Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 43: GIẾT!!!
“Là ta gặp ảo ác hay là tên kim mao tiểu tử kia vừa rồi thực sự đã nhìn về hướng này?”
Tại lúc đám người thổ phỉ cùng Hạ gia tiêu đội chúng người gây gắt nhìn nhau, thì lúc này tại khoảng cách xa bọn họ tới cả cây số có hơn, có một nhóm hai người thân mặc áo choàng đen che kính toàn thân không lộ chút gì ra ngoài đưa mắt nhìn thấy hết mọi chuyện.
Mà lúc này trong đó có một người với giọng nam trầm trầm mang theo khó hiểu nhìn sang bên cạnh đồng bọn nói.
“Không thể nào ~ Không thể nào ~ cái đám phàm nhân đó, cao nhất thực lực cũng chỉ là kẻ hèn Kim Bì, cả một cây số khoảng cách, đừng nói Kim Bì, thì dù Thiết Cốt của bọn chúng có tới đây cũng không thể nào phát hiện được chúng ta.”
Đối với cộng sự ngờ vực lời nói khi nghe xong hắn tất nhiên phủ nhận điều đó.
Trong mắt hắn kể cả có là Kim Bì hay thậm chí Thiết Cốt mấy cái cảnh giới do đám phàm phu tục tử võ giả tạo dựng lên, cuối cùng không hơn gì là sâu kiến.
“Cũng phải…”
Tuy rằng vẫn còn có điều nghi ngờ, nhưng với đồng đội nói vậy hắn cũng gật đầu đồng ý.
Bởi vì không riêng gì tên đồng bọn, mà chính hắn sâu trong nội tâm cũng có rất lớn kinh thường với phàm nhân thái độ, cũng như là rất không tin tưởng kẻ hèn miệng mồm hôi sửa tiểu tử sao có thể phát giác ra được sự tồn tại của bọn hắn, mà trong khi đó bản thân bọn hắn cũng đã rất cẩn thận che giấu sự hiện diện cùng khí tức của mình.
Hơn nữa khoảng cách giữa bọn hắn lại tới cả cây số, lấy họ ấn tượng trong đầu, thì hề không một phàm nhân võ giả nào có thể nhìn tới hay có giác quan mạnh có khoảng cách xa tới như vậy.
……………
“Họ Vương! Nếu không phải mấy ngày trước Thiết Sa Trại nhận được tin tức, gần đây Thương Viễn Thành Hạ gia có chuẩn bị một mối làm ăn lớn, trong đó, có một món hàng đắt giá vô cùng.”
“Cho nên vì đề phòng, bọn hắn Hạ gia Tiêu đội sẽ lấy một tiêu đoàn khác làm trung gian ám tiêu, che giấu cho chính mình hướng muốn đi lộ tuyện, mà thật không khéo, hẳn là trong đó có một cái vừa lúc có Vương gia ngài tiêu cục đoàn đúng không?”
Cầm đầu thổ phỉ cười lạnh, hắn đem to lớn đại chùy chỉ thẳng trước mặt Vương đại thúc nói.
Vương tiêu sư lạnh lùng trừng mắt tên thổ phỉ, hắn ra hiệu cho trong tiêu đoàn đám tiểu tử không cần xúc động, sau đó hắn quay đầu đối với tên Nhị đương gia thổ phỉ cười nói.
“Nhị đương gia, ngài đây là làm khó ta, ta…”
“Vương tiêu sư không nên hiểu lầm, ngài cùng đại ca giao tình chúng ta đều biết, vậy nên chúng ta cũng không nghĩ bởi vì chuyện này mà chặt đứt tài lộ.”
“Không bằng như vậy đi, ngài để chúng ta nghiệm chứng một chút, nếu không giống như trên tin tức nói, vậy túi tiền này chúng ta cũng không cần trực tiếp quay đầu rời đi, như thế nào?”
