Rốt cục cũng được gặp Thư Thư.
Hứa Niệm cả ngày phấn khởi trong lòng, cũng không quan tâm nhiều đến công việc nữa.
Giang Chỉ nhìn thấy cảnh này, lòng như lửa đốt.
Đã từng thất hứa với đối phương rất nhiều lần, có những việc dù không muốn làm nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Trốn tránh cả đời không phải là cách, Giang Chỉ hy vọng rằng khi cả hai người chân chính gặp nhau, cô sẽ có thể nói một lời xin lỗi tử tế với cô ấy . . .
Vừa đến giờ tan làm, Hứa Niệm nhanh chóng đứng dậy, hương vị của hạnh phúc bao trùm khắp người, cô nóng lòng muốn chạy đến nhà hàng mà cô đã đặt trước.
Nơi đó đã có sẵn hoa và quà tặng mà cô dành cho đối phương.
"Hứa, Hứa Niệm." Tiếng hô hoán yếu ớt vang lên.
Hứa Niệm suy nghĩ một chút rồi dừng lại: "Giám đốc Giang, giám đốc gọi cho tôi?"
"Ừ." Giang Chỉ yếu ớt gật đầu, đáy mắt tràn đầy đau đớn, cô ráng chống đỡ lấy nửa người trên, ngửa đầu nhìn đối phương, "Cô có thể đưa tôi về nhà hay không?"
Giang Chỉ là giả vờ, làm sao cô có thể để Hứa Niệm đến đúng giờ hẹn được?
"Nhưng tôi . . ." Hứa Niệm cắn môi, do dự, cô rất muốn gặp Thư Thư.
Cuộc gặp mặt mà cô đã mong chờ từ rất lâu là vào ngày hôm nay.
"Đau . . ." Giang Chỉ cảm thấy đối phương ngập ngừng, cô cố gắng làm ra vẻ mặt đau đớn, "Làm ơn, tôi lại bị đau dạ dày, bây giờ tôi không thể tự mình đi được, xin cô hãy đưa tôi về nhà . . .
Giang Chỉ bị đau dạ dày cũng không phải là một bí mật lớn gì, trước đây cô đã được đưa đến bệnh viện vì vấn đề về dạ dày.
Khoảng thời gian này Giang Chỉ đều làm những việc mập mờ, Hứa Niệm cũng không nhận ra có điều gì khác thường.
Một bên là cấp trên đau đến không muốn sống, một bên là người yêu qua mạng mà mình muốn gặp, Hứa Niệm rất xoắn xuýt.
Thời khắc mấu chốt, Hứa Niệm vẫn mềm lòng.
【 Thư Thư, nữ ma đầu bị đau dạ dày, em sẽ đưa cô ta về nhà trước rồi sẽ đến gặp chị.】
【 Nhất định chị phải chờ em!】
Nhắn xong, Hứa Niệm bỏ điện thoại vào trong túi.
Cô ba chân bốn cẳng đến trước mặt, đỡ Giang Chỉ lên, "Đi thôi, giám đốc Giang. Tôi đưa giám đốc về nhà trước, giám đốc còn đứng được không?"
Giang Chỉ thở gấp, "Không thể, tôi đau quá."
Ngày bình thường nữ ma đầu này thường xuyên trêu chọc Hứa Niệm, đó cũng chỉ là đùa giỡn thế nhưng đây là lần đầu tiên mà cô thấy được vẻ yếu ớt của đối phương.
"Tôi đưa giám đốc đi bệnh viện." Hứa Niệm nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đưa người kia đi bệnh viện.
Xem ra nếu đưa nữ ma đầu về nhà, cô ta sẽ không có người chăm sóc. Tốt hơn là mình đưa cô ta đến bệnh viện, mình cũng có thể nhanh chóng đến gặp Thư Thư, một mũi tên mà trúng hai đích.
"Tôi không đi bệnh viện." Giang Chỉ từ chối.
