Cấp lại, OK?

Chương 27




Phòng ký túc xá nữ

“Mộ Nhạc Nhạc, cậu bị đuổi học à?”. Đám bạn cùng phòng nhìn Mộ Nhạc Nhạc thu dọn hành lý.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc ngồi bên giường xếp quần áo, “Mình sẽ nhớ các cậu lắm…”.

“Hả? Vừa nãy mình chỉ đùa thôi, cậu làm sao vậy?”. Tiểu Triệu tiến đến.

Mộ Nhạc Nhạc thở dài, muốn nói lại thôi, buồn bã đáp, “Mình phải đi làm thủ tục thôi học, lát nữa nói chuyện sau”.

“Vậy bạch mã của cậu thì sao? Cậu từ bỏ rồi à?”.

Mộ Nhạc Nhạc thở dài, chính vì bạch mã cô mới phải rời đi.

Cô thẫn thờ đi đến phòng giáo viên, trong tay là đơn xin thôi học. Đợi phê duyệt xong cần một tháng, cô vẫn hi vọng được ở lại, nhưng Địch Nam đã nhanh hơn một bước, hôm qua anh nộp đơn xin từ chức. Rõ ràng anh quyết tâm bắt cô phải ra đi.

Phòng giáo viên nằm ở khu giảng dạy tổng hợp, Mộ Nhạc Nhạc ngồi điền xong một mớ giấy tờ, chợt nhớ tới sân thượng ở bên trên mà thấy đau lòng. Cô cũng muốn bắt chước một cảnh trong phim truyền hình, lên sân thượng nhìn trường học từ trên cao, quyến luyến chào tạm biệt trước khi đi.



“Thầy Địch, thầy khoan đi đã, thương lượng một chút được không?”.

“Chẳng có gì để thương lượng cả. Ông lợi dụng chức quyền buôn bán đĩa lậu, đợi gặp nhau trên tòa đi”.

Tiếng nói dần tắt hẳn ở phía cầu thang. Cho dù hiệu trưởng cầu xin thế nào, Địch Nam vẫn bỏ đi không ngoái đầu lại.

Mộ Nhạc Nhạc trốn trong góc, không cẩn thận đã nghe được tất cả.

Cô nhớ tới mấy ngày nay trong trường xôn xao chuyện thu hồi tài liệu giảng dạy, thì ra tất cả đều là đĩa lậu. Mỗi chiếc thường có giá hơn một trăm tệ, nhà trường quy định mỗi sinh viên mới phải mua ít nhất bốn chiếc, trong khi giá thành mỗi chiếc chỉ có hai, ba đồng. Hiệu trưởng đợt này kiếm được không ít. Nhưng mà, việc này có liên quan gì tới thầy Địch?

o0o

Mộ Nhạc Nhạc tò mò, lén la lén lút đến gần phòng làm việc của giáo viên.

Cô thò đầu vào trong văn phòng quan sát…

“Sinh viên Mộ Nhạc Nhạc, đang trong giờ học em làm gì ở đây?”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc rụt vai lại, từ từ xoay người, thấy Địch Nam đi cùng một cô giáo trẻ tuổi. Cô vội vàng cúi người chào: “Chào thầy Địch ạ”.

Cô giáo lật tài liệu ra xem, đầu ngón tay lướt nhanh trên danh sách, chốc lát đã tìm thấy tên của Mộ Nhạc Nhạc, nghiêm nghị nói: “Em Mộ Nhạc Nhạc, bảng kiểm tra chuyên cần của em rất tệ. Phải chú ý vào”.

“…”. Giáo viên chủ nhiệm mới tới nhanh thật.

“Chưa nhận được giấy thông báo chuyển trường, em vẫn phải lên lớp học”. Địch Nam nhắc nhở. 

“Dạ, em sẽ quay lại lớp ngay”. Mộ Nhạc Nhạc chầm chậm bước đi.

“Em ấy sắp phải chuyển trường à? Tốt quá”. Cô giáo mới vừa đi vừa nói thầm với Địch Nam. Giáo viên mới ra trường sợ nhất là sinh viên không nghe lời.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc khó chịu, quay đầu lè lưỡi sau lưng cô giáo mới, bỗng phát hiện bước đi của cô giáo càng ngày càng nghiêng ngả, rồi tựa hẳn vào vai chồng cô.

