Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 46: Lương Thiện Một Cách Ngu Ngốc




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 46: Lương Thiện Một Cách Ngu Ngốc

“Tiểu tử đó là thần thánh phương nào thế!? Đến cả Thiết Cốt Cảnh cũng chưa chắc làm được như hắn đâu đó!!”

Đứng từ xa quan sát hết mọi chuyện, hai người áo đen chấn động vô cùng khi chứng kiến cảnh tượng Nhật Thiên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hạ gục hết 50 người, có kẻ trong đó không thể tin được nói.

“Quả nhiên ta cảm giác là chính xác, tên tiểu tử đó đúng là có điều cổ quái.”

Linh cảm bất thường của mình đã được chứng thực, người còn lại cũng tức là kẻ đầu tiên nghi ngờ với Nhật Thiên lẩm bẩm nói.

“Ngươi còn đứng đó nói nhảm cái gì vậy, cảm giác của người có đúng hay không đúng đã không quan trọng rồi! bọn Hạ gia đó mà không chết, quay trở về chúng là người chết đó!!!”

Vị kia thì như muốn phát điên rồi, kế hoạch vốn đang tiến hành cực kỳ thuận lợi, ai ngờ đầu một đứa không biết từ cái lỗ nào chui ra, lấy một cái cực kỳ vô lý chiến lực, lực áp toàn trường, không chút áp lực hạ gục hết thổ phỉ, làm cho bọn hắn kế hoạch hoàn toàn đổ bể.

“Ngươi không cần phải lo, bởi vì trước đó có điều bất an, vậy nên ta vì phòng ngừa đã sớm khởi động kế hoạch B rồi.”

Kẻ kia nhìn đồng bọn hoảng loạn như vậy, hắn không chút nào lo lắng, mở miệng nói.

“Thật sao!?”

Nghe đối phương nói vậy hắn không khỏi mừng rỡ nhìn lại.

“Thật, và may mắn thay cảm giác của ta là chính xác, nên coi như sự tình không phải không có biện pháp cứu vãn.”

Tên đó gật đầu nói, sau đó hắn nhìn phương xa ngón tay chỉ về hướng đó.

“Đó, nhìn xem, vừa mới nói xong.”

Nghe vậy tên đó nhìn hướng đồng bạn chỉ ngón tay, lập tức hắn nhìn thấy một cột khói bụi bay cao tới chục thước có hơn đang từ từ tiếp cận hướng bên này.

“Người thua rồi thổ phỉ đại thúc, hãy đầu hàng đi.”

Giương kiếm chỉ xuống nằm dưới gục dưới đất nhị đường gia Nhật Thiên ôn hòa nói.

Nhật Thiên không có hạ tử thủ và cũng không có ý định làm việc đó, Vì cho dù bề ngoài hắn bộc lộ có tài năng tới mấy thì suy cho cùng Nhật Thiên cũng chỉ là một hài tử với bản tính lương thiện.

Nên khi gặp những kẻ có ý giết mình, thì việc đầu tiên hắn nghĩ tới trong đầu là đánh hạ đối phương chứ không phải là giết đối phương.

Bằng chứng rõ ràng nhất chính là chung quanh nằm ngất xỉu dưới đất đám thổ phỉ, có người từng nói, bắt sống một người còn khó hơn so với giết người.

Cho thấy Nhật Thiên bản chất có thể giết sạch hết tất cả bọn hắn nhưng Nhật Thiên lại không hề làm vậy.

“Hự..hự ~ ”

Bị một kiếm đâm thương bả vai Nhị đương gia, sắc mặt hắn giờ đã chuyển thành xanh trắng tái nhợt, máu không ngừng từ miệng vết thương chảy ra tạo thành một vũng máu dưới người hắn.

“Hãy đầu hàng đi! nếu đầu hàng ta sẽ cho người băng bó vết cho ngươi.”

Nhật Thiên nhăn mày nhìn nhị dường gia không trả lời mình, làm không gấp gáp nói, hắn biết rõ chỗ vết thương hắn tạo ra sâu như thế nào.

Hắn tuy lúc hạ thủ đã tránh làm tổn thương vùng hiểm yếu, nhưng nếu tiếp tục để mất máu quá nhiều như vậy đối phương sớm muộn gì cũng sẽ chết.

“Không .. cần…ngươi quan tâm!”

