Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 5: Huyết Khí ( 2 )
Đợi đến khi hoàng hôn tới dần, ánh chiều tà chiếu rọi khắp mọi con đường mọi ngóc ngách nhỏ hẹp và khuất nẻo của Thương Viễn Thành.
Hô ~
Cuối cùng cũng đạp chân được tới trước cửa phòng mình, sau một ngày học tập mệt hỏi Hạ Nhật Thiên thở phào một hơi.
‘Đúng là một ngày dài.’
Nhật Thiên không khỏi ngẩm nghĩ lại những gì hôm này hắn trải qua, đầu tiền là luyện võ, ban đầu bị cấm cho luyện hắn, một cách bất ngờ được cho phép luyện lại võ đạo, không những vậy mà hắn còn đước tiếp thu một không ít kiến thức mới về thế giới võ giả, tiếp sau một loạt dọa hắn sợ muốn chết cơ đau sưng phồng.
Cuối cùng là…
Nhật Thiên nâng nhẹ bàn tay đưa tới trước mặt tại hắn tầm mắt tâm thần tập trung vào nó, tức khắc một nguồn nồng đậm đỏ rực luồng khí xuất hiện bao phủ xung quanh hắn bàn tay.
Huyết Khí.
Đúng vậy hắn phát hiện ra mình cơ thể đã sản sinh ra huyết khí và số lượng không hề ít, theo hắn cảm nhận trong người hắn lúc này số lượng chứa đựng Huyết Khí của hắn phải tầm cỡ là tám chín huyết khí gì đó lúc này.
Nhưng đó chưa là tất cả vì trong mơ hồ cảm giác hắn nhận thấy mình còn có thể chứa nhiều hơn huyết khí nữa.
Và nếu thực sự đúng như vậy thì hắn mức cực hạn chứa Huyết Khí của hắn đã vượt qua mười rồi.
Nếu vậy thì hắn lúc này đây có đã thể trực tiếp tiến hành đột phát tới Kim Bì đi.
Không thể đột phá.
Đang lúc tuổi trẻ vội vàng muốn nhanh chóng đạt được thành tựa Nhật Thiên thì bị trong óc đột nhiên nảy lên ý không cần vội vàng đánh tỉnh.
‘Đúng vậy, không cần phải vội, mình vừa chỉ mới bước vào con đường luyện võ mà thôi, còn rất nhiều thứ cần phải học, cứ từ từ.’
Nhận thấy điều đó, Nhật Thiên cũng ngộ ra rằng bản thân còn có rất nhiều thứ thiếu sót lắm như tri thức cơ bản, công pháp, nền tảng căn cơ vững chắc chẳn hạn.
“Nếu đã không vội đột phá thì hãy thử nghiệm xem, có được Huyết Khí ta, rốt cuộc mạnh tới đâu.”
Nói là làm liền, Nhật Thiên bắn người nhảy xuống giường hai chân vội vàng chạy tới trước sân.
“Đầu tiên thử chạy nước rút một trăm thước thử xem.”
Bày tư thế chuẩn bị chạy, tại hắn thầm đếm từ một tới ba khoảnh khắc, hắn như một con liệt báo phóng người chạy như bay chạy thật nhanh về phương xa.
‘Mười bảy hơi thở.’
Chạy xong một trăm thước, trong đầu hơi tính toàn một chút thời gian Nhật Thiên liền cho ra được một con số cụ thể về tốc độ của mình.
‘So với trước kia còn phải nhanh hơn một hơi thở!!’
Điều này làm Nhật Thiên ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới chưa vận dụng Huyết Khí đơn thuần là thể chất đã thôi đã làm hắn tiến bộ như thế, phải biết trước khi hắn có được Huyết Khí, mười tám hơi thở đã là hắn tốt nhất một lần chạy nước rút.
‘Có lẽ trong sách nói, một người đánh hạ mười lão binh là không phải là nói điêu.’
Nếu vậy thì…
‘Thử chạy lại thử xem, nhưng lần này…’
Sẽ với Huyết Khí.
Bày ra tư thế chuẩn bị chạy, nhưng trước khi chạy đi, tại hắn tinh thần tập trung luồng đỏ rực khí bao phủ hai đùi của hắn, mà vốn giống như đậu hủ mềm mại trắng nõn làn da nháy mắt đỏ lên.
‘Chạy!’
BÙM!!
Dưới chân đột nhiên dùng sức, đối với trước mặt một trăm thước vọt thẳng về phía trước.
Ểh?
Chỉ là độ di động thật sự quá nhanh, nhanh tới mức Nhật Thiên hắn căn bản không phản ứng kịp, trong hoảng hốt hắn trước mắt cảnh sắc đã đột nhiên thay đổi.
Đợi cho đến khi nhìn thấy rõ ràng xung quanh, thì trước mặt hắn xuất hiện, đã là cái cánh cửa gỗ của trước phòng hắn.
“Đông!!”
May mắn hắn phản ứng nhanh nhẹ, mạnh mẽ uốn éo xoay vòng cả ngươi, để hắn phần lưng hung hăng đánh vào cửa gỗ.
“Ách!!”
Một tiếng kêu rên, sau lưng trực tiếp dính sát vào cửa, kịch liệt chấn động làm hắn hoa mắt đầu óc choáng váng.
“Tê ~ đau đau đau!”
Hít một hơi khí lạnh đau đớn ngồi dưới mặt đất Nhật Thiên trong miệng đau hô cái không ngừng.
‘Bởi qua thân thể nhanh quá, thị giác căn bản không thể bắt kịp mình chuyển động.’
Đợi đến khi cơn đau trôi qua, ngồi dưới đất nhìn về phía vị trí trước đó của hắn, vì tại vị trí trước đó của hắn Nhật Thiên có thể thấy rõ ràng có dấu giày của mình ấn sâu vào trong đất một vài phân.
‘Có chút khó làm rồi.’
Đau đầu vì phải làm sao giải thích về giấu chân, một phần khác thì không biết nên làm thế nào để giải quyết vấn đề thị giác làm sao có thể theo kịp chính bản thân mình tốc độ.
“Thôi kệ vậy, dù sao trừ phụ thân không bao nhiêu người tới đây tìm mình.”
Nghĩ mãi cũng không biết phải làm sao Nhật Thiên cuối cùng quyết từ bỏ, sau đó tập trung nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thị giác theo kịp.
“Nhưng nói đi nói lại, không ngờ chỉ dùng một phần Huyết Khí thôi, mà tốc độ của ta đã trở nên nhanh như vậy.”
Do lúc đó quá hoảng hốt hắn không kịp tính toán mình tốc độ nhanh tới cỡ nào, nhưng hồi tưởng lại lúc đó cảnh tượng, hắn đại khái cho là phải tầm hai ba hơi thở gì đó.
“Khoan đã nào, nếu như do Huyết Khí cường hóa phần chân mà làm ta có được tốc độ làm thị giác không theo kịp như vậy, vậy thì tạo sao ta không dùng cả Huyết Khí cường hóa hai mắt luôn, như vậy thì hai mắt nhất định hẳn theo kịp đi.”
‘Chân đã có thể làm được, thì mắt cớ sao mà không được.’
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy có khả năng, Nhật Thiên lập tức đứng lên tinh thần tập trung, chỉ thấy luồng khí xích huyết lập tức bao phủ hai chân của hắn.
‘Đầu tiên là chân, tiếp theo là …’
Vừa dứt lời hai mắt Nhật Thiên đột ngột biến đổi, vô số cây gân mạch căn phòng sưng lên như vô số con mãng xà tại hai bên Nhật Thiên hốc mắt, đôi mắt xanh lam đổi mắt có vài phần hóa đỏ lên như máu.
Theo đôi mắt dị biến thế giới trong mắt Nhật Thiên trở nên chậm đi đáng kể, hắn từ vị trí này có thể thấy rõ ràng cách đây hơn hai mươi thước con ruồi đôi cánh chập chạm như con ốc sên vậy đập xuống.
Không không thể nói là tầm nhìn được, phải nói tốc độ tư duy của hắn trở nên nhanh hơn thì mới đúng, cũng nhờ đó mà chỉ trong thời gian không tới một hơi ngăn ngủi này, hắn trong đầu có có không dưới mười loại phương pháp khác nhau cách vận dụng Huyết Khí.
Lần đầu tiên trải nghiệm cái cảm giác không gì không thể làm được này, Nhật Thiên nội tâm hưng phấn không thôi, hắn muốn nhiều hơn nữa, hắn muốn tìm hiểu cái thứ Huyết Khí này hơn.
Chỉ là..
Ác --- !!!
Như thể bị sét đánh vậy, một cảm giác đau đớn kinh hồn đột nhiên từ trong đầu hắn truyền tới, trong hoảng hốt hắn bị cưỡng chế rời khoải siêu tư duy trạng thái, trong mắt hắn thế giới siêu chậm trở lại như bình thường.
Nhưng mọi thứ chưa kết thúc, một cảm giác ẩm ước từ mũi cùng lỗ tai của hắn truyền tới, Nhật Thiên vội vàng đưa lên run rẩy cái tay đặt lên mũi tìm hiểu là thứ gì.
Máu?
Cố gắng thích ứng cơn đau đớn sắp sụp làm nổ đại não, Nhật Thiên không hiểu mà nhìn vào ngón tay dính máu của mình.
Sau đó hắn khiểm tra chân của mình, thì thấy nó ngoại trừ đỏ rực lên do Huyết Khí ảnh hưởng ra thì không có giảm giác gì khác.
‘Màu đỏ chưa biến mất, nghĩa là Huyết Khí cường hóa vẫn còn đó.’
Sau đó hắn sờ sờ hai bên hốc mắt của mình, rất nhanh hắn xác nhận trước đó như mãng xà kinh mạch gân mạch đã không còn nữa, nó đã phục hồi trở lại trước đó bóng mượt làn da.
“Có lẽ nào, nguyên nhân là do trong cơ thể của ta đầu óc quá yếu ớt, mà làm cho nó so với chân tay thì thời gian chịu đựng Huyết Khí ảnh hưởng ngắn hơn rất nhiều cũng như các bộ phận bên ngoài khác của cơ thể?”
Chờ đến khi cảm giác đau đớn trên đầu trôi đi, ngồi xếp bằng dưới đất Nhật Thiên vuốt cằm nghĩ nghĩ.
Hắn càng nghĩ càng thấy hợp lý, vì sự thật vốn là như vậy, so với bên ngoài, nhưng bộ phận bên trong cơ thể như đầu óc, tim, gan phổi không thể nào dùng phương pháp rèn luyên mà cường hóa lên được như những bộ phân bên ngoài như cơ bắp xương cốt da bì được cả.
Mà cho dù có phương pháp để rèn luyện bọn chúng đi nữa, thì người thường thường sẽ không ai dám đi luyện cả, vì các bộ phận trong cơ thể thật sự quá yếu ớt cũng như quá mức quan trọng.
Luyện không cẩn thận dù chỉ sai có một li thôi sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường, nhẹ thì tàn tật năng thì tử vong.
“Dù nói như vậy, nhưng quả nhiên ta vẫn muốn một cái bí tịch gì đó có thể rèn luyện được bộ phận trong cơ thể à ~ ”
Gãi cái đầu tóc vàng của mình, Nhật Thiên vừa bực bội vừa phiền chán nói.
Vì nếu thực sự hắn có một thứ vậy, Nhật Thiên mười thành chắc chắn thực lực của mình tuyệt đối sẽ bay vọt về chất, cho nên trong lòng hắn thèm muốn không thôi loại vật có thể rèn luyện nội thể như vậy.
Ộc ~ ộc ~
Ngay lúc này một âm thanh kì quái đột nhiên từ trong bụng Nhật Thiên phát ra, không cần phải đoán hắn liền biết tới giờ ăn rồi.
“Nhắc tới ăn uống, thật không ngờ mơi đây thôi mà đã tối thế này rồi.”
Bị bụng mình âm thanh đánh thức, đang suy nghĩ trên mây Nhật Thiên ngẩn đầu lên nhìn trời và nhận ra rằng không biết từ khi nào ánh trăng đã treo trên cao màn đêm đầy sao đẹp đẽ chiếu rọi khắp thế gian.
“Thôi, trời cũng tối rồi, để ngày mai tiếp tục vậy.”
Thân là người học sách, đã được dạy là ‘Dục Tốc Bất Đạt’, không cần phải vội vàng nhất thời, từ từ rồi cái gì tới cũng sẽ tới.
Nghĩ vậy Nhật Thiên nhếc miệng mà cười cười, tâm thái cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau đó tại hắn không hề phát giác, một tia cực kỳ hiếm có thiên nhân ý cảnh chợt thoáng hiện trong người hắn, vô thanh vô thức bị trên người hắn hoàng kim chi hỏa hấp thu theo đó cải tạo cơ thể của hắn.
Toàn bộ quá trình Nhật Thiên không hề hay biết mà dù có biết hắn cũng không để ý, vì với Nhật Thiên cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là phải sống thật thoải mái, thật sự tự tại, không trái với bản thân mình là được.
Vì vậy tâm trạng cực kỳ vui vẻ hắn xoay người, miệng thì thỉnh thoảng ngâm hát câu thơ, bước chân từng bước nhẹ nhàng bước về phòng mình, mặc cho bản thân không hề hay biết, theo tâm thái của hắn ảnh hưởng mà trên người hắn hoàng kim chi hỏa càng lúc càng ngưng thật lắng đọng đậm hơn một chút.
“Vô dục tốc, vô kiến tiểu lợi.
Dục tốc, tắc bất đạt, kiến tiểu lợi, tắc đại sự bất thành.”
Không làm nhanh, không ham lợi nhỏ.
Làm nhanh, dễ hư chuyện; Thấy lợi nhỏ mà ham, thì không thể làm nên chuyện lớn.