 “Giáo viên chủ nhiệm mới, xin cô giữ khoảng cách an toàn với thầy Địch!”. Nói xong, cô hậm hực bỏ đi.

Cô giáo xấu hổ đứng tránh ra, đột nhiên bật cười: “Sinh viên bây giờ đúng là coi trời bằng vung, ngay cả thầy cô mà cũng dám lên mặt”.

Địch Nam không để tâm, đi cùng cô giáo vào phòng bàn giao công việc.

o0o

Mộ Nhạc Nhạc quay lại lớp, ngồi vào máy tính, lên QQ tán gẫu , xem phim, không chịu chú ý nghe giảng.

Cô lấy từ trong túi thứ được gọi là đĩa lậu, trên đĩa ghi tên nhà sản xuất — Tập đoàn Thác Duệ.

Tập Đoàn Thác Duệ là một công ty sản xuất phần mềm máy tính, thành lập được gần năm năm, đã nghiên cứu sáng chế ra hàng trăm loại phần mềm với kích thước nhỏ và trung bình. Trong đó có chín game online quy mô lớn, nhất là các loại phần mềm dạy học được cung cấp cho hơn bảy mươi trường. Năm vừa rồi tập đoàn Thác Duệ đã lên sàn chứng khoán, thu hút nhiều sự chú ý.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, tiền của học sinh là dễ kiếm nhất, lợi nhuận rất khả quan.

Cô rê chuột, mở profile các nhân viên cấp cao trong tập đoàn.

“Hả? Không thể nào?…”. Cô trợn tròn mắt.

“Em Mộ Nhạc Nhạc! Chơi thì chơi nhưng không được nói chuyện riêng!”. Thầy giáo Tin học đứng trên bục giảng nhắc nhở.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc cúi đầu xin lỗi. Cô lau mồ hôi đang tuôn ào ào. Thì ra Địch Nam là tổng giám đốc của tập đoàn này, tuy nhiên không có profile hay bất cứ hình ảnh nào đính kèm. Ngược lại profile của các nhân viên khác thì rất đầy đủ, chẳng khác nào profile tìm bạn đời trên mạng.

Cô cầm chiếc đĩa lậu lên, tỉ mỉ so sánh với đĩa gốc. Cho dù là in ấn hay bao bì đều tương tự.

Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười trộm. Hiệu trưởng quả là xui xẻo, có đánh chết ông ta cũng không ngờ rằng mình đã mời tổng giám đốc của tập đoàn Thác Duệ làm chủ nhiệm bộ môn Tin học. Haiz, cũng không thể trách gì được, chỉ tội nghiệp ông ta đã đụng phải sao chổi.  

Tốt quá, Địch Nam không phải thanh niên thất nghiệp, mà còn có công việc chính thức.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cô lại nặng nề. Rốt cuộc Địch Nam có bao nhiêu chuyện giấu giếm cô vậy? Hu hu.

Cô bĩu môi, đăng nhập vào tài khoản của game, cô đang chơi một game online của tập đoàn Thác Duệ. Đăng nhập vào nhân vật trong game, đúng lúc xuất hiện bên cạnh một NPC (Non-Player Character) nào đó. Cô thấy nhàm chán, tay gõ nhanh bàn phím, ấn enter, trên đầu nhân vật hiện ra một hàng chữ nhỏ màu trắng ——Bạch mã, bạch mã, anh ra đây cho tôi! Anh là tên lừa đảo!

Lúc này, một nhân vật tẻ nhạt nào đó của trò chơi đi ngang qua.

Người Có Thai Mang Trọng Trách: Cô em, bị lừa trang bị rồi à?

Nhạc Nhạc Vui Vẻ ( Mộ Nhạc Nhạc ): … (>_<)… Bị lừa tình cảm.

Người Có Thai Mang Trọng Trách: Tưởng gì. Tình cảm trong game sao có thể coi là thật. Ngốc quá!

Nhạc Nhạc Vui Vẻ: Chúng tôi đã gặp mặt.

Người Có Thai Mang Trọng Trách: A, ngủ cùng nhau rồi?

Mộ Nhạc Nhạc nghĩ rằng người ta không biết cô là ai, cho nên tiếp tục kể khổ.

Nhạc Nhạc Vui Vẻ: … (>_<)… Ừ, nhưng anh ấy bỏ tôi đến nơi khác tán gái.

Người Có Thai Mang Trọng Trách: Chuyện nhỏ, thoải mái đi. Nếu để lại cách liên lạc tôi chắc chắn sẽ không bỏ cô. Chúng ta ngủ cùng nhau.

Nhạc Nhạc Vui Vẻ: …

Mộ Nhạc Nhạc tắt máy tính, chán nản nằm úp sấp ở trên bàn. Xã hội bây giờ kiểu gì vậy. Tình một đêm xảy ra như cơm bữa, cả đàn ông và phụ nữ đều trở thành những kẻ ngốc.

o0o

Sau khi tan học sau, Mộ Nhạc Nhạc ở lại phòng dọn dẹp vệ sinh. Lau lau cùi chùi mấy tiếng đồng hồ, trời cũng đã tối.

Nhưng bất ngờ, Mộ Nhạc Nhạc nhận được một bó hoa hồng. Cả đời cô được tặng hoa hai lần, lần đầu tiên là do Hàn Tư Viễn tặng.  

“Sao lại tặng hoa cho mình?”. Cô ngước nhìn cậu bạn cao to trước mặt.

“Làm người yêu của mình nhé?”. Cậu bạn ngượng ngùng cười.

Mộ Nhạc Nhạc phát hiện từ sau khi cắt tóc, cô cũng rất được yêu mến. Nếu những chuyện kiểu này xảy ra trong thời trung học, nếu những cậu bạn học chưa từng trêu chọc kiểu tóc của cô, có lẽ bây giờ cô cũng sẽ không thích mẫu người đàn ông trưởng thành, chững chạc.  

Cô đang định nhận bó hoa, bỗng thấy Địch Nam tiến đến. Đương nhiên cậu bạn kia không nhìn thấy anh.

Để chứng minh mình không bắt cá hai tay, cô vội nhét bó hoa vào trong tay cậu bạn, “Xin lỗi, mình có bạn trai rồi”.

“Không thể thế được, ngày nào mình cũng thấy cậu đi một mình mà”. Anh chàng có vẻ thất vọng.

Mộ Nhạc Nhạc bối rối, những lời này đúng là làm tổn thương người ta.

Địch Nam liếc nhìn anh chàng, lạnh lùng nói: “Mộ Nhạc Nhạc, theo tôi đi làm thủ tục chuyển trường”.

“Vâng”. Mộ Nhạc Nhạc đi qua cậu bạn, nào ngờ cậu ta bỗng kéo tay cô lại. Cô chưa kịp nói gì, Địch Nam đã gạt tay cậu ta ra, “Đây là trường học. Không phải nơi yêu đương”.

Cậu bạn cũng không chịu kém thế: “Thưa thầy, đây là trường đại học, nói chuyện yêu đương thì sao chứ?”.

“Lớp khác tôi không can thiệp, nhưng học sinh lớp tôi thì không được”. Địch Nam nói.

“Mộ Nhạc Nhạc nói đã có bạn trai”. Anh chàng này bị từ chối nên tâm trạng khó chịu, sẵng giọng cự lại.

“Phải không Mộ Nhạc Nhạc?”.

“Không, không phải…”. Mộ Nhạc Nhạc cúi gằm đầu.

Địch Nam không nói gì nữa, xoay người bước đi. Mộ Nhạc Nhạc không dám nhìn vẻ mặt của cậu bạn, theo sát Địch Nam.

Lúc đi đến một gốc cây, Địch Nam bỗng nhiên mở miệng.

“Vì sao không nói cho cậu ta biết em đã kết hôn?”.

“?!”. Mộ Nhạc Nhạc ngẩn người, không hiểu ý Địch Nam. Rõ ràng là anh không cho nói mà.

“Trong hợp đồng ghi không được nói…”.

Địch Nam sững lại trong một giây rồi quay người đi trước. Nghe thấy tiếng bước chân, anh dừng lại hỏi: “Đi theo tôi có việc gì?”.

“Dạ?… Thầy nói đưa em đi làm thủ tục chuyển trường…” Mộ Nhạc Nhạc xoắn tóc. Đúng vậy, sao lại đi vào ký túc xá giáo viên? Hơn nữa, đã qua giờ tan tầm từ lâu, thầy Địch làm sao vậy nhỉ?

Địch Nam thoáng chần chừ, dường như nhớ ra điều gì.