“Nếu là các ngươi trong đó có người nổi lên tà tâm thì sao? Rốt cuộc vị đại gia này cũng có nữ quyến......”
Vương tiêu đầu trừng mắt đảo qua ở đây ăn mặt rách rưới thần thái hung dữ đám thổ phỉ.
Nhị đương gia nghe lời Vương tiêu đầu vậy mà chủ động nói ra, như vậy cảm giác bên trong định là có rất là xinh đẹp nữ quyến, hắn lập tức gãi gãi tóc cười nói.
“Đều là người vết đao liếm huyết, đạo nghĩa làm việc tất nhiên phải có trật tự rõ ràng, Vương tiêu đầu cứ yên tâm đi, ta đảm bảo, các huynh đệ ta dù có thấy có xinh đẹp cô nương cũng tuyệt đối sẽ không ra tay!”
Vương tiêu đầu nghe vậy thu đao lui lại một bên, duỗi rộng tay ra cười nói.
“Xin mời!”
Đám thổ phủ thấy vậy cảm thấy tình huống không đúng, đồng loạt quay đầu lại nhìn bọn hắn Nhị đương gia , hiển nhiên Vương tiêu sư thoải mái như vậy chấp nhận làm bọn hắn có chút đắn đo.
“Nhìn ta làm gì, nếu Vương tiêu đầu đã hiếu kính như vậy, chúng ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!”
Nhị đương gia vừa dứt lời trong đó mười mấy người xuống ngựa đi đến đoàn xe xung quanh xem xét.
“Răng rắc!”
Cạy mở ra xe ngựa chở rương gỗ, đập vào mắt bọn hắn toàn là một ít bình sứ, thực phẩm lương khô, cùng một ít giấy bút vân vân mấy thứ linh tinh, làm gì mà có những thứ giá trị quý báu cơ chứ.
Một đám thổ phỉ thấy vậy thân đổ mồ hôi lạnh sợ hãi không thể công đạo cho Đại đương gia thì đúng lúc này, lại có một tên thể trạng gầy ốm thổ phỉ duỗi tay kéo lên rèm cửa đang chở người xe ngựa.
Đập vào mắt hắn là đang ngồi quý trên đệm, thần thái ưu nhã vũ mị thân mặc màu trắng y phục khuôn mặt tuyệt mỹ điềm đạm nhưng bên trong khuôn mặt non nớt kia cũng ẩn chứa trong đó một tia vũ mị nhàn nhạt thiếu nữ
Trời đất ơi … cỡ nào xinh đẹp nữ nhân…
Nàng ta mặc là võ giả lưu hành võ sĩ trang phục, kín đáo chặt chẽ nhưng không thiếu phần nóng bóng lớn mật, vì bộ võ phục này thật quá là bó sát người, nên càng để cho nàng thiên sinh lệ chất đường cong càng thêm rõ ràng, đột hiện ra nàng mảnh khảnh không đủ một nắm vòng eo thon như rắn, tràn ngập đẹp đẽ mà mê người đầy đặn uốn lên bờ mông tròn.
Tên gầy ốm ngắn ngủi dại ra vì Hạ Vũ sắc đẹp, rất nhanh sau đó bọn người thổ phỉ khác vì động tĩnh của hắn tò mò bước tới cũng tương tự bị sắc đẹp của Hạ Vũ làm cho mê choáng.
Tuy nhiên bọn hắn lại không hề chú ý tới, Hạ Vũ trong đó một cánh tay đang đặt ở phía sau, nếu nhìn kỹ sẽ nhận thấy nàng cánh tay đang đặt trên tay cầm của một thanh miêu đao khá dài.
Với Hạ Vũ, chỉ cần bọn thổ phỉ xông vào, nàng sẽ lập tức rút đao một hơi chém chết hết bọn hắn.
“Nhị đương gia! Mau đến xem, ở đây có một cô nương rất là xinh đẹp thủy linh này!!”
