Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 96: Càn Nguyên Huyết Đan




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 96: Càn Nguyên Huyết Đan

Bởi vì khác biệt giữa hai bên chiều cao, tại góc độ này nhìn xuống Lục Huyền có thể nhìn thấy rõ ràng được Nhật Thiên tướng mạo che giấu phía sau mũ choàng.

Óng mượt tóc vàng, góc cạnh rõ ràng ngũ quan tin xảo chín chắn, đồng thời trên mặt không có lúc nào mà không tỏa ra như thể dương sái ấm áp tự tin cùng ôn hòa tươi cười, đối với cái Lục Huyền không thể không nói, cái tướng mạo này thỏa thỏa phù hợp trong lòng các tiểu cô nương các nàng bạch mã hoàng tử hình tượng, dễ dàng đem bọn họ chết mê chết mệt đến thần hồn điên đảo.

Nhưng đồng thời Lục Huyền cũng nhạy bén chú ý tới, tên tiểu tử này cứ việc nhìn như ánh mặt trời khiêm tốn, nhưng ở thời điểm tiểu tử này ngẩng đầu lên nhìn hắn trong nháy mắt đó, Lục Huyền từ trong đôi mắt nhận thấy giống như thể bao phủ bởi một tầng sương mù, làm người có chút nhìn không thấu, như thể ở chỗ sâu nhất che giấu giam giữ cái gì cực kỳ hung hiểm hồng thủy mãnh thú đang chực chờ để săn giết nó con mồi vậy, không giống với vẻ ngoài thân thiện mà hắn biểu hiện.

“Các hạ xin hãy bỏ tay tiểu sinh ra.”

Nhật Thiên nhìn đang nắm lấy cánh tay của mình to lớn bàn tay, hắn nheo mày nhưng vẫn làm ra một nụ cười thân thiện nói.

“Ta nói đủ rồi, buông hắn ra.”

Giật mình lấy lại tinh thần, Lục Huyền hít một hơi thật sâu cố gắng đè xuống trong nội tâm hắn sự chấn động cùng ngạc nhiên khi hắn nhìn thấy Nhất Thiên đáng sợ ánh mắt, sau đó thần sắc như thường nhìn thẳng vào mắt Nhật Thiên nói.

“Được thôi.”

Hả?

Đang lúc Lục Huyền chuẩn bị tinh thần nghe người trước mắt mở miệng từ chối, nào ngờ đâu được Nhật Thiên lại nở một nụ cười tươi rất thoải mái đồng ý, mà đồng thời Hạ Ngược khi nghe được câu này, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm thầm nói an toàn rồi.

“Ta ‘buông’ hắn đây.”

Chỉ là, rất nhanh sau đó ở Hạ Ngược phải thay đổi thành kinh hãi tột độ, Nhật Thiên chỉ với một cánh tay cũng có thể dễ dàng đem Hạ Ngược hắn ném bay đi thật cao lên trời.

Aaaaaa --- !!!!

“Ngươi..!!”

Lục Huyền cũng chấn động không nhẹ, không thể tin nổi và phẫn nộ nhìn lại Nhật Thiên, hắn không ngờ Nhật Thiên vẻ ngoài nhìn như ngoan ngoãn hài tử lại có thể làm ra được hành động như vậy.

“Xin lỗi, xin lỗi, ta trược tay.”

Đối với mình hành động đùa giỡn một người cảm xúc, Nhật Thiên lại không chút nào tâm lý áp lực, hắn thoải mái cười cười nói, tiếp đến hắn xuất kỳ bất ý đem vừa rồi ném bay đi Hạ Ngược bàn tay hóa thành trảo vuốt, lấy tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào người Lục Huyền muốn bắt lấy hắn.

Ầm!!

Cũng may Lục Huyền luôn cao độ cảnh giác với Nhật Thiên từng nhất cử nhất động, cho nên thời điểm Nhật Thiên động thủ, hắn đã sớm trước tiên một bước phát giác.

