Cặp Song Sinh Siêu Nghịch!

Chương 45




Vài ngày sau , Tuấn Kiệt về nước , Ánh Nhật vui mừng ra sân bay đón anh . Trở về nhà cô liền kể cho anh nghe nhiểu thứ , rồi giúp anh thư giãnđầu óc cho thoải mái giúp anh có giấ ngủ rất ngon . Ánh Nguyệt lập tứcnghe theo lời cô điểu tra những thứ cô cần , Tuấn Kiệt đều tra nhữngviệc gần đây ở công ty.Ngày hôm sau , Ánh Nhật đến nhà Minh Khang liền không thấy anh .

- Alo !

- Chị à .. Em đều tra ra công ty của Minh Khang đã thất bại trong kếhoạch lần này , có vẻ hắn đã phá sản ! - giọng nói của Ánh Nguyệt hối hả

- Kế hoạch có vẻ theo đúng hướng rồi ! - Ánh Nhật nhếch miệng lái xe đi về nhà

- Nhưng.... Chị à , em theo dõi GPS tín hiệu hắn ở nhà chị ! - Ánh Nguyệt nói

- Sao ? ... Tuấn Kiệt đang ngủ !

Ánh Nhật quăng điện thoại sang bên ghế , đạp ga tăng tốc chạy nhanh về nhà . Quả nhiên xe Minh Khanh ở đây , Ánh Nhật chạy nhanh vào nhà thì Cả người Tuấn Kiệt máu me đầy người , hai tay bị treongược lên , khuôn mặt nhợt nhạt như muốn ngất .

- Dừng tay ! - Ánh Nhật la

Đám đàn em ngưng tay cúi đầu , thì bị Minh Khang nhìn liền tiếp tục đánh roi vào người Tuấn Kiệt .

- Tụi bây đánh nữa , tao sẽ cho người sang bằng hội tụi bây ! - Ánh Nhật lấy điện thoại giơ lên

- Quả là đàn chị ... - Minh Khang vỗ tay tán thưởng khẽ mỉm cười

Ánh Nhật chạy đến bên Tuấn Kiệt , đưa tay lên sờ mặt anh . Máu chảy vào tay cô khiến cô đau lòng :

- Sao vậy ? Đau lòng à .. - Minh Khang cầm ly rượu

- Sao làm như vậy ? Anh biết rõ em sẽ li hôn hắn mà ! - Á h Nhật đứng trước mặt anh

- Haha .. - Minh Khang cười to - Ánh Nhật .. Em làm diễn viên được đấy , màn kịch hạ màn rồi ! Trò chơi này em khởi đầu mà !

Ánh Nhật nhếch môi lên , lấy tay lau nước mắt . Ánh mắt thoáng thay đổi lập tức biến thành lạnh lùng nhìn anh rồi lấy điện thoại :

- Cho chúng nó vào đi , lộ rồi !

Từ cửa , một đám vệ sĩ dắt vào Thuý Diễm và Joy , Ánh Nguyệt , Tuấn Tú ,Huy Khánh tiếp đó là bà Hoàng phu nhân đi từ trên lầu xuống .

- Cháu dâu quả là lém lỉnh ! Rất giỏi !

- Đừng làm trò , bà là người đứng sau điều khiển chúng mà ! - Ánh Nhật nhìn

- Haha... Thông minh! Thả nó ra đi !

Đám đàn em mở còng thả Tuấn Kiệt ra , Tuấn Tú đỡ lấy anh ngồi xuống .

- Tuấn Kiệt ... Tuấn Kiệt ! - Ánh Nhật lo

- Vợ... ! - Tuấn Kiệt nắm lấy tay cô

- Ôi .. Lãng mạn quá ! - bà Hoàng phu nhân cười to

- Bà thật bệnh hoạn ! - Ánh Nguyệt nhìn

- Haha... ! Bọn bây nghĩ có thể uy hiếp tai bởi hai đứa nó sao ?

