Cấp lại, OK?

Chương 32




Lúc máy bay cất cánh, Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy lỗ tai ù ù. Nhưng cảm giác khó chịu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự phấn khích vì lần đầu tiên được đi máy bay.

“Em bóc quà giúp anh nhé?”. Mộ Nhạc Nhạc thích thú nhìn gói quà xinh xắn trong đống hành lý của Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn uể oải “ừ” một tiếng. Tối hôm qua hắn với đám bạn thân đi uống rượu suốt đêm nên giờ thiếu ngủ trầm trọng.

Mộ Nhạc Nhạc đặt chai nước cam xuống, cẩn thận bóc lớp giấy gói màu xanh ra.

Cô hớn hở mở hộp quà, nhưng trong hộp không có đồng hồ hay vòng tay như cô vẫn tưởng. Bên trong là một cái hộp nhỏ màu đỏ, mặt trên có đính một tờ giấy.

–Tư Viễn, xuống máy bay mà đi mua “áo mưa” ngay thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng đàn ông cao quý của Trung Quốc chúng ta. Cậu thấy tôi suy nghĩ có chu đáo không nào? Trong này có vị hoa quả, cộng thêm cả loại tròn nữa. Chúc cho mọi sự đều trôi chảy, không gặp phải trở ngại!– Tiểu Lai bạn cậu thân tặng món quà nhỏ.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc đờ ra một phút rồi đóng phịch nắp hộp lại, ghê tởm ném về phía Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn kéo mép chăn xuống, nhìn Mộ Nhạc Nhạc đang dán mặt vào cửa sổ, “Sao thế? Em thích món quà ấy à?”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc quay lưng về phía hắn, lắc đầu quầy quậy. Trương Tiểu Lai quả nhiên là cầm thú.



Hàn Tư Viễn dụi mắt, vừa ngáp vừa mở hộp quà ra. Lúc hắn thấy “món quà”: “…” thì cái miệng đang ngáp dở cũng phải cứng đờ. Trời ạ, thảo nào cô nhân viên kiểm tra an ninh khi nãy nhìn hắn với ánh mắt kì quặc như vậy. Đã mang theo bao cao su còn phải đóng gói lại, mấy nhân viên kia không tưởng hắn là tên cuồng sắc mà gô cổ lại đã là may lắm rồi. Tên bạn đáng ghét!

“Anh không biết cậu ta lại tặng thứ này…”. Hàn Tư Viễn kéo tay Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc giận dỗi quay đi, “Biến thái! Hạ lưu! Không biết xấu hổ! Giờ anh quay về chỗ cũ ngay cho em!”.

“…”. Hàn Tư Viễn rầu rĩ, nhét “áo mưa” vào túi quần.

“Anh còn dám giữ lại à?”.

“Vậy anh vứt kiểu gì đây? Hay là em bảo tiếp viên hàng không mở cửa sổ ra?”. Hắn mở miệng trêu chọc. Dù sao cũng đã mất hết thể diện rồi, đành mặt dày một phen vậy.

Mộ Nhạc Nhạc lè lưỡi, “Đồ vô sỉ, đồ đàn ông Trung Quốc ‘cao quý’!”.

Hàn Tư Viễn nhún vai, tiến đến gần Mộ Nhạc Nhạc, cười xảo quyệt, “Em có muốn dùng thử không? Loại có mùi thơm ấy… Oái, anh nói đùa thôi mà…”. Ấn đường trúng ngay một nắm đấm của Mộ Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc đạp hắn về chỗ ngồi. Cô còn chưa nhìn thấy toilet trên máy bay hình thù thế nào, phải đi xem mới được.

Hàn Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, uể oải ngả người vào tấm đệm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nhạc Nhạc ngây thơ à, em không thoát được nanh vuốt của tay lão luyện tình trường như anh đâu. Anh cho em ba tháng để quên Địch Nam, sáu tháng cũng được. Sau đó… Ha ha ha.