Không biết là do đau đớn hay vì mất máu hay thậm chí là cả hai, Nhị đương gia hô hấp có phần gấp gáp lấy một giọng nói gầm gừ suy yếu nói.

Hắn đã thua một cách thê thảm như thế này, hơn nữa người mà hắn để thua, lại là một tên miệng mồm hôi sữa tiểu tử, hắn làm sao còn mặt mũi để nhìn các huynh đệ cơ chứ, như vậy hắn thà chết còn hơn.

“Thật tình, xin đừng có cứng đầu, hãy biết quy trọng sinh mạng của mình chứ đại thúc.”

Nhật Thiên thật đúng là không có biện pháp nào.

“Tiểu Thiên, đừng để ý hắn, nếu hắn đã muốn chết, thì cứ để mặc cho hắn chết đi.”

Hạ Vũ trong lòng vốn không thích gì đám thổ phỉ này, hơn nữa hắn còn là kẻ mang người chặn đường tấn công các nàng, nên khi nghe đối phương muốn chết, nàng lập tức mở miệng khuyên bảo Nhật Thiên.

“Hơn nữa, hắn vừa rồi còn muốn giết chúng ta, thù hận đã kết, để cho hắn sống, không khác gì thả hổ về rừng! sau này có khi hắn sẽ tìm cách tới báo thù chúng ta đấy!”

Nhật Thiên nghe vậy có chút do dự, nhưng tại một giây không tới suy nghĩ, hắn nhìn Hạ Vũ, ôn hòa lắc đầu nói với nàng.

“Xin lỗi Hạ Vũ tỷ, nhưng ta quả nhiên vẫn là không thể bỏ mặc đại thúc này như vậy được.”

Nói xong hắn xé một phần y phục của mình biến nó thành một mảnh vải dài, rồi mang theo nó tiếp cận nhị đương gia.

“Đại thúc ngươi giữ yên đó, để ta băng bó cho thúc.”

Mà Nhị Đương gia nhìn thấy như vậy trong lòng giật mình thầm hô tiểu tử này là tên ngu ngốc sao? tại sao lại muốn cứu kẻ địch?

“Ngươi muốn làm gì!? dừng tay! Ta không cần ngươi thương hại!!”

“Đừng lại gần đây!! lại gần là ta giết ngươi đó!!”

“Rồi rồi, chờ ta băng bó cho thúc xong, muốn làm gì thì tùy đại thúc ngươi quyết định.”

Nhật Thiên nghe vậy không chút nào sợ hãi hắn cười cười nhún vai nói, trong khi nói hắn bước chân không chút nào chậm lại.

‘Thật là, tiểu tử này quá ngây thơ.’

Hạ Vũ thấy vậy trong lòng vừa yêu thích song cũng cực kỳ lo lắng cho Nhật Thiên, nói thật không có ai mà lại không thích một hài tử lương thiện cả, chỉ là nàng khá lo sợ cho sự quá lương thiện này của hắn, nàng lo lắng sợ hãi cho Nhật Thiên là sẽ sau này bị cái lương thiện này gây hại, dẫn tới những thứ không lường được thậm chí là hối hận.

“Tộc muội.”

Lúc này Hạ Phó Ngạn thân mang theo thương thế tiếp cận Hạ Vũ.

“Phó Ngạn ca ca! huynh còn đang bị thương không nên di chuyển thì tốt hơn.”

Hạ Vũ nhìn thấy đối phương với cái thương thế như vậy mà còn cử động không khỏi lo lắng nói.

“Không còn thời gian, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!”

Hạ Phó Ngạn lắc đầu đầu.

“Tại sao!?”

Hạ Vũ nghe vậy trong lòng có chút gấp gáp.

“Nhìn đằng đó…”

Phó Ngạn ngón tay chỉ về phương xa, Hạ Vũ cũng theo đó mà nhìn lại, lập tức nàng liền nhìn thấy một cột khói bụi rất lớn đang từ phương xa đang tiếp cận tới hướng này, điều đó làm Hạ Vũ chấn động nội tâm không khỏi nghĩ tới một thứ.

Khói!? Lẽ nào!?

“Phải, là thổ phỉ, hơn nữa động tĩnh lớn như thế, chỉ sợ là số lượng của chúng rất đông, ít nhất phải khoảng 1000 tên.”

Biết tộc muội cũng hẳn là đã nhận ra, Phó Ngạn gật đầu nói.

“Tiểu Thiên, chúng ta phải đi thôi, thổ phỉ viện quân sắp tới rồi!”

Hạ Vũ lập tức gấp gáp hô lên với Nhật Thiên.

Mà cũng không cần nàng nhắc nhở, Nhật Thiên cũng là một võ giả, nên dù có cách xa như vậy, các nàng đối thoại hắn đều nghe thấy rõ ràng.

Tuy nhiên…

“Tỷ chờ đệ tí.”

Nhật Thiên từ trong túi áo lấy ra một hủ thuốc bôi, đây là thuốc trị thương, bởi vì hắn thường xuyên luyện võ tới mức bị thương chính mình, nên phụ thân tặng cho hắn một lọ kem bôi trị liệu có khả năng điều trị vết thương cùng cầm máu tạm thời.

May mắn là hắn luôn đem nó theo bên mình, không thì việc băng bó cho thổ phỉ đại thúc này sẽ trở nên hơi khó khẳn hơn một chút rồi.

“Bỏ hắn đi Nhật Thiên, kẻ địch đã tới rất gần rồi, chờ lâu hơn nữa, chúng ta sẽ không kịp rời đi đó!”

Thấy Nhật Thiên vậy mà còn cứng đầu cứng cổ không nghe Hạ Vũ tức giận hô.

“Bọn hắn số lượng khá đông, hiện tại chúng với cùng chúng ta còn một khoảng cách, bọn chúng hẳn còn chưa kịp chặn lại đường rút của chúng ta đâu.”

“Nếu đi bây giờ thì vẫn còn kịp.”

Phó Ngạn nhìn như vậy không khỏi nhẹ giọng nói, chỉ là không rõ hắn là đang nói với ai, là với Hạ Vũ, hay là Nhật Thiên?

“Vậy thì nhờ huynh, mà tỷ cũng nghe rồi đấy mau đi nhanh đi.”

Nhật Thiên không có quay đầu hắn tùy ý nói.

“Cái! Đừng có mơ, ta tuyệt đối sẽ ….hự!”

Hạ Vũ nghe Nhật Thiên nói vậy liền hoàn toàn bị chọc giận rồi, nàng không thể hiểu nổi, tại sao tiểu thiên tại sao lại phải tới mức này, chỉ vì một người mà mình không quen, không để tâm tới an nguy của mình, Hạ Vũ phẫn nộ kêu to, tuy nhiên lời nàng còn chưa xong, bên cổ nàng truyền tới một cảm giác đau nhói, còn chưa rõ là cái gì thì đầu óc mơ hồ mất đi ý thức.

“Chúng ta đi trước.”

Ôm lấy đã ngất đi Hạ Vũ, Phó Ngạn gật đầu với Nhật Thiên nói, sau đó hắn mang theo Hạ Vũ cùng với những người khác trong tiêu đoàn nhân viên rời đi.

“Gặp lại sau, Phó Ngạn đại ca.”

Nhật Thiên đã sớm biết rõ Phó Ngạn sẽ làm như vậy, vậy nên hắn gật đầu với đối phương nói.

“Tiểu tử ngươi đúng là quá điên rồ rồi đó.”

Nhị đương gia mắt chứng kiến hết tất cả, hắn trong lòng cực kỳ chấn động vì sự ngu ngốc này.

“…”

Nhật Thiên không có trả lời, hắn tiếp tục giúp đối phương băng bó vết thương.

“Nè tiểu tử, tại sao ngươi lại làm tới mức này!? Ý đồ của ngươi là gì?”

Một hồi lâu, cuối cùng Nhị đương gia vẫn không nhịn được trong lòng to mò, nằm ở dưới đất nghiêng người để cho Nhật Thiên băng bó cho mình, hắn mở miệng hỏi Nhật Thiên.

Nhật Thiên ôn hòa cười nhẹ mà nói.

“Đại thúc, ngươi hẳn là có gia đình đi? một thê tử cùng một đứa trẻ chưa dứt sữa mẹ.”

“Làm sao mà ngươi biết được điều này!?”

Nếu đoán được hắn có người nhà, hắn sẽ xem đó là ăn may, nhưng có thể chi tiết như vậy đoán ra số lượng cũng như tình huống của hài tử hắn, hắn thì không cho đó là ăn may.

Điều này làm hắn vừa phẫn nộ cũng vừa sợ hãi lo lắng nhìn Nhật Thiên gào lên nói.

“Này!! Đừng có cử động mạnh, muốn chết hay gì vậy?”

Nhật Thiên vươn ra bàn tay, đem muốn vùng vẫy Nhị đương gia cái đầu đè xuống đất nói.

“Là mùi hương.”

Chờ đối phương không có còn cử động mạnh nữa, Nhật Thiên chậm rãi buông ra người hắn ra, rồi tiếp tục việc chữa trị cho hắn.

“Mùi hương?”

“Ta có một cái mũi dùng rất tốt cùng một cái rất tuyệt với trực giác, ở tại khi đánh với thúc, ta vô tình ngửi thấy một mùi rất đạm nữ nhân mùi cơ thể cùng với mùi tanh của sữa.”

“Nữ tính mùi hương cùng với mùi sữa với hai cái đó cộng thêm tuổi tác hiện giờ của đại thúc ngươi, thì cũng không quá khó đoán ra mấy thứ đó là cái gì.”

“…”

Nhị đương gia ngơ ngác không thôi, đối phương vậy mà chỉ với bao nhiêu đó tin tức mà đã có thể đoán được ra hắn chi tiết trong nhà, cái tiểu tử này có hơi chút đáng sợ rồi đó.

“Bọn họ hẳn là đang đợi đại thúc ngươi trở về đúng không?”

“Ừm.”

“Tối nay ăn gì vậy?”

“Thịt lợn cùng canh gà.”

“Oh Thích ghê, cả ba người sao?”

“Cả ba chúng ta sẽ luôn ăn tối cùng nhau.”

“Ừm, nghe ấm cúng đó.”

Tâm sự một hồi với nhau, tại Nhật Thiên từng bước dẫn dắt chủ đề, không khí căng thẳng hòa hoãn đi rất nhiều, mà nhị đương gia căn chặt tinh thần cũng thả lỏng không ít, đối với Nhật Thiên câu hỏi cũng không từ chối đều trả lời, dù sao đều cũng chỉ không đâu ra đâu câu hỏi, hắn trả lời thì cũng không ảnh hưởng gì.

“Rồi xong, băng bó hoàn tất.”

Hài lòng nhìn xuống vùng miệng vết thương, Nhật Thiên gật đầu nói.

“Làm xong rồi vậy thì nhanh cút đi! Cút ngay cho khuất mắt ta.”

Nghe vậy Nhị đương gia gằn giọng nói, hắn sẽ không thừa nhận hắn đây là không nỡ để tiểu tử này gặp nạn, hắn biết những người còn lại với hơn ngàn người trong Thiết Sa Trại đang tới đây, nếu tiểu tử này còn ở đây sợ là khó mà thoát khỏi.

“Rồi rồi ta đi liền đây, à mà đại thúc, khi quay về nhớ ăn uống đầy đặn lành mạnh nhé, nhất là rau củ, như vậy vết thương sẽ phục hồi nhanh hơn nhiều.”

Nhật Thiên gật đầu, nhưng trước khi đi không quên căn dặn đối phương nhớ dưỡng thương cho tốt, khi nói xong hắn quay người rời đi, chạy theo hướng mà đám người Hạ Vũ tỷ đã rời đi đuổi theo họ.

“Đợi đã!!”

Đúng lúc này, Nhị đương gia âm thanh vang lên, hắn âm thanh làm cho đang muốn rời Nhật Thiên tò mò quay đầu nhìn lại.

“Đừng đi hướng đó, lấy thời gian này, ngươi đuổi theo sợ đã không kịp rồi, hãy đi đường này, như vậy ngươi sẽ nhanh chóng bắt kịp bọn hắn.”

Ngón tay hắn chỉ về một phương hướng khác, mặt mũi lộ ra không tình nguyện biểu tình nói.

“Vậy thì cảm ơn ngươi đại thúc, ngươi đúng là một người tốt.”

Nhật Thiên nghe vậy không khỏi vui vẻ nhe răng mỉm cười với đối phương, sau đó bùng một cái, toàn thân hắn bạo phát ra mạnh mẽ vô cùng Huyết Khí hào quang với tốc độ kinh khủng theo hướng mà Nhị Đương giả chỉ chạy đi.

Rầm rầm rầm ~ !!

‘Đúng là một tên tiểu tử làm ngươi sợ hãi.’

Song cũng không quá làm người chán ghét.

Nhìn về hướng bóng người nhỏ bé biến mất, Nhị đương gia cười cười lẩm bẩm.