Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 48: Cấp trên có thể là một kẻ biến thái




Từ khi thấy được bí mật không nên thấy của Giang Chỉ, Hứa Niệm luôn trong tình trạng tồi tệ, ngày ngày như ngồi trên đống lửa.

Gần đây Giang Chỉ đối xử tốt với cô quá mức rồi, tốt đến nổi không thể tin được, liên tưởng chương mới nhất chưa được công bố của 《 Dây Dưa 》, chơi trò tình thú ở văn phòng.

Các cửa sổ lớn sát đất được miêu tả trong《 Dây Dưa 》 giống hệt như trong căn phòng làm việc này.

Cô làm chung văn phòng với Giang Chỉ, nên rõ ràng cô có khả năng là nạn nhân nhất!!

Vừa nghĩ tới Giang Chỉ lén lút viết truyện người lớn ở nơi làm việc, chắc chắn nữ ma đầu này cũng đã bí mật theo dõi nhất cử nhất động của cô! Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Hứa Niệm đã nổi da gà cả lên.

"Giang . . . Giám đốc Giang! Giám đốc đã trở lại." Hứa Niệm sợ hãi, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.

Không phải nữ ma đầu nói cô ta sẽ đi công tác nhiều ngày sao? Tại sao cô ta lại đột ngột trở về nhanh như vậy?

Không, không, không! Tuyệt đối không được! Mình là hoa đã có chủ! Nhất định phải chống trả quyết liệt! Tuyệt đối mình sẽ không khuất phục trước uy lực của cô ta!

"Tôi rất đáng sợ sao?" Giang Chỉ không hiểu vì sao đối phương lại né tránh trong khoảng thời gian này, rõ ràng là cô rất tốt với Hứa Niệm, cho cô ấy lời khuyên, vẽ đường cho cô ấy chạy.

Nếu đổi thành người khác, họ đều sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Thế nhưng đứa nhỏ này lại luôn luôn đề phòng cô, né tránh hết lần này tới lần khác.

"Không, không, không, vừa rồi nghe nói giám đốc đi công tác trong vài ngày, bây giờ đột nhiên giám đốc trở về nên tôi có chút kinh ngạc." Hứa Niệm nuốt nước bọt, ép bản thân bình tĩnh lại.

Tuyệt đối không thể để cho nữ ma đầu biết mình đã xem được bí mật động trời của cô ta. Bằng không sẽ bị giết người diệt khẩu!

"Công việc đã giải quyết xong, cho nên tôi trở về." Giang Chỉ cũng không thấy khó chịu, cô cởi áo khoác treo lên móc áo gần cửa, "Trong thời gian tôi vắng mặt, có gì mới hay không?"

Cô vừa quay người lại, Hứa Niệm đã lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lảng tránh, "Không có, thưa giám đốc. Nhân tiện, tôi nhớ ra mình còn vụ án chưa xử lý xong, tôi xin phép đi trước."

Giang Chỉ chưa kịp phản ứng, dường như đối phương đã lắp động cơ ở hai chân và biến mất trong nháy mắt, để cô ở lại đây với vẻ mặt khó hiểu.

Cô chỉ đi công tác có mấy ngày, tại sao Hứa Niệm lại trở nên sợ cô như thế?

Đối với cái này, Giang Chỉ vừa hài lòng nhưng cũng vừa phiền muộn.

Là người đã có bạn gái, Hứa Niệm biết giữ khoảng cách với những người con gái khác là điều khiến Giang Chỉ cảm thấy vui mừng không ngớt.

Nhưng nếu cả hai cứ tiếp tục như vậy, khi sự thật được phơi bày thì đối phương còn nói lời yêu thương với cô như trước hay không?

Dù nói gì đi nữa, một chiếc ly khi bị vỡ, dù những mảnh vỡ có được dán lại nhưng cũng không thể trở về ban đầu, luôn luôn có một khe nứt mà bất kể có làm gì thì cũng thể khiến chiếc ly được như lúc còn mới. Rót nước vào chiếc ly sẽ thấy, có cố gắng dán đến đâu thì nước cũng sẽ chảy ra từ khe nứt.

Hứa Niệm suốt ngày bận rộn trốn tránh nữ ma đầu, cô không muốn trở thành vật thí nghiệm trong tiểu thuyết của đối phương!

Vừa tan giờ làm, Giang Chỉ đã tiến lên một bước, thế nhưng Hứa Niệm đã chạy đi trước: "Giám đốc Giang, tôi đi trước! Ngày mai gặp lại."

Sợ chết khiếp! May mắn thay, mình chạy nhanh! Nếu không, nhất định nữ ma đầu sẽ tiến đến bắt chuyện với mình và dựa theo kịch bản cô ta sẽ đè mình xuống và hung hăng cưỡng ép mình.

"Bạn có tin nhắn từ vợ ~ Bạn có tin nhắn từ vợ ~"

【 Bảo bối, hôm nay chị đi công tác về, mệt mỏi quá ~】

【 Em tan làm chưa? Sắp có tiết mục thú vị đang chờ em!】

Hai mắt của Hứa Niệm sáng lên. Mỗi lần Thư Thư chuẩn bị một tiết mục, máu trong người đều sôi lên, lần này tuyệt đối cũng không ngoại lệ!

【 Tiết mục gì? Thật chờ mong ~ Hiện tại em đang trên đường về nhà! Em lập tức về ngay đây!】

【 Được, chị sẽ chờ em!】

Vừa về đến nhà, Hứa Niệm đã nhanh chóng cởi áo khoác, để lộ chiếc caravat được thắt chỉnh tề. Cô luôn chú ý đến nguyên tắc ăn mặc lịch sự khi đi làm.

