Hứa Niệm trở lại chỗ làm việc của mình, mở máy tính lên, bắt đầu cẩn thận sắp xếp biên bản cuộc họp, dần dần chìm đắm trong đó.
Lưu Mỹ ở nơi làm việc suy nghĩ, vẫn có chút lo lắng cho Hứa Niệm, nhịn không được lập tức gửi cho đối phương một tin nhắn.
【 Cô không sao chứ? Tôi có cảm giác quan hệ của cô cùng giám đốc Giang có điểm kỳ quái.】
Kỳ quái . . . kỳ quái sao? Rõ ràng như vậy sao?
Trong lòng của Hứa Niệm thắt lại, cô cảm thấy áy náy, cầm cốc nước lên, lập tức trả lời: "Có chuyện gì lạ vậy? Tôi và giám đốc Giang thật sự không có gì hết."
Cô chỉ biết nhiều hơn một chút về mặt chưa biết của giám đốc Giang so với những người khác, nhưng bầu không khí xung quanh đã có điểm khác thường rồi hay sao?
【 Tôi không thể nói rõ được, chỉ là tôi luôn cảm thấy giám đốc Giang đặc biệt chú ý tới cô, không giống như những người khác, cô vẫn nên cẩn thận đó.】
Đưa tay lên cằm, vẻ mặt của Lưu Mỹ đầy ưu sầu. Cô và Hứa Niệm cùng nhau thực tập, hai người trò chuyện rất vui vẻ, cô thực sự lo lắng tính cách cẩu thả của Hứa Niệm sẽ chọc giận nữ ma đầu, sẽ bị đuổi ra khỏi công ty.
【 Ừ, tôi có chừng mực, sẽ chú ý.】
Hứa Niệm nuốt nước bọt, cô không ngờ mình cẩn thận như vậy để tránh bị nghi ngờ nhưng lại bị đồng nghiệp khác phát hiện ra điểm khác thường.
Cô đoán không lầm, Giang Chỉ đối xử với cô cũng không giống với người khác, ngay cả Lưu Mỹ cũng nhìn ra.
Sau khi sắp xếp xong biên bản cuộc họp, Hứa Niệm ấn nút gửi, tò mò nhìn vào phòng làm việc của Giang Chỉ.
Xem ra Giang Chỉ cũng không thấy đi vào văn phòng, cô ấy không có ở đây sao? Còn có một văn kiện đang đợi cô ấy ký.
. . . . . .
Trong nháy mắt đến trưa, trong phòng nghỉ, Giang Chỉ có chút mệt mỏi nằm trên chiếc giường hẹp, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến cảnh tượng cô cùng bạn nhỏ nhà mình sẽ lén lút làm ở nơi công sở.
Những vụ án gần đây gần như đã được giải quyết, cô có thể rảnh rỗi để viết tiểu thuyết của mình.
Cũng không biết có phải bạn nhỏ nhà mình bị nữ ma đầu ngược đãi hay không, cho tới trưa đều chưa có trả lời tin nhắn của cô.
Nếu không thì bây giờ bày thử một vài tư thế gợi cảm ở nơi công sở, tưởng tượng cùng bạn nhỏ nhà mình, biết đâu lại tìm được cảm hứng để viết tiểu thuyết thì sao?
Đang suy nghĩ, trong lòng của Giang Chỉ lướt qua một dòng suy nghĩ, hai gò má hiện lên hai tia ửng đỏ.
Cô đứng dậy đi đến tủ lấy một chiếc váy ngủ ren rỗng màu đen, mặc vào rồi nằm lên chiếc giường hẹp, hoa văn rỗng trên toàn bộ phần lưng hiện ra lờ mờ, để lộ những đường cong gợi cảm của tấm lưng, đồng thời vòng 3 cũng được nâng lên sẵn sàng lộ diện dưới lớp váy ngủ.
Tạo dáng xong, Giang Chỉ giơ điện thoại lên bấm chụp ảnh tấm lưng kiều diễm của mình.
. . . . .
Trong nhà ăn nhân viên, Hứa Niệm có chút mất tập trung, đã là giờ nghỉ trưa, nhưng cô vẫn không thấy Giang Chỉ từ văn phòng đi ra, cô không khỏi lo lắng đối phương sẽ lại bị đau bụng như lần trước.
"Cô không sao chứ? Tôi nhìn cô gần nhất luôn luôn thất thần." Lưu Mỹ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Hứa Niệm, cúi đầu thấp giọng hỏi.
"Không sao, tôi đi trước. Tôi chợt nhớ ra còn có một số việc chưa làm xong." Hứa Niệm cố ra vẻ mặt khó coi, nhưng suy nghĩ của của cô đã bay đi từ lâu.
Bất kể nói thế nào thì Giang Chỉ cũng đối xử tốt với cô, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Nhìn bóng dáng Hứa Niệm chạy đi, Lưu Mỹ bất lực lắc đầu, cũng không biết tính tình của người kia có chịu được tra tấn của nữ ma đầu hay không.
