Cấp Báo Phòng Sinh

Cấp Báo Phòng Sinh - Chương 2





【4】Hoàn cảnh công việc của chồng cũ


Đây là một bệnh viện có cảnh quan tương đối đẹp, y tá nói với Tiền Thú, đi lại nhiều sẽ sinh sản thuận lợi hơn, cho nên cô đi vào vườn hoa một mình, hít sâu một hơi, vận động nhẹ cho giãn gân cốt, nhưng cái thắt lưng lười biếng mới chỉ duỗi ra một nửa đã nhìn thấy Hàn Gia Minh và một người phụ nữ có thai còn khá trẻ tuổi đi tới.


Tiền Thú không biết đang nghĩ gì, bỗng lui người trốn đằng sau gốc cây cổ thụ.


Hàn Gia Minh và người phụ nữ có thai ấy đi vào trong mái che ngồi nghỉ, nội dung câu chuyện giữa hai người Tiền Thú nghe không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ấy, rồi cô ta không biết lấy từ đâu ra mấy viên kẹo, mở bàn tay của Hàn Gia Minh, thả vào.


Tiền Thú biết Hàn Gia Minh cực kỳ ghét đồ ngọt, cho dù cô có khen ngợi đồ ngọt ngon miệng thế nào, anh đều không động đậy, thế nên cô đang chờ nhìn thấy cảnh tượng Hàn Gia Minh trả lại viên kẹo cho người phụ nữ ấy.


Nhưng, Hàn Gia Minh lại mở giấy gói, bỏ viên kẹo vào trong miệng?!


Tiền Thú che miệng lại theo bản năng, cái kẻ lừa đảo khốn khiếp này!





Sản phụ này còn chưa đi, sản phụ khác đã đến, đứng bên người Hàn Gia Minh nói như súng máy, miệng không hề ngừng.


Hai mươi phút trôi qua, Hàn Gia Minh chẳng những không ngăn lại mà còn kiên nhẫn lắng nghe, cẩn thận giải đáp.


Tiền Thú suy sụp hạ vai, cảm giác mấy người đó nói chuyện còn nhiều hơn số lần đối thoại của hai vợ chồng trong vòng một tháng.


Trên đường quay trở về phòng bệnh, cứ được vài bước cô lại nhìn thấy hình ảnh người chồng chậm rãi đỡ vợ mình, vừa đi vừa cười nói, đôi lúc còn chuyện trò, tóm lại vô cùng ấm áp, mà chồng cũ của cô bây giờ vẫn đang còn tán gẫu với vợ của người khác.


Hàn Gia Minh thật sự có yêu cô không? Không thể không nghiêm túc nghi ngờ điều ấy.


Trở lại phòng bệnh, nét mặt Tiền Thú rất cô đơn, càng nghĩ càng thấy mình khổ sở, nằm trên giường lã chã rơi nước mắt.


Y tá đi ngang qua chỗ này thấy vậy, vội vàng đi mời bác sĩ Hàn tới.


“Làm sao rồi? Thấy người không thoải mái?” Hàn Gia Minh bước đến ngồi cạnh giường, nắm lấy tay cô.


Tay anh rất ấm áp, cực kỳ…


“Cái tay tình chàng ý thiếp với sản phụ khác chưa rửa sạch mà dám chạm vào tôi sao?”


Hàn Gia Minh mỉm cười, lòng bàn tay áp lên trán cô: “Nói cho anh biết vì sao em không thoải mái đi?”


“Vừa nhìn anh liền thấy không thoải mái rồi!”


“Anh thấy em trong vườn hoa, có điều em cũng biết, rất nhiều sản phụ đang mang thai đầu, họ rất băn khoăn.”


“Thai đầu thì giỏi lắm sao, tôi cũng mang thai đầu đấy, cũng rất lo âu hiểu không!”