"Vợ mời bạn tham gia cuộc gọi video ~"

"Bảo bối! Yêu chị muốn chết!" Hứa Niệm không kìm được sự ngưỡng mộ trong cổ họng, cô không thể rời mắt khỏi màn hình.

Giang Chỉ hóa trang mình thành một nhân vật trong truyện tranh người lớn nào đó của Nhật Bản.

Để cho giống với nhân vật trong truyện tranh, Gianh Chỉ đã chọn cách đeo mặt nạ giống với nhân vật đó. Chỉ nhìn vào cơ thể của cô ấy là không có ý nghĩa gì.

Chiếc mặt nạ đen gợi cảm và quyến rũ, đôi môi đỏ mọng, dáng người thậm chí còn kiều mị và nóng bỏng hơn so với nhân vật gốc. Đường viền cổ áo lộ ra và tròn trịa hơn, lớp vải mỏng chỉ che đi những phần quan trọng.

"Em có thích không? Chị đặc biệt đặt mua để mặc cho em nhìn,  bù đắp cho em mấy ngày nay ~" Chỗ vị trí dính tóc khiến Giang Chỉ cảm thấy ngứa ngáy, cô nhẹ nhàng đẩy góc vào giữa hai tay, trượt lên xuống, phần tóc bị mắc lại, các bộ phận phồng lên khiến cho phần khe rảnh sâu như muốn lộ ra ngoài.

"Thích! Rất thích là đằng khác! Em cảm thấy mình thật may mắn khi có một người yêu tuyệt vời như chị! Thật là vinh hạnh!"

"Hừ, hừ, em chỉ mê thân thể của chị thôi chứ gì! Xem ra là em coi thường Thư Thư quá rồi! Giang Chỉ bĩu môi, tức giận nói.

"Không! Em yêu chị thật mà! Cho nên em mới mê luyến cả người của chị, em không muốn nhìn những người con gái khác." Hứa Niệm không ngừng nói lời êm tai cho đối phương nghe.

Điều này đã khiến cho Giang Chỉ cảm thấy buồn cười, thưởng cho người kia bằng cách làm lộ ra những chỗ không nên nhìn.

Ngày thường cấp dưới ngu ngốc kia cũng không nói những lời mật ngọt như vào thời điểm này, cô ấy làm cho cô tức muốn chết.

Thôi quên đi, đây là vợ của cô, chỉ có thể cưng chiều người ta mà thôi.

"Được rồi, Thư Thư, đã lâu rồi em chưa thấy chị múa cho em xem. Em muốn được nhì thấy chị nhảy múa." Hứa Niệm cười cười có ý đồ xấu xa.

"Được rồi ~ Vậy cầu chị đi ~" Lời nói ngọt ngào  khiến cho người ta chỉ muốn dâng trái tim lên cho mỹ nhân.

"Sao? Vậy chị có nhảy hay không?" Hứa Niệm hạ giọng, giọng điệu lười biếng, ép mình tỏ ra độc đoán.

Đương nhiên cô biết rõ điểm yếu của Thư Thư, dễ dàng nắm nó trong tay.

Quả nhiên, lửa trong người của Giang Chỉ bộc phát ngày càng mãnh liệt, cô cảm thấy bộ đồ này thật vướng víu, "Nhảy thì nhảy! Tất nhiên chị muốn nhảy cho bảo bối xem!"

Giang Chỉ giơ ngón tay trái lên, hơi nâng hông phải lên. Tấm vải đen bên trái hơi ngắn, lộ ra một số màu sắc sặc sỡ, có thể thấy cô không có mặc, chân cũng không ra trận.

Hứa Niệm không rời mắt được, cũng không dám hít một hơi vì sợ làm ảnh hưởng đến mỹ nhân đang bước ra từ trong tranh.

Kết thúc điệu nhảy, hai mảnh che trên và dưới trượt xuống, một mảnh treo ở trên đầu gối, một mảnh rơi trên mặt đất.

Giang Chỉ thở hổn hển, đưa tay chặn trước hai bên ngực, "Thế nào? Bảo bối? Em không hài lòng sao?"

"Không hài lòng." Hứa Niệm tức giận nói, "Em cởi quần rồi, sao chị còn che lại làm gì? Chị không sợ bảo bối của chị dục cầu không thỏa sao?"

"Chậc, chiều em." Giang Chỉ thở hổn hển, vừa bỏ tay xuống, hai quả trắng nõn to tròn lộ ra, phía dưới của Hứa Niệm bắt đầu cảm thấy nóng bừng.

"Chị tuyệt lắm ~"

"Ừ ~" Giang Chỉ uốn éo người liên tục, âm thanh ma mị dụ hoặc người nghe.

Vừa nghĩ tới Hứa Niệm đang trở nên điên cuồng ở phía bên kia màn hình khiến nhịp tim của Giang Chỉ tăng vọt.

Vào ban ngày thì trốn tránh người ta, ban đêm lại đi cầu xin. Chỉ là ngẫm lại khiến toàn thân của Giang Chỉ trở nên nóng ran.

Cô vừa xoa nhẹ hai bên vừa vo tròn, ngân nga kêu rên như một bản nhạc.

Thật kích thích! Hứa Niệm như chết ở trên thiên đường.

Lúc nào mới có thể cùng cô ấy làm đây? Làm ỏ trên bàn làm việc hay trước cửa kính??