Hứa Niệm vội vàng đi tới phòng làm việc của Giang Chỉ, cô muốn gõ cửa, lại phát hiện cửa phòng làm việc không hề khóa.
Cô ngập ngừng đi đến văn phòng, thấp giọng tìm bóng dáng của Giang Chỉ: "Giám đốc Giang, giám đốc có ở đó không?"
Một lúc sau vẫn không có phản hồi, Hứa Niệm đang định rời đi thì nghe thấy một tiếng "cạch~~ cạch".
Cô dừng lại, cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc của tiếng bước chân, phát hiện âm thanh đó phát ra từ phòng nghỉ của Giang Chỉ.
Sợ Giang Chỉ xảy ra chuyện gì, Hứa Niệm quên mất phải gõ cửa, mở cửa phòng nghỉ ra.
Trong phòng nghỉ có một chiếc giường gỗ nhỏ, người nằm trên giường lộ ra một mảng lớn da thịt trên ngực, đôi môi mỏng đỏ mọng cắn ngón tay, ánh mắt vũ mị mê ly, tay còn lại đang giơ cao điện thoại di động của mình, như thể cô ấy đang chụp ảnh tự sướng.
"Giang . . . Giám đốc Giang, tôi nghĩ . . ." Hứa Niệm bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, hai chân không thể cử động.
Giám đốc Giang cao cao tại thượng thế mà mặc đồ tình thú gợi cảm, bày ra vẻ phóng đãng để chụp ảnh tự sướng. Đây có phải là thứ cô có thể nhìn thấy? Người này là Giang Chỉ sao?
"Suy nghĩ cái gì? Tôi không cho phép nghĩ." Đầu óc của Giang Chỉ lập tức nổ tung, cô không ngờ Hứa Niệm lại dũng cảm như vậy, dám xông vào phòng nghỉ của cô.
Trọng tâm của cô không ổn định, thân thể run rẩy, điện thoại di động cô đang cầm không vững, rơi xuống thảm, đột nhiên từ điện thoại di động vang lên một số tiếng "bíp".
Giang Chỉ mặc đồ mát mẻ cũng không để ý tới điện thoại di động, cô vén chăn lên, quấn chặt lấy mình. Chuyện này thật sự cô không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể trốn vào trong chăn để né tránh.
Nhưng chiếc điện thoại di động trên mặt đất vẫn phát ra những âm thanh kỳ quái. Giang Chỉ chỉ hy vọng Hứa Niệm có thể tỉnh táo hơn, nhanh chóng rời đi.
Hứa Niệm nghe trong điện thoại còn đọng lại âm thanh, nhìn Giang Chỉ trốn ở trong chăn hồi lâu không chịu ra. Sợ đối phương phát bệnh nguy hiểm tính mạng, cô đi ra phía trước, nhẹ nhàng kéo mở một khe hở trong chăn ra, nói nghiêm túc: "Giám đốc Giang, trong chăn rất nóng bức, dễ dàng xảy ra chuyện."
Giang Chỉ chưa bao giờ mạnh mẽ muốn giết người như vậy, Hứa Niệm là người ngoài hành tinh hay là cô ấy thực sự mất trí?
Giang Chỉ ở trong chăn, mặt đỏ bừng xấu hổ, mơ hồ đáp: "Cô không biết tình huống hiện tại như thế nào hay sao? Cô hẳn là phải nên biết né tránh?"
"Tôi biết, nhưng tôi sợ giám đốc Giang ở lâu trong chăn sẽ phát bệnh, cho nên tôi phải nhìn giám đốc ra khỏi chăn. Nếu không, giám đốc xảy ra chuyện gì thì người phải chịu trách nhiệm chính là tôi."
"Dù sao giám đốc là bởi vì sự xuất hiện của tôi mới chui vào chăn. Là giám đốc dạy tôi, gặp bất cứ chuyện gì nhất định phải nghiêm khắc, không được để lại bất luận di chứng nào. Hiện tại tôi chính là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện."
Trong lúc nhất thời Giang Chỉ không biết là nên khóc hay nên cười, dứt khoát quyết tâm liều mạng, lộ ra cái đầu, có chút tức hổn hển: "Tôi ra, cô có thể đi."
Điện thoại trên mặt thảm, đầu tóc của Giang Chỉ rối bời, nửa bàn chân hơi cong lộ ra ngoài chăn, tất cả đều ồn ào náo động lấy cảnh đẹp vừa mới phát sinh qua.
Giang Chỉ xấu hổ nhắm mắt lại, cô làm chuyện như vậy trong phòng làm việc, bị trợ lý nhìn thấy, cô thực sự chết trăm lần cũng không thấy đủ.
Kế hoạch ban đầu cô muốn dính với bạn nhỏ nhà mình một chút, nhưng giờ phút này cô đâu còn loại tâm tư kia.
Dây thần kinh đang kéo căng của Giang Chỉ đã được nới lỏng khi cô nghe thấy tiếng cửa đóng lại lúc Hứa Niệm bước ra khỏi văn phòng. Cô vội vàng rời khỏi giường, tắt âm thanh của điện thoại, xác nhận cửa đã khóa rồi mới đi thay quần áo.