Bởi vậy khi mà bàn tay của Nhật Thiên duỗi ra muốn bắt lấy hắn thì Lục Huyền đã sớm hóa thành một vệt quang ảnh lấy tốc độ cực nhanh lùi lại phía sau quay lại với chỗ của Komori bọn họ, chỉ để lại một tàn ảnh của hắn ở lại phía sau, đồng thời cũng khiến cho Nhật Thiên một bàn tay này rơi vào hư không, nhưng với Nhật Thiên một thân đáng sợ quái lực thì một trảo kia, dễ dàng tạo ra một chấn động nhỏ lan tỏa xung quanh.

‘May mắn mà ta lùi lại kịp thời, bằng không thì tuyệt đối sẽ bị cái bàn tay đó bóp cho thịt nát xương tan.’

Đối với cảnh tượng này Lục Huyền toàn thân không cầm được đổ mồ hôi lạnh.

“Tên này quá nguy hiểm, cần thiết phải giải quyết hắn tại đây!”

Hồng tiến lên phía trước mọi người, nâng cao cao trong tay nàng đại kiếm đề cao cảnh giác nhìn Nhật Thiên, đồng thời nàng cũng nhìn lại Komori, ý bảo hắn đưa ra chỉ thị.

“Đúng vậy đội trưởng, Hồng nói đúng, tên này thực sự quá nguy hiểm, xin hãy hãy đưa ra chỉ thị.”

Lần này Ja'kal cũng nghiêm túc lên, hắn lần nữa tiến vào bán lang nhân hình thái, thần kinh căng chặt nhìn Nhật Thiên.

“…”

Komori không có lập tức đáp lại, hắn đưa mắt nhìn Nhật Thiên rồi lại quay đầu nhìn lại đứng bên cạnh hắn Lục Huyền, mà Lục Huyền thì đáp lại Komori ánh mắt bằng một cái gật đầu, ý tứ không cần nói cũng biết rõ, hắn đây là cũng đồng ý với Hồng hai người bọn họ lời nói.

‘…Vẫn là thử một lần xem.’

Sau cùng, hắn lại nhớ lại tới bọn hắn hội trưởng trước khi đi lời nói, hắn cắn răng quyết tâm làm liều một lần.

“Đội trưởng?”

Rất nhanh ở ba người bọn họ giật mình ánh mắt, Komori cất bước tiến lên đi tới trước mặt Nhật Thiên đồng thời hắn đưa tay lên cao đây là ý nói hắn không có vũ khí và cũng không muốn xung đột.

“Đây là có ý gì?”

Nhật Thiên thật ra cũng rất không hiếu, từ thời điểm hắn động thủ, thì hắn đã sớm có chuẩn bị tinh thần cùng với đám người làm một phen quyết chiến, nào ngờ đâu, cái vị nam thân nữ tướng đồng thời nhìn có vẻ như cũng là đám người này chỉ huy lại đơn thân độc mã, toàn thân trên dưới đầy sơ hở tiến lại gần hắn, điều này khiến Nhật Thiên hoàn toàn nhìn không thấu người này tâm tư.

“Không có ý gì hết và cũng không có mưu mô gì ở đây, ta … không, chúng ta chỉ là muốn nói chuyện mà thôi.”

Komori nhúng vai, không nhanh không chậm đáp lại.

“Nói chuyện? Chúng ta không có gì để nói cả.”

Nhật Thiên vừa nói đồng thời cũng ngước đầu nhìn lên trời, chờ đợi bị hắn ném đi Hạ Ngược rơi xuống.

“Chà ~ cái này thì ta cảm thấy là ngược lại đấy, chúng ta thực sự có nhiều thứ để thể nói lắm, tỷ dụ như, ngươi cùng tên dị giáo đó có liên quan với nhau chẳng hạn, nếu ta đoán không sai, các ngươi có xuất thân cùng một nơi đi.”

Rầm ~

Komori vừa dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được một cổ vô cùng đáng sợ làm người không thể thở được khí thế đè thẳng lên người hắn, Nhật Thiên hai mắt trừng to, hắn lúc này như thể là một con bị chọc giận hùng sư vậy, phẫn nộ lạnh lùng nhìn chăm chú lên người Komori giống như chỉ cần Komori tiếp đến lời nói không để hắn vừa lòng, liền lập tức sẽ nhào lên xé nát hắn thành trăm nghìn mảnh.