Mộ Nhạc Nhạc lúc này đang ngồi trên bồn cầu, rầu rĩ nghĩ đến cảnh Địch Nam bỏ đi. Cô không nghĩ Hàn Tư Viễn lại là trở ngại giữa hai người họ, bởi cô và Hàn Tư Viễn đều trong sạch. Nhưng Địch Nam không cho cô cơ hội để giải thích, nói trắng ra là vì anh không yêu cô nên mới không tin tưởng cô.



Văn phòng chủ tịch tập đoàn Thác Nhuệ

Địch Nam ngồi trước máy tính, tay gõ bàn phím nhanh như chớp.

“Vào đi”.

“Chủ tịch, tôi đã đưa ba mẹ cô Mộ về nhà, còn chuyến bay của cô Mộ sẽ đến sân bay Boston sau 13h21’ nữa. Xin hỏi chủ tịch còn gì cần dặn dò không ạ?”. Tống Nhụy chăm chú nhìn ông chủ khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, che giấu hết thảy cảm xúc như mọi khi.

Địch Nam không ngẩng đầu, ngón tay dừng lại trên bàn phím, “Phiền cô quá, cứ xưng hô như trước đi”.

“Vâng. Còn một việc nữa, ba mẹ cô Mộ hỏi thân phận chủ tịch nhưng tôi không trả lời. Có thể bà Mộ sẽ liên lạc với ngài”. Tống Nhụy luôn “phục vụ” cẩn thận gia đình này.

Địch Nam ngước mắt lên, lấy chiếc sim từ trong di động để lên bàn làm việc, “Như cô đã thấy, tôi và Mộ Nhạc Nhạc không còn quan hệ gì nữa. Còn ba mẹ cô ấy thì phiền cô nói khéo giúp tôi. Cám ơn”.

Tống Nhụy do dự cầm lấy chiếc sim điện thoại. Lúc cô quay về công ty thấy mọi người bàn tán rằng chủ tịch bỗng dưng vô cớ bỏ đi. Đương nhiên chỉ có mình cô biết chủ tịch đến sân bay tiễn người. Lúc đó cô đã cẩn thận quan sát biểu hiện của Địch Nam, nếu nói anh không có tình cảm gì với Mộ Nhạc Nhạc thì đúng là nói dối.

“Chủ tịch, có một câu tôi không biết có nên nói hay không…”.

“Vậy đừng nói nữa, thời gian qua cô đã vất vả rồi, quay về làm việc đi”. Địch Nam khẽ mỉm cười.

Sở dĩ Địch Nam trọng dụng Tống Nhụy là vì cô ta làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ và kín kẽ.

Tống Nhụy thở dài, cúi đầu đi ra ngoài. Ông chủ lúc nào cũng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng con người đâu phải loài động vật máu lạnh, chẳng lẽ anh chưa bao giờ rung động ư?

Địch Nam liếc nhìn đồng hồ trên màn hình, còn 11h08’ nữa Mộ Nhạc Nhạc sẽ bước vào một cuộc sống mới, vào guồng quay học hành chóng mặt với những sự vật, sự việc mới mẻ. Cô ấy sẽ trở lại vui vẻ như trước kia, còn cuộc sống của anh cũng quay về quỹ đạo bình thường, bận rộn kinh doanh, họp hành, đàm phán, phát triển các dự án.

o0o

Cuộc hành trình kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ này không được êm ả lắm. Từ lúc còn sáng cho đến tối mịt, Mộ Nhạc Nhạc mệt mỏi dựa vào ghế ngồi. Mỗi khi luồng áp suất không ổn định, máy bay lại rung lắc mạnh. Cô nghĩ đi tàu vẫn an toàn hơn nhiều.

“Ăn kem ly không?”. Hàn Tư Viễn tỉnh dậy thấy Mộ Nhạc Nhạc chán chường ngồi đó, bèn hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc chu miệng lắc đầu, “Em nhớ nhà…”.