“Tất cả phòng bệnh trong tầng đều biết em là vợ anh, cho nên anh càng không thể để những sản phụ khác nghĩ rằng anh trọng bên này nhẹ bên kia.” Hàn Gia Minh nâng tay cô lên, dùng môi vuốt ve: “Đừng giận nữa, không tốt với thân thể.”


“Tôi không tức giận được sao? Có gì thì mau nói, do dự cái quái gì?”


Hàn Gia Minh lục lọi trong túi áo lấy ra thứ gì đó, Tiền Thú vừa nhìn thấy màu giấy gói kẹo liền nhận ra món quà người phụ nữ kia đưa, cô liền căm giận hất tay, đánh rơi viên kẹo.


Đùa à, còn dám mượn hoa hiến Phật thế nữa?!


Hàn Gia Minh vừa nhặt kẹo lên vừa nói: “Sản phụ này mắc bệnh tim khá nặng, cô ấy biết rất rõ ràng, giữa người lớn và đứa nhỏ, chỉ có thể giữ lại một người.”


“Thế vì sao cô ấy còn muốn sinh?” Tiền Thú giật mình nói.


“Cô ấy là một người mẫu, yêu bạn trai đã mười năm, nửa năm trước, bạn trai cô ấy ra đi ngoài ý muốn, cha mẹ anh ta bệnh nặng không dậy nổi, cô ấy muốn dùng đứa bé này cứu lại gia đình đang sụp đổ. Từ khi cô ấy vào viện, anh chưa từng thấy cô ấy cười, hôm nay cô ấy gặp ai cũng đưa kẹo, là bởi vì, hôm nay vốn là ngày cô ấy và bạn trai chuẩn bị kết hôn.”




Tiền Thú run rẩy sợ hãi đi xuống giường bệnh, vừa muốn khom người nhặt viên kẹo lên đã bị Hàn Gia Minh đỡ quay trở lại giường, nhìn thấy vẻ mặt tự trách của cô, anh khẽ vuốt tóc cô nói: “Ngày trước em thường hỏi anh trong bệnh viện có những chuyện gì thú vị, nếu anh nói không thì em sẽ mất hứng, nhưng nếu nói ra có lẽ em sẽ thật khổ sở! Bởi vì mỗi ngày anh ở đây đều phải đối mặt với đủ loại sinh ly tử biệt.”


Tiền Thú chăm chú nhìn cặp mắt u buồn và thâm thúy của anh, mở giấy gói kẹo, cúi đầu ngậm lấy nó, thì ra sự mờ ám không rõ cô nhìn thấy trong mắt, chẳng qua chỉ là những an ủi tinh thần một bác sĩ dành cho người bệnh.


Bi kịch trên thế gian này có rất nhiều, so sánh với người ta, ít nhất cô vẫn còn có một sức khỏe tốt, cùng với một người chồng tuy không phải hoàn hảo, nhưng chính là một người bác sĩ khoa sản hết lòng vì công việc.


【5】 Chứng trầm cảm trước khi sinh


Càng gần đến ngày dự sinh, Tiền Thú càng cảm thấy nôn nóng bất an, nghe những người phụ nữ có thai khác nói, cái đó gọi là chứng trầm cảm trước khi sinh.


Chứng trầm cảm trước khi sinh là một loại bệnh tâm lý trong thời kỳ mang thai, mới xuất hiện những năm gần đây, nguyên nhân là do sản phụ sinh ra những mong muốn vô lý với chồng hoặc là không vừa ý điều gì đó, khi nhu cầu không được thỏa mãn liền sản sinh những cảm xúc tiêu cực.


Biểu hiện của loại bệnh này: trí nhớ không tốt, không thích vận động, suy nghĩ bi quan, thậm chí là tuyệt vọng.


Tiền Thú tặc lưỡi, đừng nói cái gì mà mong muốn vừa ý với chả không vừa ý, có hợp lý hay không chồng cô cũng chưa từng thỏa mãn!


“Hàn Gia Minh, tôi muốn ăn kem ly!” Cô cầm điện thoại lên nói.


“Không được, đồ lạnh không tốt cho sinh sản.”


Thấy chưa! Lạnh lùng vô cảm như thế đấy!


“Vậy anh đi tản bộ cùng với tôi!”


“Bây giờ anh phải đi kiểm tra các phòng, kiểm tra xong sẽ lập tức đến tìm em, nghe lời, ngoan.”


Mọi người đừng có tưởng kiểm tra xong quay về còn có thời gian mà tán gẫu chuyện trời đất nhé, ôi giời! Đi hết một lượt mất ít nhất ba giờ, gặp phải tình huống khẩn cấp liền vội vàng đến phòng cấp cứu giúp đỡ, mỗi lần đi được đến chỗ cô, Hàn Gia Minh đã mệt đến mức ngã xuống đất không dậy nổi như con cún rồi.


Tiền Thú chống má nhìn trời, thật ra cô vẫn không hiểu vì sao Hàn Gia Minh phải làm bà đỡ, làm một bác sĩ ngoại khoa có gì không tốt chứ?


Được rồi, tuy rằng cô chưa từng hỏi anh nguyên nhân chân chính, nhưng cô vẫn cảm thấy đàn ông làm cái nghề này có phần quái dị.


Đang suy nghĩ vẩn vơ, trên hành lang bệnh viện yên tĩnh bỗng truyền đến những tiếng ồn ào.


“Ai cho mày ôm vợ của tao?!”


Tiền Thú đi đến chỗ âm thanh phát ra, hoảng hốt nhìn thấy một người đàn ông béo mập đang vung nắm đấm về phía Hàn Gia Minh.


Y tá vội vàng giữ chặt cánh tay người đàn ông, luôn miệng giải thích: “Anh à, xin anh hãy bình tĩnh đi! Là tôi mời bác sĩ Hàn qua đây giúp đỡ, vợ của anh vừa mới ngất xỉu trong nhà vệ sinh, nếu không phải có bác sĩ Hàn…”


“Cô đừng có nói nhảm! Bình thường tôi đã thấy tên này mắt đi mày lại với vợ tôi rồi, ai biết ngất xỉu thật hay là có ý đồ khác chứ?!” Hiển nhiên người đàn ông này đã sớm nhìn Hàn Gia Minh không vừa mắt.


Bác sĩ đỡ đẻ là nam vốn đã không được nhiều người tán thành, huống hồ còn là một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai nữa, người nhà sản phụ lo sợ bất an cũng là điều dễ hiểu.


Đừng nói người ngoài, ngay cả Tiền Thú cũng chưa từng trịnh trọng giới thiệu với đồng nghiệp, chồng mình là người đỡ đẻ.


Nhìn là biết, tình huống bây giờ đã sớm quen thuộc với mọi người, công việc của Hàn Gia Minh còn phải đối mặt với rất nhiều sự châm chọc khiêu khích khác.


Thấy người đàn ông lại muốn giơ nắm đấm lên, Tiền Thú hét to một tiếng, sải bước đi tới.


Hàn Gia Minh theo nhịp chân đỡ lấy cô, nắm bả vai đưa Tiền Thú đưa trở lại phòng bệnh.


Gã đàn ông cười nhạt: “Mọi người nhìn xem, cái loại bác sĩ lưu manh như thế nên sớm đuổi cổ khỏi bệnh viện! Với ai cũng kề vai sát cánh được!”


“Ai lưu manh?! Tôi là vợ của anh ấy! Đừng nói tôi không cảnh cáo anh, tôi sắp sinh rồi, còn có chứng trầm cảm trước khi sinh đấy, anh trăm ngàn lần đừng có đùa với tôi, tôi mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đều sẽ tính cho anh hết!”



Tiền Thú tức giận quay lại, cố ý dùng ánh mắt không lễ phép đánh giá người đàn ông đó: “Vợ anh tôi đã gặp rồi, thể trọng ít nhất 170 cân, ba y tá cũng không đỡ nổi, huồng hồ toilet còn nhỏ như thế, thể trọng của anh chắc chắn không dưới 200 cân, cho anh đi ôm ấy à, có mà hai người tắc lại ở cửa thì có!”


Nghe xong, mấy cô y tá liền che miệng cười trộm.


“Hừ, cái nghề bà đỡ này, đàn ông giúp phụ nữ đỡ đẻ vốn đã không hợp lý!”


“Hẹp hỏi! Cổ hủ! Trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh nhân thôi! Anh tưởng đỡ đẻ là dễ lắm chắc?” Tiền Thú chỉ vào Hàn Gia Minh: “Khi anh còn đang ngủ khì khì, anh ấy phải đi tuần tra từng gian phòng một an ủi bệnh nhân, khi vợ anh ngất xỉu, người đầu tiên đi đến hỗ trợ, hơn nữa còn cứu giúp là anh ấy, còn anh, ngoại trừ việc ngẩn người gọi ‘bác sĩ, y tá’ thì có thể làm được gì? Anh ấy làm là vì vợ của anh! Vì con của anh! Công tác suốt đêm suốt ngày, ngay cả ngày kỉ niệm kết hôn của chúng tôi cũng quên! Một mình tôi ngồi ở nhà ăn đợi anh ấy suốt sáu tiếng đồng hồ, không ngừng an ủi bản thân rằng bệnh nhân cần anh ấy, bệnh nhân quan trọng hơn, thế nhưng sự trả giá của anh ấy đổi lấy được cái gì?! Các người còn có chút lương tâm nào hay không?!”


Đúng vậy, các người có thể không hiểu, nhưng ít nhất hãy học cách tôn trọng bản thân và người khác!


Đúng vậy, cô cũng không hiểu, nhưng cô không hề phủ nhận sự vất vả và vĩ đại mà công việc này mang lại!


Người đàn ông đăm đăm nhìn vào những giọt nước mắt phẫn uất của cô, á khẩu không sao trả lời được.


Tiền Thú bỗng cảm thấy hai chân nhẹ bẫng, Hàn Gia Minh đã đem cô ôm lấy, tiện đường đi về phía phòng bệnh.


“Hàn Gia Minh! Thả tôi xuống! Tôi muốn mắng chết lũ sói mắt trắng* này!”


(*sói mắt trắng: từ dùng để hình dung những kẻ vong ơn phụ nghĩa, vô tình bội bạc)


Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, Tiền Thú vẫn còn đang nổi nóng, vừa muốn chạy ra nói tiếp, Hàn Gia Minh đã ấn vào vai, cúi đầu hôn lên môi cô.


Nụ hôn ấy như đan xen giữa trăm ngàn cảm xúc, Tiền Thú biết anh đang dùng cách thức trực tiếp nhất để bày tỏ sự biết ơn của mình.


“Đừng kích động, tôi không định nói chuyện giúp anh đâu, chẳng qua tôi đang muốn mắng người thôi, đó là phản ứng bình thường của chứng trầm cảm trước khi sinh.”


Anh khẽ cong môi đáp lại, nâng ngón cái lau đi nước mắt còn vương trên mi cô: “Vợ à, anh xin lỗi.”


Sao anh có thể không biết thẹn với người vợ này, người đàn ông cuồng công việc giống như anh vốn không xứng đáng có được cuộc sống gia đình hạnh phúc, là do anh tham lam ích kỷ, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiền Thú liền cấp bách muốn có được người con gái hoạt bát đáng yêu ấy.


Tiền Thú tức giận quay đầu đi, đừng tưởng rằng gọi một tiếng vợ, nói một câu xin lỗi là có thể được cô tha thứ.


“Đừng có cố gắng làm mấy chuyện lấy lòng ngu xuẩn ấy, tôi mắng cũng lười, mau đi ra ngoài, đi ra ngoài!”


Trong cái thời đại tình người càng lúc càng lạnh lẽo, con người đem tất cả những việc thiện hóa thành chuyện xấu xa, điều ấy thật là bi ai quá!


【6】 Trước phòng trẻ sơ sinh


Tiền Thú ghé sát vào tấm kính cửa sổ trước phòng trẻ sơ sinh, nỗ lực hôn gió với những bảo bối nhỏ trong ngủ yên trong đó.


Nghe nói, cơ thể con người có khả năng chịu đựng nhiều nhất là 4-5 đơn vị đau đớn, nhưng khi sinh nở, cơn đau mà người phụ nữ phải chịu đựng cao đến 57 đơn vị. Nỗi đau ấy chẳng khác gì việc bị bẻ gẫy hai mươi chiếc xương sườn cùng một lúc.


Lời đồn có lẽ hơi phóng đại một chút, nhưng Tiền Thú đoán rằng nỗi đau ấy đúng là khó chịu đựng thật, có điều khoa phụ sản vẫn chật kín người như cũ, những con người vì muốn tạo ra sinh mệnh mới, không tiếc đi một lần trên con đường tử vong.


Ngày trước lúc cô quyết định sinh đứa bé này, vốn không trông cậy Hàn Gia Minh có thể giúp đỡ cái gì, bây giờ có anh chăm sóc, ngược lại còn thu hoạch được không ít điều ngoài ý muốn? Xem ra phụ nữ độc lập đều do những người chồng cuồng công việc rèn luyện thành.


Men theo dòng hồi ức, cô trở lại những tháng ngày sinh viên ngây ngô khờ dại của mình.


Năm ấy cô là sinh viên vừa nhập học, Hàn Gia Minh đang theo học thạc sĩ hệ y khoa.


Cảnh tượng lúc hai người gặp mặt đơn giản đến mức có thể thô bạo tóm tắt lại mà thành.


Cô hỏi anh đến thư viện đi lối nào, anh khép cuốn từ điển y học cực kỳ nặng lại, ngại ngùng nói, để anh dẫn em đi.


Đang đi trên đường, một trái bóng rổ xoay tít bỗng bay nhanh về phía cô, Hàn Gia Minh bất ngờ lao ra chắn, kết quả, cái gáy của anh sưng phồng.



Tiền Thú chạy tới phòng y tế xin túi chườm lạnh, nói: “Anh đã có thời gian đi đến trước mặt em, vì sao còn không đẩy em ra?”


Hàn Gia Minh đè túi chườm lên gáy, xoa xoa phần da đầu bị đau: “Lúc đó anh không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ mong không đập vào em là được rồi.”


Ánh nắng mặt trời màu vàng chiếu lên gương mặt tươi cười rạng rỡ của anh, Tiền Thú không biết lúc ấy mình nghĩ gì, cứ thế đi tới phía sau lưng, thổi thổi phần gáy của anh, ngây thơ nói: “Thổi một lát sẽ không đau nữa! Sao rồi, tốt hơn rất nhiều đúng không?”


Hàn Gia Mình cũng rất phối hợp gật đầu: “Quả nhiên là linh đan diệu dược.”


Thường xuyên gặp gỡ, hai người nhanh chóng xác lập quan hệ người yêu, người ta thường nói tình cảm lưu luyến yêu thương thời đại học chẳng qua chỉ như một trò đùa, Tiền Thú không nghĩ tới, một lần yêu đó lại mất những bốn năm.


Thật ra lúc đó ở trường có không ít nam sinh muốn theo đuổi Tiền Thú, nhưng mỗi khi nghe nói Hàn Gia Minh là bạn trai của cô, tất cả đều không chiến mà lui.


Bởi vì Hàn Gia Minh không chỉ là một cao phú suất* hàng thật giá thật, mà còn là sinh viên nổi tiếng của khoa y học, có tiền của có diện mạo lại chung tình, ai dám tranh giành cùng người đó?