- Tôi cũng không định làm gì nó đâu ! Chỉ muốn nó chứng kiến thôi ! - Ánh Nhật nói

- Haha.. ! Dù sao hôm nay tụi bây cũng không thể sống , tao cho tụi bây nghe một bí mật ! - Bà Hoàng phu nhân ngồi xuống sô pha

Ánh Nhật nhìn Tuấn Kiệt đỡ anh nằm lên đùi rồi nhín bà với ánh mắt hận thù . Tuấn Tú đứng phía sau Ánh Nguyệt :

- Thật ra hai đứa này không phải cháu tao , nó là những đứa trong trại mồ côi tao nhận về ! Và người thừa kế tập đoàn này không ai khác chính làMinh Khang , cháu tao ! Tao đã nhờ gia đình Nguyễn thị nuôi giúp ta ,còn tao mang hai đứa bây về để phục vụ cho tao !

- Đê tiện , bệnh hoạn ! - Ánh Nguyệt tức giận

- Haha.. Đê tiện sao bằng mày ! Huy Khánh .. Qua đây với ta !

Huy Khánh từ sau lưng cô đi tới rước mặt bà cúi đầu .

- Huy Khánh , cậu ... !

- Đúng vậy , nó cua mày cũng là ý của tao ! Thật ra tao ra lệnh cho nólấy đi trinh tiết mày mà mày cũng khôn lắm không trúng kế !

- Bà đúng là quái vật ! - Ánh Nhật nhìn bà

- Nhờ mày nói ... Cho nên tao sẽ tiễn mày đi trước !

tiếng súng vang lên , Ánh Nhật trợn mắt to lên , nước mắt rơi ra .

- Tuấn Kiệt .. !

- Haha .. Một đứa !

Lần này là tiếng súng của Tuấn Tú:

- Anh thực hiện lời hứa được rồi !

nước mắt rời ra , cùng Tuấn Tú mang anh ra xe chạy đến bệnh viện . Trước khi đi cô không quên nói lại :

- Tao không để yên đâu !

Minh Khang nhìn cô khẽ nhếch môi , bà Hoàng phu nhân nhìn cậu kêu :

- Minh Khang , mau cứu ta !

- Ô .. Vậy sao ?

Minh Khang cầm lấy khẩu súng bắn ngay đầu bà khiến chi bà ta chết không nhắm mắt . Nhìn bà rồi phẩy tay , bọn đàn em mang bà đi :

- Từ nay .. Anh không còn quan hệ gì nữa ! - Huy Khánh nói

- Huy Khánh ... Nếu em có chết hãy thay em chăm sóc cho joy và Thuý Diễm được không ?

- Được !

Huy Khánh bỏ đi mất bóng , Minh Khang quay sang nhìn Joy ôm lấy cậu vào lòng :

- Là ba không tốt , Joy hãy cố gắng sống tốt nhé ! Phải mạnh mẽ lên !

- Ba ... Con không chịu .. Ba trả lại cho họ đi ! - Joy khóc thét lên

- Đúng đấy Minh Khang , anh trả lại hết đi chúng ta làm lại từ đầu ! - Thuý Diễm cũng không kìm được nước mắt

- Quá trễ rồi , cô ấy không tha cho anh đâu ! - Minh Khang lắc đầu nhẹ

- Con sẽ không để na đi đâu , con không muốn mất ba ! - Joy ôm lấy anh

- Joy ... Nghe ba ... Con cần phải mạnh mẽ lên , con phải cố gắng để bảo vệ mẹ !

- Ba ... ! - Joy ôm anh khóc

- Thuý DiễM , cưới anh là số khổ của em , anh không mang ho em hạnh phúclại bắt em làm những việc đồi bại này ! Anh là thằng tồi nhưng may mắncó em làm vợ !

Minh Khang nhìn Thuý Điẽm , nước mắt cô rơi mãi xuống . Xong anh lấy tấm thẻ ATM ra đưa cho cô :

- Anh chuyển toàn bộ tiền vào thẻ này , em hãy lo cho con ! Nhớ không để nó sa vào vết xe đổ của anh ! Giờ hãy mau trốn đi !

- Ba .. Con không đi ! - Joy la

Bên ngoài truyền đến từng cú nổ , Minh Khang giật mình xô hai mẹ con :

- Đi !

Thuý Diễm nhìn anh rồi kéo Joy chạy đi .

Lúc này , Nguyên Khôi đi vào nhìn Minh Khang :

- Có vẻ mày biết số phận rồi nhỉ ?

- Haha.. Đời tao không biết sợ là gì ? Mày có giỏi làm gì thì làm !

Thế là Minh Khang bị kéo đi , tra tấn đủ loại , hành hạ đủ kiểu xong rồi chết nhưng đối với Ánh Nhật nó không đủ chút nào .

------||-----

1 năm sau

- Ôi ... Con bé này ! xinh quá ! - bà chị dâu Sana Nguyên nhìn Ánh Nhật mỉm cười

- Chị à .. Đẹp lắm ! - Ánh Nguyệt trông bộ đầm bầu nhìn cô

- Hai người làm tôi mắc cỡ quá ! - Ánh Nhật mỉm cười

- Cô dâu ơi , tới giờ rồi ! - Tuấn Tú nhìn

Ánh Nhật mỉm cười đi ra xe tới .... Bệnh viện .. Bước vào căn phòng trắngxoá , trên giường bệnh có chàng trai được thay một bộ vét trắng trêngương mặt hồng hào ngủ say ấy làm người ta muốn nhéo .. Ánh Nhật mỉmcười nhẹ bước đến ...

---- 1 năm trước khi đưa Tuấn Kiệt vào phòng cấp cứu --

- Vợ .... ! - Bàn tay anh siết lại nhìn cô mơ màng

- Em đây ... Em đây ! - Ánh Nhật lo

- Nếu anh có thể qua được lần này ... Anh hi vọng ta sẽ đám cưới một lần nữa .. Đám cưới thật hoàn hảo !

- Được được ! Anh phải cố lên em chờ !

Cánh cửa cấp cứu đóng lại .. Khoảnh khắc đó , có lẽ mọi thứ ông trời đã an bài cho cô và anh ...

----- Hiện tại ----

Ánh Nhật mỉm cười bước đến nắm lấy tay anh , linh mục mủm cười đọc tuyên thề :

- Stani Ánh Nguyệt con có đồng ý cưới Hoàng Tuấn Kiệt làm chồng dù cho khó khăn gian khổ , giàu sang sung túc vẫn bên cậu ấy ?

- Con đồng ý ! - Ánh Nhật mỉm cười

- Hoàng Tuấn Kiệt con có đồng ý cưới Stani Ánh Nhật làm vợ dù cho khó khăn gian khổ , giáu sang sung túc vẫn bên cô ấy !

Mọi người nhìn nhau , Ánh Nhật mỉm cười quay qua nhìn linh mục định nói thì :

- Con đồng ý !

Tâst cả mọi người nhìn vào giường bệnh , đôi con ngươi dần dần mở ra sau một năm ngủ say . Nước mắt là thứ không thể kìm nén ngay lúc này , cứ rơixuống:

- Ta tuyên bố hai con đã là vợ chồng ! Chú rể có thể hôn cô dâu !

Ánh Nhật ngồi xuống nhìn anh , nước mắt rơi xuống mãi , cô không dám tinđây là sự thật , nếu là giấc mơ xin hãy để cô sống mãi trong giấc mơ này ...

- Anh .. Anh rể tỉnh rồi ! - Ánh Nguyệt la

- Này .. Cô đang mang thai con tôi đó nha nhảy gì ghê thế ? - Tuấn Tú nhìn

- Anh dám nói vậy với em hả ? - Ánh Nguyệt nhéo tai cậu

- Có thật không ? - Ánh Nhật nhìn anh

Tuấn Kiệt nặng nề đưa tay lau nước mắt cho cô khẽ mỉm cười :

- Anh ngủ lâu rồi , vợ không nhớ anh sao ?

Ánh Nhật nhìn anh ôm lấy anh khóc oà lên , Tuấn Kiệt ôm lấy cô an ủi . Tuấn Tú và Nguyên Khôi ôm vợ mình mừng cùng họ.