Lát sau, anh ho nhẹ một tiếng, nhìn đồng hồ trên tay, “Muộn rồi, ngày mai tính sau”.

Mộ Nhạc Nhạc đáp lời: “Em về ký túc xá trước. Mai gặp nhé thầy Địch”.

Thầy Địch nhìn theo bóng cô một lúc lâu. Bất chợt Mộ Nhạc Nhạc xoay người lại, Địch Nam giật mình, ánh mắt lảng sang bên, “Sao vậy?”.

Mộ Nhạc Nhạc cười tít mắt: “Em đang nghĩ xem thầy có nhìn em đi không. Hóa ra là có. Hì hì, em đi nhé”. Cô nghiêng đầu vẫy tay, mỉm cười thỏa mãn.

Mặt Địch Nam đỏ ửng, tay chỉ lung tung, biện hộ: “Tôi đang nhìn bồn hoa trước mặt em thôi. Ngủ ngon”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc quay đầu nhìn, quả nhiên có cái bồn hoa. Tim lại đau thắt.

Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng Địch Nam mỗi lúc một xa, hy vọng anh quay đầu lại. Nếu thế cô sẽ nói với anh rằng anh vốn không nhìn bồn hoa. Nhưng anh không quay đầu lại mà đi thẳng về phía cửa phòng.

Mộ Nhạc Nhạc chán nản thở dài. Một tháng sau, cô sẽ phải rời xa thành phố này. Ba mẹ vui vẻ, hàng xóm hâm mộ, bạn cùng phòng ghen tị, ngay cả Hàn Tư Viễn cũng ủng hộ. Nhưng không ai giữ cô lại, cho dù là giả bộ.

Cô ngồi trên gờ bồn hoa, bĩu môi bấm điện thoại…

“Nhạc Nhạc, nhớ tôi à?”. Giọng Hàn Tư Viễn khàn khàn, chắc còn chưa tỉnh ngủ.

“Hàn Tư Viễn, có phải mọi người ghét tôi lắm không?”. Mộ Nhạc Nhạc hỏi.

“Đâu có, mọi người đều yêu quý cô mà”. Hàn Tư Viễn đáp.

“Nói dối… Không ai khuyên tôi ở lại, tất cả đều muốn tôi đi nhanh…”.

“Cô đang ở đâu? Tôi đưa cô đến một nơi”.

“Trường học, anh xuất viện rồi à?”. Mộ Nhạc Nhạc nhớ rằng tuần sau hắn mới được xuất viện.

“Chờ tôi ở cổng trường, mười lăm phút nữa tôi đến”.

“Ê, ê…”. Mộ Nhạc Nhạc kêu lên, nhưng bên kia đã dập máy.

Gọi lại, tắt điện thoại.

Mộ Nhạc Nhạc không liên lạc được với hắn, chỉ có thể đứng chờ ở cổng trường. Sắp đến lúc đóng cổng rồi, cô không muốn ngủ ngoài cửa ký túc xá.

“Kít”, một chiếc xe thể thao đỗ trước mặt cô.

Hàn Tư Viễn đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo khoác da, một góc áo bệnh nhân nhỏ lộ ra.

“Lên xe”. Hắn mở cửa phụ.

“Anh tới đây làm gì, mau quay về bệnh viện đi!” Mộ Nhạc Nhạc đóng cửa xe lại, “Hơn nữa cũng khuya rồi, oái…”. Cô chưa nói xong, Hàn Tư Viễn đã xuống xe, nhét cô vào trong, rồi rú ga đi thẳng.  

“…”. Mộ Nhạc Nhạc nhìn cảnh vật ven đường lướt qua ào ào, quay lại hỏi Hàn Tư Viễn: “Anh định đưa tôi đi đâu?”.

“Yên lặng, trên đầu tôi có vết thương, phân tâm sẽ không an toàn”.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc che miệng lại theo bản năng, thắt dây an toàn, ngồi thẳng dậy.  

“Chạy… chạy chậm thôi…”.

“Chạy trên đường cao tốc không được dưới 80km/h”. Hàn Tư Viễn nhếch môi cười.

“…”. Mộ Nhạc Nhạc rụt vai, tay nắm chặt quần, căng thẳng sợ hãi.

Hu hu, bệnh nhân bị thương ở đầu muốn dẫn thiếu phụ bị thương ở tim đi đâu đây?