“Em cứ coi như đang đi du lịch nước ngoài thôi, hơn nữa còn có anh đi cùng, đừng lo”. Hàn Tư Viễn xoa xoa mái tóc rối của cô.

“Các anh thường xuyên ra nước ngoài thì làm sao hiểu được tâm trạng của em. Từ bé đến giờ nơi xa nhất mà em từng đến là Bắc Đới Hà[1]”. Mộ Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Có thầy Địch đi cùng em mới yên tâm…”.

Hàn Tư Viễn lạnh nhạt nói, “Em đừng giận làm gì cả, anh ta rảnh sẽ đến thăm em”.

“Sẽ ư? Không đâu…”. Mộ Nhạc Nhạc ngả người vào ghế, “Có chuyện em chưa nói với anh, anh ấy đã đệ đơn ly hôn rồi…”.

Hàn Tư Viễn giật mình. Hắn chỉ định trêu cô vài câu, nhưng nét mặt cô đơn kia không giống như đang đùa.

Hắn chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Cãi nhau hay ly hôn thì cũng cho nó qua đi. Dù thiếu một người thì Trái đất vẫn cứ quay, chúng ta nên sống vì bản thân mình, phải luôn nghĩ đến những điều vui vẻ”.

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu, “Trước giờ em vẫn vô tâm, qua một thời gian chắc sẽ không sao nữa”.

Hàn Tư Viễn im lặng một lúc, dè dặt hỏi: “Anh ta muốn ly hôn thật sao? Vì anh à?”.

“Không liên quan tới anh, anh ấy chỉ tìm cớ để bỏ em thôi”. Mộ Nhạc Nhạc nhìn Hàn Tư Viễn, “Trước khi ly hôn anh ấy có nhắc đến bạn gái cũ Phương Dung. Anh có thể cho em biết vì sao bọn họ chia tay không?”.

“…”. Mí mắt Hàn Tư Viễn khẽ giật, “Anh không rõ lắm…”.

“Thầy Địch tốt như vậy, em không tin Phương Dung bỏ thầy ấy vì người đàn ông khác. Bởi không có người thứ ba cho nên em mới thấy buồn…”.

“…”. Hàn Tư Viễn xấu hổ vuốt tóc, nói úp mở: “Địch Nam hoàn hảo trong mắt em không có nghĩa là anh ta cũng hoàn hảo trong mắt những phụ nữ khác”.

Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên nhìn thẳng Hàn Tư Viễn làm Hàn Tư Viễn chột dạ… Hắn từng là người thứ ba xen vào, nhưng muốn trách phải trách Phương Dung không cưỡng lại được sự hấp dẫn của hắn. Hắn thừa nhận đã có ý đồ phá hoại bọn họ, nhưng giờ hắn thật lòng yêu Mộ Nhạc Nhạc, hắn sẽ không để người con gái mình yêu phải đau khổ.

“Anh không biết thật à? Hay là mọi người đang giấu em?”. Mộ Nhạc Nhạc nhíu mày.

“Anh và Địch Nam, ai đẹp trai hơn?”.

“Không giống nhau, anh là mỹ nam sáng chói, thầy Địch là hoàng tử u buồn. Một người là ngày, một người là đêm”.

“… Anh nói với em một lần cuối! Anh là người rất lạnh lùng!”.

Mộ Nhạc Nhạc cười khanh khách, vò vò đầu, kéo chăn chùm kín mặt.

“…”. Hàn Tư Viễn tức điên. Hừm, xem ra hắn chưa đủ lạnh lùng với cô rồi.

“Này, nếu em yêu người khác, Địch Nam sẽ buông tay chứ?”.

“Đương nhiên, dù em không yêu người khác anh ấy cũng không định tiếp tục với em nữa… Thôi đừng hỏi nữa, em muốn ngủ”. Mộ Nhạc Nhạc giận dỗi gạt tay Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn cười ranh mãnh. Nếu vậy thì hắn cũng không tính là kẻ thứ ba nhỉ?

o0o

Lúc Mộ Nhạc Nhạc tỉnh dậy thì máy bay đã hạ cánh an toàn. Ngoài cửa sổ nắng vàng rực rỡ, bây giờ ở Mỹ là mười giờ sáng.