Bọn thổ phỉ trải qua ngắn ngủi dại, một hồi sau trong đó cái một vài tên định lực không tệ, lập tức xoay người đối với Nhị đương gia bóng dáng hưng phấn hô lên.
Điều này cũng làm cho ở đây tiêu đội nhân viên tiêu sư nhíu mày.
Mà Hạ Phó Ngạn cũng không ngoại lệ, mà hắn lúc này không biết từ khi nào đã thay một bộ đồ khác, kiểu dáng của nó không khác gì với bộ Hạ Gia chuyên dùng tiêu sư trang phục, chỉ khác biệt duy nhất ở chỗ là không có Hạ Gia gia tộc huy hiệu cũng như cái chữ Hạ đường thêu mà thôi.
Nhị đương gia quay đầu lại nhìn xem, nháy mắt cũng vì Hạ Vũ mỹ mạo mà kinh ngạc, trong lòng tán thưởng không thôi đồng thời lại nhìn thoáng Vương tiêu đầu.
“Xác nhận liền trở về, cướp cũng có cướp luật lệ, có vài thứ không thể đụng vào!”
Rốt cuộc hắn có thể ngồi lên cái Nhị đương gia vị trí này, không thể chỉ dựa vào mạnh mẽ vũ lực mà thôi, còn cần phải có có thể kiên trì đạo nghĩa điểm mấu chốt.
Nghe những lời này của hắn, đứng ở một bên Vương đại thúc âm thầm gật đầu, có chút bội phục Nhị đương gia cách làm người.
Mà đám thổ phỉ tiểu đệ nghe lão đại của mình nói vậy cũng đành bất đắc dĩ thu tay, định chuẩn bị quay đầu lại rời đi.
“Không được à ~ không được à ~ các ngươi thực sự mà đi, chúng ta sẽ khó mà có một lời giải thích được với lão tổ mất!”
Đứng ở đằng xa hai người áo đen thấy vậy miệng có chút kỳ quái nói, sau đó một người trong đó vung tay lên.
Ngay sau đó vốn rất luyến tiếc không muốn rời đi tên thổ phỉ cũng là người đầu tiên đã phát hiện ra Hạ Vũ tên gầy ốm, hắn thần chí hoảng hốt, đồng tử tan rã, đầu óc có chút mơ hồ không tỉnh táo được.
Tiếp đó, ở Hạ Vũ nhíu mày nhìn chăm chú vào hắn, hắn lại lộ ra vẻ mặt tham lam dâm tà nhìn thẳng vào nàng.
Điều đó làm Hạ Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng ngay tiếp theo sau đó, hắn làm ra nàng cũng không ngờ được cử động, chỉ thấy hắn đột nhiên lấy không hợp thói thường tốc độ, rất không hợp thân thể gầy gò của mình đột nhiên phóng người lao ra phi thẳng tới trước mặt nàng.
Mà nàng, tại còn chưa kịp phản ứng lại, thì cả cơ thể của nàng không chịu nàng khống chế, rút ra đằng sau nàng miêu đao một hơi phách chém tới.
Một đao này ngang ngược vô cùng, đao ra sau người mà lại đến trước, huyết nhục xương cốt ở tại trước mặt võ giả cự lực dưới giống như giấy mỏng vậy.
Miêu đao một cách dễ dàng chém xuyên qua da, tiếp theo là mỡ, cơ bắp, cuối cùng là xương, một đường không thể ngăn trở rất nhanh gọn chém bay đầu của hắn.
“Cái … !?”
Thấy bay lên trên trời cái đầu, Hạ Vũ không tin được nhìn xuống cánh tay đang cầm miêu đao của mình.
Mà khoảng cách cũng không quá xa đó đám thổ phỉ tất nhiên cũng nhìn thấy bên Hạ Vũ động tĩnh, khi quay đầu bọn hắn lập tức nhìn thấy mình đồng bọn bị một con ả ranh chém bay đầu.