Một khi đến bệnh viện, đã có bác sĩ và y tá, cô không có lý do gì để giữ lại Hứa Niệm. Làm sao cô có thể cho phép điều này được?
"Giám đốc Giang." Hứa Niệm chưa bao giờ nhìn thấy mặt trẻ con như vậy của nữ ma đầu, cô bất đắc dĩ nói: "Tình trạng của giám đốc hiện tại rất nghiêm trọng, tôi sẽ đưa giám đốc đến bệnh viện."
"Tôi nói tôi sẽ không đi bệnh viện." Giang Chỉ kiên quyết nhìn thẳng đối phương, "Tôi không muốn đi bệnh viện, tôi muốn về nhà, nếu như cô không muốn thì có thể bỏ mặc tôi cũng được, tôi không ép cô."
Giang Chỉ đang chơi chiến thuật tâm lý, cô đương nhiên biết Hứa Niệm là người mềm lòng, cô ấy làm sao mà có thể bỏ mặc cô được.
Hứa Niệm liếc nhìn đồng hồ, thời gian mà cô đã hẹn với Thư Thư chỉ còn lại hai mươi ba phút.
Cô lo lắng đến đầu nóng bừng, ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt của Giang Chỉ, giọng điệu kiên quyết và uy hiếp nói: "Tình trạng của giám đốc rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện kiểm tra."
Đột nhiên đối phương xích lại gần, tim của Giang như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Làm sao bây giờ? Thật hung hăng! Rất thích!
"Tôi biết rõ tình trạng của mình, tôi đã nói sẽ không đi bệnh viện, cô đưa tôi về nhà." Giang Chỉ vẫn kiên quyết từ chối.
Hứa Niệm không thể lay chuyển được cục đá cứng kia và không còn cách nào khác là phải đưa người về.
. . . . .
Giang Chỉ mở khóa cửa bằng dấu vân tay của mình.
Hứa Niệm đỡ người đi qua cửa.
"Meo meo meo~"
Con mèo tên Thư Thư không biết từ đâu nhảy ra và kêu réo lên.
"Im mồm! Mỗi lần nhìn thấy mi sẽ không có chuyện gì tốt đẹp!" Hứa Niệm nói không có cảm tình gì với con mèo cùng tên với bạn gái của mình. Cô mau chóng đỡ Giang Chỉ vào trong.
Hứa Niệm mềm lòng rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường, đang nghĩ đến việc gặp Thư Thư: "Giám đốc Giang, tôi có hẹn, tôi đi trước."
"Đau . . ." Giang Chỉ vùi đầu vào chăn, hai tay ấn vào bụng, không ngừng thở hổn hển: "Đau quá."
Hứa Niệm nắm tay nắm cửa một lát.
Tiếng bước chân dừng lại, đúng như dự đoán.
Giang Chỉ càng hành động mạnh hơn, cô đau đến lăn qua trái lại: "Đau . . ."
Hứa Niệm thở dài, cô vẫn không thể bỏ mặc nữ ma đầu, bây giờ cô lại sắp lỡ hẹn.
"Giám đốc Giang, thuốc đâu?" Hứa Niệm ngồi xổm ở bên giường kiên nhẫn hỏi.
"Trong hộp thuốc ở phòng khách." Giang Chỉ ngã người xuống giường.
Hứa Niệm vội vàng rời khỏi phòng, lấy điện thoại di động ra.
【 Thư Thư, nữ ma đầu bệnh nghiêm trọng quá, em không thể đi được. Thật xin lỗi . . .】
【 Chị đừng hiểu lầm, nữ ma đầu thực sự quá đáng thương, em chỉ sợ vứt cô ta ở đó một mình nếu như xảy ra chuyện em sẽ bị vạ lây.】
【 Chị có thể chờ em một chút được không?】
Trong lúc Hứa Niệm đang tìm thuốc, màn hình rung lên mấy lần.
【 Thế này đi, nữ ma đầu bị bệnh nặng, em không thể thấy chết mà không cứu được, lần này chị sẽ tha thứ cho em, nhưng lần sau em phải đền bù cho chị!】
【 Chúc mừng sinh nhật bảo bối! Quà đã được giao đến tận nhà rồi, khi về nhớ ký nhận nhé, có thích thì nói cho chị biết.】
【 Hôm nay chị dành thời gian để gặp em. Vì em không thể đến nên chị sẽ quay lại làm việc trước. Ở công ty vẫn còn một núi công việc đang chờ chị.】
【 Được, chị đi đường cẩn thận.】
Không còn tin nhắn từ phía bên kia màn hình.
Hứa Niệm buông điện thoại xuống, vẻ mặt đầy thất vọng.
Cuộc gặp gỡ và sinh nhật được chờ đợi từ lâu của cô đã không còn nữa. Ban đầu cô dự định dùng bữa tối dưới ánh nến với Thư Thư, nhưng giờ tất cả đều chẳng là gì cả. Tất cả đều là lỗi của nữ ma đầu.
Cô ta luôn phá hỏng những cuộc gặp gỡ của mình và Thư Thư.
Hứa Niệm u oán nhìn về phía Giang Chỉ, bất đắc dĩ thở dài, quay mặt đi.
Quên đi, cô ta không cố ý bị bệnh đâu.
Giang Chỉ nằm trên giường, cũng nhìn về phía phòng khách, trong lòng tràn đầy áy náy và tự trách.
Bây giờ chắc hẳn Hứa Niệm rất thất vọng vì cuộc gặp gỡ được chờ đợi từ lâu đã bị cô phá hỏng.
Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Hứa Niệm vĩnh viễn sẽ không gặp được Thư Thư cho đến khi cô ấy chấp nhận được nữ ma đầu.
"Thuốc đây, trước tiên cầm lấy đi." Hứa Niệm làm theo chỉ dẫn, lấy ra mấy viên thuốc cầm trong tay.
Giang Chỉ nhìn những loại thuốc đau dạ dày có vị đắng, cô thường không uống khi có vấn đề về dạ dày, nhưng hôm nay cô không hề bị mà phải uống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt có chút thúc giục của Hứa Niệm.
Uống đi! Hãy coi đó là sự chuộc lỗi vì đã làm Hứa Niệm thất vọng, mình là người đã làm cô ấy lỡ mất cuộc gặp mặt.
Giang Chỉ nhanh chóng nuốt viên thuốc xuống, cảm nhận được vị đắng còn sót lại.
Giang Chỉ nằm ở trên giường, tiếp tục diễn kịch.
Hứa Niệm chân tay luống cuống, cô cũng không phải bác sĩ, ngoại trừ bưng trà đổ nước lấy thuốc, cô không biết còn có thể làm được những gì. Cô chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh, đợi đến khi đối phương không chịu nổi nữa thì lập tức đưa đi bệnh viện.
Diễn xong toàn bộ, Giang Chỉ quằn quại hơn nửa giờ, mới giả vờ như đã bình phục, yếu ớt nhìn Hứa Niệm nói: "Cảm ơn cô vào ngày hôm nay."
"Không sao đâu, chỉ cần giám đốc không sao là được." Hứa Niệm dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, "Nếu cô không sao thì tôi về trước."
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, cũng không có người nào ở ngoài
Thế nhưng nửa đêm nửa hôm ở nhà của cấp trên như vậy, nếu bị ai đó trong công ty bắt gặp còn không phải sẽ có lời đồn truyền miệng rằng cô bán thân để được vị trí ở trong công ty sao?
"Chờ đã, tôi đã phá hỏng ngày sinh nhật của cô, tôi xin lỗi . . ." Giang Chỉ đột nhiên xin lỗi.
Cô thực lòng xin lỗi, không những phá hỏng sinh nhật của Hứa Niệm mà còn bắt cô ấy phải đến chăm sóc cho cấp trên giả vờ bị bệnh, làm mất hết tâm trạng vui vẻ của cô ấy.
Về tình về lý, Giang Chỉ đều thua thiệt Hứa Niệm.