Mộ Nhạc Nhạc bước ra khỏi khoang máy bay, đối mặt với những người xa lạ, với đất nước xa lạ, lẩm bẩm: “Học vị tiến sĩ nước Mĩ, ta đến đây…”.

Hàn Tư Viễn uể oải đi ra cửa: “Đi nào, có ai đến đón em không?”.

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu, nhận lấy túi đồ ăn vặt từ tay Hàn Tư Viễn. Mẹ sợ cô trên máy bay bị đói, nhưng người ta chuẩn bị rất đầy đủ, thái độ phục vụ của tiếp viên hàng không cũng rất tốt. Chuyến bay quốc tế quả nhiên khác với chuyến xe du lịch đường dài.

Ở cửa ra rất nhộn nhịp, ai cũng giơ cao tấm biển ghi tên để đón người thân. Mộ Nhạc Nhạc nhanh chóng tìm thấy tên mình trong đám đông bởi tấm biển được buộc vào bóng bay ở trên cao.

“Xin chào, mình là Mộ Nhạc Nhạc”. Mộ Nhạc Nhạc cúi người, nhìn người đẹp tóc vàng trước mắt.

“Hi, chờ cậu đã lâu, mình là Chu Bội Doanh”. Cô ấy nói tiếng Trung rất chuẩn, nhiệt tình dang tay ôm Mộ Nhạc Nhạc qua lớp hàng rào bảo vệ khiến mùi nước hoa ngào ngạt xộc lên mũi cô.

Mộ Nhạc Nhạc cảm nhận được sự nhiệt tình của cô bạn trước mắt, bèn mỉm cười thân thiện, “Đây là bạn mình, Hàn Tư Viễn”.

Chu Bội Doanh quay sang Hàn Tư Viễn, dù không quen vẫn quàng tay ôm hắn. Hàn Tư Viễn định ôm lại theo thói quen, nhưng bỗng dưng hắn tỉnh táo, đẩy mỹ nữ ra, nghiêm mặt nói: “Người Trung Quốc chúng tôi không có thói quen ôm ấp thế này”.

“Tôi từng gặp anh trong trường rồi, nếu tôi không nhớ nhầm thì anh là Mike?”. Chu Bội Doanh chớp mắt. Cô rất thích đàn ông phương Đông, đặc biệt là những người đẹp trai nổi bật thế này.

Hàn Tư Viễn giả như không nghe thấy, nhìn xung quanh rồi đẩy Mộ Nhạc Nhạc về phía trước: “Gặp nhau ngoài cửa, tôi cầm hành lý giúp Mộ Nhạc Nhạc”.

Mộ Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay, “Lát nữa gặp, chờ mình nhé…”.

Cô phát hiện Hàn Tư Viễn đi rất gấp gáp, nhớ tới cô bạn xinh đẹp khi nãy, lại liên tưởng đến hộp “áo mưa” kia. Địch Nam là anh trai Hàn Tư Viễn, cho nên Địch Nam sắp xếp người đến đón quen biết Hàn Tư Viễn cũng chẳng có gì lạ. Cô thở dài, “Hàn Tư Viễn này, trình độ lưu manh của anh cao thật đấy, khắp thế giới đều có gian tình”.

“…”

Mộ Nhạc Nhạc chỉ tay thành hình chữ thập để cầu nguyện. Cầu cho ba mẹ mạnh khỏe, cầu cho công việc của thầy Địch tiến triển thuận lợi, cầu cho mình mau chóng thích ứng với môi trường mới.

A di đà phật and Amen.

====================

[1]: Bắc Đới Hà: là mộtquậnthuộcđịa cấp thịTần Hoàng Đảo,tỉnhHà Bắc,Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa