Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 50: Hỗn Độn Chi Hải – Lỗ Giun – Vũ Khí Cổ Đại
BANG!!!
Với một thứ mài vàng vàng làm bằng kim loại nó lấy vận tốc không thể tin nổi từ lỗ nhỏ chui ra, Nhật Thiên hắn với gấp bốn lần thực lực vậy mà lại không nhìn thấy rõ nó phi hành tốc độ, trong bất ngờ vật màu vàng kia đánh trúng đầu hắn.
Ầm!!!
Tại ngàn cân treo sợi tốc khoảnh khắc, hắn lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng, lấy gần tương đương với thứ màu vàng đó vận tốc thật mau lùi lại đằng sau.
Oanh!!!
Tuy nhiên bởi vì không gian ở đây quá chật hẹp, lui lại quá nhanh không Nhật Thiên trong chớp mắt đem cả thân mình va đập thẳng vào hẻm núi tạo ra một vụ nổ lớn.
“Tiểu Thiên!!”
Hạ Vũ thấy Nhật Thiên bay đi va mạnh vào tường không khỏi lo lắng hô tô.
“Ái chà chà! Cái động tĩnh đó, hẳn là súng đi? không ngờ bọn phàm nhân Lăng Thủy Thành cũng chịu chơi đấy chứ, đến cả Vũ Khí Cổ Đại cũng giao cho bọn hắn sử dụng.”
Đứng ở đằng xa quan sát tình hình trận đấu hai người áo choàng đen khi bọn hắn nhìn thấy đại đương gia từ trong áo rút ra một khẩu súng lục màu trắng có chút kinh ngạc nói.
Vũ Khí Cổ Đại, cách gọi này không biết đã có từ bao giờ, chỉ biết là tại thời những thời kỳ đầu tiên của các triều đại vương triều đầu tiên, khi mà con người bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu về Hỗn Độn Chi Hải, thứ mà đã phân tách cả thiên hạ ra làm năm đại châu lục.
Hỗn Độn Chi Hải, là sự tập hợp của vô cùng nhiều, vô số các tầng lớp chiều không gian đè ép lên nhau mà tạo thành, một phần là vì do chúng cũng không có chút gì trật tự cũng như quy luật di chuyển nào, tạo thành sự hỗn loạn, vậy nên người đời gọi chúng cái tên đó.
Mà cũng vì sự tồn tại của Hỗn Độn Chi Hải, hay chính xác hơn chính là vì những tầng lớp không gian hỗn loạn kia việc con người muốn vượt biển đi qua đại châu lục phía bên cạnh là điều không thể, giả sử cho một người lấy vận tốc gấp 20 lần âm thanh bay qua Hỗn Độn Chi Hải, thì dù có bay đến đến cả vạn năm, cũng không thể bay tới được nửa dặm tại trong Hỗn Độn Chi Hải.
Nhưng may thay ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ tại khi nhân loại cho là, việc xuyên qua Hỗn Độn Chi Hải là điều không thể, thì họ phát ra sự tồn tại của Lỗ Giun.
Lỗ Giun, một thông đạo có thể giúp cho tàu thuyền có thể vượt biển chui qua các tầng không gian hỗn loạn tiến tới đầu bên kia của biển, bằng cách bẻ uốn cong không gian của đầu bên này cùng đầu bên kia lại thành một mặt.
Mà trong quá trình nghiên cứu Lỗ Giun, tại bên trong Lỗ Giun, con người phát hiện ra sự tồn tại của các di tích bí ẩn, từ các kiến trúc cổ xưa thấp bé từ bùng đất dựng lên, cho tới cao tới hàng chục hàng trăm mét kim loại tòa nhà, cùng với vô số các vật phẩm không thể hiểu rõ làm sao để sử dụng.
Và cũng bởi sự xuất hiện của các di tích đó, còn người phát hiện ra, họ không phải là văn minh duy nhất của thế giới, đã từ rất lâu, phải là cực kỳ xa xôi, đã từng có tồn tại một nền văn minh vô cùng mạnh mẽ và phát triển vượt xa so với bọn hắn.
Điều này làm nhân loại mừng rỡ nhưng cũng sợ hãi vì bọn hắn không rõ rốt cuộc là cái gì đã khiến cho một nên văn minh tiên tiến tiến bộ như vậy diệt vong, cũng bởi vì cái suy nghĩ đó, có không ít người e ngại di tích cổ đại, họ sợ rằng nếu khám phá quá nhiều có khi sẽ đánh thức cái thứ cấm kỵ đã hủy diệt các nên văn minh đó.
Tuy nhiên, vẫn còn có không ít những tổ chức, những đại gia tộc nguyện ý bỏ ra số tiền cực lớn muốn mua lại những thứ mà người lấy được trong Lỗ Giun.
Bởi vì đó mà thời đại hàng hải được mở ra, tinh thần khám phá biển cả dù trôi qua cho đến ngay nay vẫn còn chưa biến mất và cũng vì tinh thần khám phá biển cả đó, con người lẫn nhau mới phát hiện ra sự tồn tại của các đại châu lục kia.
Mà cái thứ gọi là súng lục, cũng là một vật phẩm từ trong các di tích từ Lỗ Giun lấy được ra ngoài, và người đời gọi chúng với cái tên thống nhất là, Vũ Khí Cổ Đại.
Rầm!!
Lúc này toàn thân phủ kính đầy bụi vẻ ngoài có chút chật vật Nhật Thiên từ trong đống nổ nát chui ra.
“không ngờ tới, với uy lực của khẩu Desert Eagle, tiểu tử ngươi vậy mà vẫn còn sống.”
Đại đương gia thấy Nhật Thiên tại khoảng cách vô cùng gần như vậy mà không bị làm sao sau khi trúng trực diện viên đạn từ Desert Eagle bắn ra, vô cùng kinh ngạc nói.
Phụt!!
Nhật Thiên không đáp lại, hắn từ trong miệng mình phun ra một một vũng máu nhỏ, mà tại trong vũng máu đó là một viên có hình dạng tam giác, kích thước bằng với đầu ngón tay cái màu vàng món đó.
“Thì ra là thế, bằng cách lùi lại với tốc độ tương đương với viên đạn, cộng với việc ngươi sử dụng chính hàm răng của mình cắn viên đạn làm giảm bớt nó động lực, từ đó mà suy giảm đi nó uy lực khiến nó không thể nào tổn thương được ngươi nửa, xuất sắc, vô cùng xuất sắc! hahaha ~”
Đại đương gia thấy vậy liền lập tức nhìn ra được bên trong đó mánh khóe, khi biết rõ điều này, hắn vô cùng kinh ngạc hô lớn cùng cười to trước điều vô cùng kinh ngạc mà Nhật Thiên đã làm.
“Cái thứ đó, rốt cuộc là cái gì?”
Một vật nhỏ như vậy mà lại có thể tạo ra uy lực mạnh khủng khiếp, tới mức gần chút nữa là đã giết chết được mình, Nhật Thiên nội tâm lúc này đối với vật nhỏ đó vô cùng tò mò.
“Đây gọi là súng, danh Desert Eagle.”
Có súng trong tay, Đai đương gia nội tâm vô cùng tự tin, bởi vì hắn biết rõ trong vòng 10 mét, lấy Desert Eagle uy lực, không một Võ giả nào có thể sống sót trước nó.
“Súng Desert … Eagle sao? Đại bàng sa mạc? đúng là một cái tên quái lạ.”
Nghe được cái danh của khẩu súng, Nhật Thiên lẩm bẩm nhắc lại cái tên của nó, một lúc sau đó hắn gật đầu đáp.
“Nếu đã không còn gì để hỏi, vậy thì … chết đi!”
Bang!!
Một lần nữa khai hỏa, cầm trong tay súng lục đại đương gia khống chút nào do dự đem Desert Eagle xả đạn thẳng vào Nhật Thiên.
Nhật Thiên đã có chuẩn bị từ trước, tại thời khắc trước khi đại đương gia chuẩn bị bóp cò, hắn đã dự tính trước được tên này muốn khai hỏa ở chỗ nào, bằng cách quan sát đối phương cơ bắp chuyển động cùng vị trí mà họng súng đang chỉ tới, còn lại chỉ cần canh đúng thời điểm đối phương muốn bóp cò, là hắn có thể né tránh được viên đạn.
Chỉ là, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn chạm trán với súng, hắn vẫn không nắm giữ rõ rằng lắm tốc độ bay của viên đạn nhanh tới mức nào.
Vậy nên khi hắn vừa lách người sang một bên để né, vùng mặt của hắn lập tức bị viên đạn quẹt ngang qua mặt để lại một vết cắt nhỏ trên khuôn mặt nhỏ bé của mình.
‘Quả nhiên vẫn là quá nhanh!’
Dùng tay lau đi trên má chảy xuống máu tươi, Nhật Thiên khó chịu nhăn mày.
‘Thật là đáng sợ tiểu tử, hắn vậy mà có thể né được đạn.’
Đại đương gia đối với Nhật Thiên tại khoảng cách hai mét gần như thế này mà có thể thành công né được đạn, trong lòng rất kinh ngạc.
‘Lần này thử dùng Kim Cang Chi Bì đỡ nó thử xem.’
Không biết rõ đại đương gia trong lòng như cuồng phong vũ bão, Nhật Thiên tại sau khi phát hiện ra hắn thân thể mạnh mẽ vô cùng vậy mà chịu tổn thương bởi đạn, lập tức nhăn mày lẩm bẩm.
Cùng lúc đó hắn thân thể làn da bốc hơi lên nhè nhẹ hơi khí nóng, thân thể nhỏ bé trở nên rắn chắc hơn, cơ bắp nháy mắt căng phồng trở nên to lớn hơn, làm hắn hiện tại nhìn còn cường tráng hơn một giây trước một chút.
Mà tại phía trên lớp da của hắn xuất hiện một cái màu đỏ tươi nhỏ bé khó mà thấy được lớp màng mỏng bao phủ toàn thân hắn.
‘Tiểu tử này … thế mà vẫn còn có thủ đoạn khác.’
Đại đương gia tất nhiên nhìn ra được Nhật Thiên sự khác thường, điều này làm hắn nhăn mày.
Bang!!!
Chói tai tiếng súng lần nữa vang lên, mà lần này Nhật Thiên không có trốn tránh, chỉ thấy hắn vươn tay ra mở rộng bàn tay đưa nó về phía trước.
Phanh!!
Một tiếng như hai miếng kim loại va chạm nhau âm thanh vang lên, với bàn tay trần của mình, Nhật Thiên dễ dàng bắt lại được bay tới viên đại thật mạnh nắm chặc nó trong lòng bàn tay, đợi sau khi viên đạn động lực không còn nữa, hắn ở rộng lòng bàn của mình, chỉ thấy viên đạn lúc này đã bị hắn bóp dẹp thành hình dáng của một đồng xu để nó nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Tay không bắt đạn!? ngươi đùa với ta đó hả!!?”
Lần này đai đương gia đã không thể giữ được bình tĩnh của mình nữa rồi, hắn biết rõ Desert Eagle uy lực mạnh mẽ tới cỡ nào, dù là hắn bản thân cũng không dám như đối phương vậy dùng tay trần cản lại đạn.
‘Tay thì có hơi nhức nhói, nhưng mà không ảnh hưởng lớn.’
Cảm thụ lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau nhức Nhật Thiên nhìn ngoan ngoãn nằm trong bàn tay mình viên đạn vừa lòng gật đầu.
“Thổ phỉ, nếu ngươi đã hết trò rồi, vậy thì đầu hàng đi.”
Ngay sau đó hắn thần sắc lạnh lùng nhìn lại đại đương gia người đang dùng ánh mắt không thể tin nỗi cùng đang nhìn thấy quái vật nhìn hắn.
“Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào có chuyện như thế được!! ta không tin, ta không tin!!”
Đại đương gia lúc này đã hoàn toàn điên mất rồi, chỉ thấy hắn điên dại hô to, dùng trong tay Desert Eagle nhắm vào Nhật Thiên xả đạn bừa bãi.
Bang! Bang! Bang! Bang!
Tuy rằng bản thân có thể cản lại được những viên đạn đó, nhưng mà cơn đau nó mang tới là không hề nhỏ, Nhật Thiên cũng không phải người có sở thích đặc biệt thích chịu đau hay gì cả, vậy nên khi mấy viên đạn đó bay tới, hắn lập tức lách ngưới né tránh chúng.
Cũng bởi vì số lượng quá nhiều có một vài cái đánh trúng lên người hắn, may mắn có Kim Cang Chi Bì đỡ lại hết để hắn không chịu tổn thương, không thì lúc này hắn đó có một hai cái lỗ xuất hiện trên người.
Cạch Cạch Cạch ~ !!
Đợi khi viên đại thứ tám bay ra, khẩu Desert Eagle liền vang lên những tiếng lạ thường, cùng lúc đó viên đạn cũng không có tiếp tục bay ra nữa.
Không ổn, nó hết đạn!!
Đại đương gia đương nhiên nhận ra động tĩnh đó đại biểu cho cái gì, hắn đồng tử co rút sợ hãi nhìn trong tay súng lục.
Ngay lúc này!!
Nhật Thiên cũng nhận ra đây là cơ hội của mình, hắn liền lập tức xông tới, tại với tốc độ đã được tăng phúc lên gấp bốn lần, đại đương gia không thể nào nhìn rõ được hắn thân hình, tại trong chớp mắt Nhật Thiên đã xuất hiện phía sau lưng hắn.
“Kết thúc rồi.”
Nói xong hắn tay hóa thành thủ đao đem nó đặt ngang cần cổ của đại đương gia, thần sắc vô cùng sắc bén nói.
Cảm thụ bên cổ truyền tới lạnh lẽo cảm giác, đại đương gia biết mình đã thua rồi.
“Nếu ta chịu đầu hàng… các ngươi sẽ bỏ qua cho các huynh đệ của ta chứ?”
Tuy rằng không cam lòng, nhưng mạng sống của mình lúc này đã là ở trên tay của kẻ khác, sống chết của bản thân đều do chính tiểu tử này một ý niệm mà quyết định.
Nên không còn cách nào khác, hắn giương cao hai tay ra hiệu đầu hàng, chỉ là kể cả khi là làm thổ phỉ, hắn vẫn có chính mình tình huynh đệ, lo lắng cho bọn hắn an nguy, hắn hơi do hỏi nói.
Nhật Thiên lúc này có hơi chút do dự có thực sự có nên thả những tên thổ phỉ còn lại kia đi không, bởi vì lấy hắn thực lực, muốn giữ lại bọn hắn cũng không khó.
“… Có thể.”
Tuy nhiên khi hắn nhìn lại bên kia Hạ Vũ tộc tỷ mọi người, nhìn thấy trong mắt bọn hắn sự mỏi mệt cùng với tàn tạ vết thương chồng chất trên người còn may mắn sống sót tiêu đoàn nhân viên.
Hắn nhận ra, nếu quyết định giữ lại hết bọn thổ phỉ, chúng tuyệt đối sẽ muốn cá chết lưới rách, liều mạng với bọn hắn, khi đó đã rất là yếu, toàn thân đầy thương tích vết thương Hạ Vũ tộc tỷ mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Vậy nên vì các nàng an nguy, hắn đành phải đồng ý.
“Tốt.”
Đại đương gia nghe xong trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.