“Đội trưởng!!!”

Ba người tất nhiên cũng cảm nhận được cỗ áp lực này, bọn họ tức khắc lo lắng không thôi, chuẩn bị lao lên cùng Nhật Thiên liều mạng, nhưng phút chốc bị Komori đưa ra bàn tay ngăn lại, hắn đồng thời cũng lắc đầu, ý nói không được ra tay.

“Sao vậy, ta nói trúng tim đen sao? đây cũng là không có biện pháp, còn không phải do ngươi hành động thể hiện quá mức rõ ràng sao? rốt cuộc, chỉ cần không phải kẻ mù thì ai cũng nhìn ra được, tên dị giáo đó cùng ngươi có liên hệ với nhau.”

Vèo ~

Bộc phát một tốc độ kinh khủng thậm chí bản thân Komori còn chưa phản ứng thì Nhật Thiên thân hình đã xuất hiện ở trước mặt hắn, một tay đột ngột vươn ra nắm lấy cái cổ của hắn một cách thô bạo đem hắn treo cao cao lên không trung.

“Cho ta một lý do để không vặn nát cổ của ngươi đi.”

Nhật Thiên thần sắc không còn như hắn bình thường mọi khi thân thiện ôn hòa, lúc này đây hắn mặt đen âm trầm đồng thời có một cỗ giận dữ ở trong đó nhìn Komori lạnh lùng nói.

Răc ~ răc ~ rắc ~

Bị Nhật Thiên bóp lấy cổ họng Komori có thể cảm nhận được xương của mình đang bị người nghiền nát, đồng thời hắn không thể nào hô hấp được, đồng thời, lấy tên này sở hữu một thân lực lượng, Komori hoàn toàn có cơ sở để tin tưởng cái bàn tay này chỉ cần đơn giản dùng lực bóp nhẹ một cái, thì cái đầu của mình tuyệt đối sẽ như quả bong bóng vậy ‘bốp’ nổ tung.

“Khục ~ Khục ~ chúng ta.. khục ~ có thể giúp ngươi.”

Chịu đựng cơn khó chịu không thể hô hấp, Komori lấy vô cùng chắc chắn giọng điệu lấy nụ cười vô cùng khó coi nhìn Nhật Thiên nói.

“Như thế nào.”

Nghe vậy Nhật Thiên nhăn mày nói.

“Trước đó … thả ta ra cái đã.”

Komori không có lập tức nói cho Nhật Thiên ý tưởng của mình, mà hắn đầu tiên yêu cầu Nhật Thiên buông thả hắn xuống.

“…”

Nhật Thiên không có lập tức làm như vậy, hắn trước tiên thật sâu nhìn thẳng vào Komori con mắt, giống như trong lòng đang tự hỏi rốt cuộc từ cái gì mà để tên chết nam thân nữ tướng này tự tin đến như vậy, đồng thời suy ngẫm, không biết trong hồ lô của hắn chứa thuốc gì.

Cuối cũng nghĩ mãi hắn cũng không rõ ràng được kẻ này ý đồ, nhưng trực giác của hắn cảm giác được, thứ tên này đang muốn làm, nó tuy không xấu nhưng không tốt, nói chung là, sẽ không ảnh hưởng gì tới hắn.

Nhận thấy được điểm này, Nhật Thiên quyết định thỏa hiệp, hắn chậm rãi buông lỏng ngón tay thả bị hắn bóp cổ Komori ra.

“Khục khục ~ “

Đáng thương cái cổ cuối cùng cũng được tự do, Komori liều mạng hít thở lấy lại trước đó đã mất không khí vào phổi.

“Vậy xin hãy cho tiểu sinh, các vị có thể giúp tiểu sinh như thế nào?”

Bởi vì không cảm nhận trên người đối phương ác ý hay địch ý, đồng thời cũng nhận thấy người này không có ý tưởng làm tổn thương người thân của hắn, Nhật Thiên ngữ khí cũng không như trước đó lạnh lùng nữa, mà thay đổi lại như mọi khi ôn hòa cùng tự tin.

‘Cơ mà, ta dùng sức ném thứ đó lên cao tới vậy sao? thời điểm này nó hẳn cũng phải rơi xuống rồi mới đúng.’

Trong lòng đồng thời cảm thấy có chút kỳ quái nhìn lên trời, Nhật Thiên tựa hồ nhớ rõ hắn đâu có dùng lực ném Hạ Ngược mạnh như vậy đâu nhỉ?

“Hô ~ ta có thể nói cho ngươi, nhưng trước đó, trước khi nói ra cho người biết biện pháp của ta thì chúng ta cần làm rõ một việc, đó là ngươi cùng tên dị giáo kia mối quan hệ rốt cuộc là như thế nào?”

“…Tiểu sinh có thể tin tưởng các hạ.. không, liệu ta có thể tin tưởng toàn bộ các vị không?”

Nhật Thiên nói xong, thật sâu nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương, có người từng nói, đôi mắt chính là cửa sổ của tâm hồn và với trực giác của hắn, tuy rằng hơi mơ hồ, nhưng hắn tựa hồ có thể cảm ứng được người khác nội tâm rốt cuộc là đang nói thật hay đang dối trá.

Và chỉ cần hắn từ trong con mắt đối phương nhận thấy được, một chút, dù chỉ là một chút nhỏ cảm giác dối trá thôi, không cần nói nhiều nữa, trực tiếp vung tay đánh nhau là vừa.

“…ngươi có thể tin tưởng ở chúng ta.”

Nghe trong lời nói của Nhật Thiên một chút gì đó nặng nề cùng mong chờ, nhận thấy điều đó Komori cũng đồng dạng nhìn lại Nhật Thiên một cách chân thành nói.

Tạ ơn trời …

Không hiểu tại sao, khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy được đối phương ánh mắt đó, Nhật Thiên không cầm được nhếch miệng cười lên đồng thời, trong lòng lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm cùng yên tâm.

Ngay sau đó ở đám người giật ngạc nhiên ánh mắt, Nhật Thiên tháo xuống hắn mũ choàng để lộ ra khuôn mặt non nớt của mình.

“Tự giới thiệu lại, tiểu sinh họ Hạ danh Nhật Thiên, một con cháu của Hạ gia.”

Thì ra là thế, đây là cách người này thể hiện sự tin tưởng của bản thân sao, thật là, ngây thơ làm sao.

Nhưng mà, người như vậy cũng không làm người thấy chán ghét.

“Lưu Phi Dực, Tây Duyên Hải Thành, một Khu Ma Nhân.”

Nếu người ta đã giới thiệu mình, thì như vậy đằng này cũng tương tự đáp lại, xem nhưng là lễ phép cơ bản đi.

Đợi khi hai người giới thiệu xong bản thân, Komori cũng không quên trước lời nói trước đó của mình, hắn lập tức hỏi lại Nhật Thiên.

“Thật ra thì…cái thứ đó chính là một trưởng lão của gia tộc của ta.”

Đã là hai bên đã thẳng thắn với nhau, vậy thì Nhật Thiên cũng không cần thiết phải che giấu nữa, hắn một chín một mười kể ra đồng thời cũng giải thích và kể ra luôn suy nghĩ của mình thời điểm đó.

‘Thì ra là vậy, nếu sự tình thật sự là như vậy, thì mọi chuyện coi như đã sáng tỏ rồi.’

Với cái này Komori cũng không quá khó đoán, bởi vì trước đó ở tại Thành Chủ Phủ bọn hắn đã được Lâm Như Vận kể rõ về Triêu Dương thế gia, cũng như làm họ nổi danh [ Thánh Viêm ], biết rõ nếu hắn suy đoán là thật, vậy lần này có đại sự vô cùng nghiêm trọng rồi.

“Đã vậy thì ta cũng không lề mề nữa, phương pháp của ta rất đơn giản, chính là ta sẽ nhờ thành chủ đại nhân cử nàng binh lính bảo vệ Hạ gia của ngươi.”

Nếu thực là Hạ gia đúng là Triêu Dương thế giai thay tên đổi họ nhiều đời sau con cháu, kết hợp với bọn Hấp Huyết Quỷ, như vậy thì, chỉ có tồn tại một thứ bọn chúng nhắm tới là…

“Càn Nguyên Huyết Đan.”

Giống như nghe thấy được Komori trong đầu suy nghĩ, một âm thanh chợt từ trên đỉnh đầu bọn họ vang lên, Khu Ma Nhân bọn họ đối với giọng nói này quen thuộc không thể quen thuộc hơn được, đám người ngước đầu nhìn lên liền lập tức thấy được đang phi hành trên không trung chậm rãi đám xuống Hiên Phong, mà bên cạnh hắn còn có cả Nhan Như Mộng.

Đồng thời Hiên Phong trong tay còn nắm lấy một người mà Nhật Thiên trong lơ đãng quên đi mất luôn hắn sự tồn tại, Hạ Ngược, chỉ là bộ dạng của hắn lúc này rất không được ổn cho lắm, thần trí nhìn có vẻ không được tỉnh táo, miệng thì chảy bọt mép, đồng tử tan rã, miệng thỉnh thoảng còn lẩm bẩm mấy lời nói Nhật Thiên nghe không hiểu hắn là đang nói cái gì.

‘Bộ dạng này của hắn, hẳn là hội trưởng đã dùng [ Sưu Hồn Thuật ] lên người hắn, từ đó tại trong đầu óc của hắn thu được manh mối đi.’

Càn Nguyên Huyết Đan? Cái thứ đó là rốt cuộc cái gì vậy?

Nhật Thiên nghe được một cái hắn không có nhận thức cái tên đan dược, tức khắc tò mò vô cùng, đối với mấy cái thứ liên quan tới Dị Thường, tuy rằng Nhật Thiên cũng có từ bên trong Hạ gia Tàng Thư Các đọc được không ít ghi chép.

Nhưng tất cả những thứ đó, suy cho cùng chỉ là những mảnh nhỏ ghi chép sơ sài cũng nhưng các loại đồn đoán có liên quan tại nhân gian mà Hạ gia dùng nhiều năm thu thập được mà thôi.

Nên những thứ hắn đọc được cũng không hoàn toàn chính xác và đồng thời cũng không có ẩn chứa quá thông tin chuyên sâu cùng kỹ càng như Khu Ma Nhân công hội cái này chuyên nghiệp săn giết Dị Thường thế lực.

Giống như bây giờ vậy, Càn Nguyên Huyết Đan cái từ này hắn căn bản chưa từng nghe nói tới, song, tuy rất muốn biết trong miệng bọn họ nói Càn Nguyên Huyết Đan rốt cuộc đan dược gì là gì, nhưng thân nhân, gia tộc quan trọng hơn.

“Cái đó…xin hỏi, mọi ngươi đã nói là cử binh đi bảo vệ Hạ gia của ta, nhưng chính xác thì mọi người định làm như thế nào, để bảo vệ họ khỏi … thứ đó?”

Nhật Thiên vừa nói ngón tay chỉ về đã mất đi ý thức Hạ Ngược, tuy hắn làm võ giả thậm chí còn không tới nửa năm, nhưng Nhật Thiên bản thân ít ra cũng đã có đầy đủ hiểu biết rõ ràng về Võ giả và hắn biết rõ hắn là một cái dị loại.

Bởi vì bình thường võ giả không có ai mạnh được như hắn cả lượng Huyết Khí cũng không có ai nhiều bằng hắn, bởi vậy khi đối mặt với Dị Thường, đừng nói là 100 võ giả của Hạ gia, chỉ sợ là có cho họ thêm 1000 võ giả đi nữa cũng không thể làm được gì bọn Dị Thường, chứ đừng có nói tới việc để người khác tới bảo vệ họ.

Nhật Thiên lúc này đã bắt đầu có chút sinh ra nghi vấn, mình đi tin tưởng những người này liệu rằng có phải là lựa chọn đúng đắn hay không nữa.

“Cái đó thì hài tử ngươi không cần phải lo, các ngươi Thương Viễn Thành thành chủ binh linh không phải dạng tầm thường gì đâu.”

Hiên Phong giống nhận thấy được nội tâm Nhật Thiên nghi ngờ lo lắng, hắn cười cười ngón tay chỉ về phía sau mình, mà Nhật Thiên cũng ngước đầu nhìn sang và hắn liền ngay lập tức nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn nội tâm vô cùng chấn động.

Chỉ thấy đó là một đạo quân bằng máy móc, thân hình tản ra kim loại sắt thép hàn quang, hình thể to lớn phải tầm ba tới bốn mét cao, nó di động bằng bánh xích, mỗi lần nó xoay vòng đều tạo ra một tiếng động to lớn, phía sau để lại một vết lõm nhỏ trên mặt đất cho thấy nó thể trọng vô cùng nặng nề, thân trên có hình dạng khá giống với con người.

Chỉ là nó hai tay không phải là loại bàn tay năm ngón mà là mà một tay súng sáu nòng, một tay có hình thù giống như một chiếc cưa máy, trên hai vai nó treo một cặp to lớn súng thần công, toàn thân trên dưới đều tỏa ra rục rịch sát khí cùng làm người khó thở uy áp, không lúc nào mà không thể hiện cho người thấy nó chính là một cỗ máy sinh ra để giết chóc.

Và làm người sợ hãi chính là thứ này giống như có rất nhiều, theo Nhật Thiên quan sát có ít nhất khoảng 10 chiếc ở đây.

Đồng thời theo sát phía sau bọn chúng là một đội tầm cỡ chục người binh sĩ đại đội, bọn hắn thân trang bị trọng giáp che chắn kín toàn thân, tay thì còn cầm lấy một khẩu ngoại hình khá giống với một khẩu súng trường, chỉ là giống như nó cổ xưa hơn một chút.

“Hiên Phong đại nhân, ta hi vọng các vị có thể tại chỗ này, cho ta một lời giải thích rõ ràng.”

Đợi đến khi cái binh đoàn tản ra khí thế đáng sợ kia tiếp cận bọn họ, Lâm Như Mộng liền từ tại bây binh lính tách ra cho nàng tạo thành một con đường từ tại trung tâm đoàn binh sĩ bên trong đó bước ra.

Đồng thời, nàng có thể từ Hiên Phong bọn họ bên trong bộ dáng nhìn ra được sự tình ở đây đã kết thúc, thấy cái này Lâm Như Vận tức khắc đen mặt trong lòng vô cùng không thoải mái, nàng không phải ngu ngốc, nàng biết rõ ràng đối phương đây là không muốn nàng nhúng tay vào chuyện này.

Cái này rõ ràng không khác gì là đang nói không để nàng vào mắt, phải biết, NÀNG chính là Thành Chủ cái tòa Thương Viễn Thành này và việc đối phương lại tự ý hành động mà không thông báo cho nàng một câu đồng thời cũng không truy cầu lấy ý kiến của nàng, chính là một tát một cái thật mạnh thẳng vào mặt của nàng, làm nàng mất hết mặt mũi cùng tôn nghiêm.

Đồng thời, chuyện hôm này cũng sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng tới sự nghiệp làm Thành Chủ sau này của nàng, nều mà đám Thành Chủ đồng sự khác, nhất là cái đám có ý kiến và đối địch với nàng mà biết được tin tức này, chúng tuyệt đối sẽ đem nó đăng báo lên cho tại Trung Châu Đế Đô.

Và ai cũng biết rõ ràng đám lão già quan lại tại trong triều đình cổ hủ tới mức độ nào, nên tại cái triều đại nam tôn nữ ti như thế này việc mà nàng có thể bước lên làm Thành Chủ, đã chọc tức bọn hắn không hề nhẹ đầu.