Bốn phía nhất thời không tiếng động.
“Giết người rồi!!!”
Nhưng rất nhanh sau đó, mùi máu tanh bay trong không khí lập tức châm lửa lên ở đây tất cả tiêu sư cùng đám thổ phỉ sát ý.
Hạ Phó Ngạn tuy mặt lộ khiếp sợ, nhưng hắn phản ứng lại không hề chậm, mắt thấy tình huống đã rơi vào tình cảnh tồi tệ nhất, đã là xé rách da mặt rồi, thì cần gì phải do dự nữa, Phó Ngạn lập tức động thủ lập tức phi thân bay thẳng tới trước mặt Nhị đương gia tên thổ phỉ rút ra bên eo đại đao chém tới.
Trên đời có câu nói ‘Cầm Tặc Cầm Vương’ tức là ‘Muốn bắn người trước tiên bắn ngựa, muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua.’
Nếu lúc này hắn thành công hạ sát được tên cầm đầu, vậy thì bọn thổ phỉ sẽ không khác gì rắn mất đầu, lấy hắn cùng Hạ Vũ tộc muội, Nhật Thiên Tiểu tộc đệ cùng Vương Thúc là võ giả ở đây, chúng không khác gì cá nằm trên thớt, mặc cho bọn hắn chém giết.
Xong, Hạ Phó Ngạn cũng đã quá đề cao chính mình, hay nói đúng hơn là quá xem thường tên nhị đương gia này, chỉ thấy hắn dễ dàng né tránh được Phó Ngạn một đao, tùy tay vung ra bát giác thiết chùy đánh trả lại.
Hạ Phó Ngạn biết khó nên đành lùi lại, thành công trốn được một kích nguy hiểm này.
“GIẾT!!!”
Nhị đương gia không nói nhiều, lập tức rống to một tiếng, lập tức hắn đám thổ phỉ huynh đệ cũng lập tức hô to.
Từ đằng xa chờ đợi tính hiện cưỡi ngựa thổ phỉ cũng ngựa phi nước đại, rút ra trên người binh khí lao tới.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
“Phó Ngạn thiếu gia, ta tới giúp ngươi!!”
Vương đại thúc cũng nhìn ra được ý đồ của Hạ Phó Ngạn song, hắn một phần cũng khá rõ ràng tên nhị đương gia này thực lực, hắn biết lấy Phó Ngạn trình độ khó lòng mà thắng được tên thổ phỉ này, vậy nên hắn cần thiết phải giúp tiểu thiếu gia này đối phó hắn.
“Được!”
Phó Ngạn cũng không từ chối, hắn biết tình huống này của bọn hắn rất không xong, cần thiết phải đánh nhanh thắng nhanh.
“Hahaha chúng tiểu nhân! Đừng nhúng tay! Các ngươi đi đối phó ả nha đầu kia!”
“Vâng!”
Nhị đương gia thấy hai người có ý định dùng chiến thuật xa luân chiến với hắn, hắn không những không sợ mà ngược lại còn rất hoan nghênh, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ không cần để ý mình đi tập hợp người đối phó với Hạ Vũ.
Mà đám thuộc hạ của hắn cũng biết nhà mình nhị đương gia tính tình, không chút do dự nhận lệnh, sau đó cùng nhau kéo người rời đi tìm Hạ Vũ.
Rất nhanh sau đó, chiến trường bị chia làm ba hướng, một bên là ba người Hạ Phó Ngạn, Vương tiêu đầu cùng nhị đương gia thổ phỉ, một bên là đám người tiêu đội cùng nhiều tới hàng chục người ngồi trên lưng ngựa phi tới thổ phỉ.
Cái còn lại chính là trước đó xuống ngựa thổ phỉ, bọn hắn tay cầm binh khí giằng co với một thân đầy máu tanh của thổ phỉ Hạ Vũ.