(*cao phú suất: từ dùng để ám chỉ những người đẹp trai, tài năng lại giàu có)


Vì thế, từ khi Tiền Thú còn học đại học cho đến lúc đi làm, câu nói thường xuyên nghe được nhất là, số cô thật tốt, thật hạnh phúc.


Nhưng mà định nghĩa của mỗi người đối với hạnh phúc không giống nhau, Tiền Thú cho rằng được ở bên nhau chính là hạnh phúc, cho nên đôi khi cũng cảm thấy hoang mang, nghi ngờ không biết tình cảm của hai người sâu đậm đến mức nào, có phải vẫn đang gắn kết dựa vào những lời khen hư đầu hại não như vậy hay không?


Mang theo rất nhiều thứ không rõ ràng, ghi nhớ những lần anh thất hẹn, tám mươi ba lần hẹn hò cùng một chuyến đi tuần trăng mật, nhịn suốt một năm cho đến ngày kỷ niệm kết hôn, bởi vì Hàn Gia Minh lại thất hứa, cuối cùng cô cũng bùng nổ.


Trở lại căn nhà không có lấy chút hơi ấm, cô nổi giận đùng đùng tiến vào phòng ngủ, điên cuồng nhét quần áo của Hàn Gia Minh vào valy, chiếc valy ấy vốn được mua để giành cho những lần đi du lịch. Một đường đi thẳng tới trước cửa bệnh viện, cô trực tiếp ném valy của Hàn Gia Minh ở chỗ phòng bảo vệ.


Lúc ấy cô vẫn chưa nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng những việc khiến cô giận điên người cứ theo nhau mà đến —— Hàn Gia Minh lại có thể chờ đến xế chiều ngày hôm sau mới nhắn tin cho cô, còn làm như không có việc gì hỏi, ngày kỉ niệm kết hôn có phải hôm nay không, đã muộn rồi sao?!


Cô không bao giờ muốn cùng người đàn ông ấy chung sống nữa, nhất định không!


Nhưng mà, cô không thể không thừa nhận bản thân là một người mâu thuẫn, khi nghe được tin mình mang thai, cô chưa từng có suy nghĩ sẽ bỏ đứa bé này trong đầu, thậm chí mỗi khi nghĩ tới đứa bé này là của hai người, cô đều vui vẻ.


Đang suy nghĩ, khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng người lén lút.


“Anh trốn ở góc tường nhìn trộm hai mẹ con tôi làm gì?”


Hàn Gia Minh xoa mũi, có vẻ mất tự nhiên nói: “Anh có thể quay về nhà được không? Để tiện chăm sóc em và đứa nhỏ.”


Từ ngày bị đuổi ra khỏi nhà, anh vẫn ở trong văn phòng.


Dù bận rộn không ngừng, nhưng chỉ cần có thời gian, anh sẽ lập tức gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Tiền Thú, hy vọng có thể được cô tha thứ, chẳng qua mỗi cái tin gửi đi đều vĩnh viễn không nhận được phản hồi.


Liên tục nửa năm như vậy mà không hề hiệu quả, lúc này anh mới hiểu được cảm giác chờ đợi nó khó chịu đến mức nào, đồng thời cũng khắc sâu cảm nhận tâm tình của Tiền Thú.


Nói thật, cảm giác lúc ấy của anh là cực kỳ hổ thẹn.


Tiền Thú liếc mắt nhìn anh: “Anh cũng không phải không có tiền mua phòng, chen chúc đi theo tôi làm cái gì?”


“Ba phòng ngủ hai phòng khách, cũng không cần thiết phải chen chúc.”


“Phòng giữa là phòng của đứa nhỏ, phòng nhỏ là phòng chơi của nó, còn phòng lớn là phòng ngủ của tôi, làm gì có chỗ cho anh chứ?”


“Anh ngủ phòng khách.” Hàn Gia Minh nhấc tay tranh thủ.


Tiền Thú lườm anh một cái, nghênh ngang xoay người đi mất.