng tốt.