Bởi vậy nàng cần thiết giải quyết sự tại đây một cách triệt để và xuất sắc nhất, như vậy thì đám người đó mới không thể làm được gì nàng, không tốn quá nhiều sức, chỉ cần nàng tốn một chút miệng lưỡi để giải thích là được rồi.

“Ta không có gì để giải thích cả thành chủ đại nhân, chúng ta chỉ đơn giản làm việc của mình thôi.”

Song, Hiên Phong cũng không quên trước đó sự nghi ngờ của mình đối với Lâm Như Vận, tại trước khi làm rõ ràng nàng rốt cuộc là địch hay hữu, giữ khoảng cách với đối phương là điều cần thiết, bởi vậy đối với không khác gì lời chất vấn cùng ra lệnh của Lâm Như Vân, hắn làm như không nghe thấy, chỉ cười cười nói.

Hiên Phong vừa nói ra xong, trong nhất thời không khí tại nơi này trở nên nồng đậm mùi thuốc súng, ai cũng nhận thấy được, chỉ cần châm lửa một cái thôi cái thùng thuốc súng tuyệt đối sẽ nổ tung.

‘Xem ra, tình huống bên bọn họ cũng phức tạp không kém gì bên này.’

Nhật Thiên có thể từ song phương gay gắt không khí nhìn ra được, cả hai nhóm này không phải rất chi là quen thuộc, và cũng vì vậy khi thấy được cảnh này, tại trong Nhật Thiên vốn nhỏ bé còn sót lại không còn bao nhiêu sự tin tưởng đối với bọn họ, tại thời điểm này tức khắc tan thành mây khói.

Đúng là ngươi đời không nói sai, ‘cầu người không bằng cầu mình’, đã là đối phương đã không đáng tin cậy như vậy, vậy thì hắn phải tự thân vận động vậy, chuyện của gia tộc hắn, thì do chính bản thân gia tộc hắn giải quyết, không cần kẻ ngoại lai nhúng tay vào.

Nhật Thiên nhân lúc không ai chú ý, hắn đưa mắt nhìn lại một góc nhỏ ở phía phương xa, tại đó hắn có thể nhìn thấy hàng tá phân thân của hắn trước đó hắn tạo ra, hiện tại bọn họ đang một cách cẩn thận ẩn núp quan sát tình huống bên này, khi bên đó nhìn thấy được hắn ánh mắt, không ra giấu không cần cử chỉ, chỉ đơn giản một cái ánh mắt, bọn họ lập tức hiểu được trong lòng Nhật Thiên ý tưởng.

Đối diện phân thân lập tức cho Nhật Thiên một cái yên tâm gật đầu, sau đó bọn hắn tại đảm bảo không có đánh động tới bất cứ kẻ nào, họ chậm rãi lùi lại phía sau, đợi khi lùi lại được một khoảng cách và chắc chắn sẽ không có ai có thể nhìn thấy bọn hắn, các phân thân khác đột nhiên đối với một cái có vẻ như chính là phân thân cái đứng đầu một cách điên cuồng nhào tới hắn, đồng thời điều kinh ngạc xảy ra, chỉ thấy các phân thân hóa thành một tia huyết quang, biến thành những giọt máu dung nhập thẳng vào trong người cái thân thân đó.

“Chậc, hơn cả chục phân thân dung nhập lại làm một, vậy mà chỉ có bằng ba thành sức mạnh so với bản thế thôi sao.”

Đợi khi toàn bộ tất cả thân phân dung nhập lại vào trong người hắn, cái Kính Tượng Phân Thân này giống như đã sống lại vậy, hắn từ ngữ khí, khí chất, từng chi tiết cử động thói quen, lúc này đây giống y như đúc với Nhật Thiên vậy, không, phải nói cho chính xác hơn là bản thân hắn, chính là một cái khác Nhật Thiên.

‘Trước khi đối phương tới Hạ gia, cần thiết tại trước đó thông báo cho phụ thân tộc trưởng bọn họ, để họ biết được tin tức này.’

Nghĩ vậy Nhật Thiên nhúng người đạp khinh công chạy đi, lấy tốc độ nhanh nhất hắn có lúc này liều mạng chạy trở về Hạ gia.