Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 41: Một Ngày Yên Bình Ở Ngoài Thành




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 41: Một Ngày Yên Bình Ở Ngoài Thành

“Hơoo ~ !”

Mặt trời ló dạng mang tới ánh rạng đông vàng rọi sáng thiên địa, hôm nay đã ngày thứ tư của chuyến hành trình, mà ngồi trên lưng ngựa Nhật Thiên bởi vì vẫn chưa quen với việc thức khuya, cho nên hắn lúc này có chút mệt mỏi ngáp dài một hơi.

“Buồn ngủ sao?”

Ở ngay tại bên cạnh hắn Hạ Vũ tại dưới eo nàng cũng tương tự cưỡi lên một con tuấn mã, nàng nghe thấy tiểu tộc đệ mệt mỏi tiếng ngáp, nàng quay đầu quan tâm hỏi.

“Ừm! đúng vậy ạ! Đệ có chút mệt!”

“Sao vậy? có gì mà làm đệ mệt vậy? lấy chúng ta võ giả tinh lực hẳn phải là rất khó mà mệt mỏi mới đúng.”

“Không có gì, chỉ là tối qua sau khi nghe tỷ kể lại cho đệ những thứ thú vị kia, có chút hưng phấn quá, nhất thời không ngủ được, nên…”

“Đệ suốt cả hôm đó không hề ngủ mà đi tu luyện, vậy là … hi hi hi ~”

Nói tới đây, Nhật Thiên ngượng ngùng cười với đối phương.

“Trời ạ! Đệ cũng thật là.”

Hạ Vũ nghe vậy thở một hơi dài, cảm thấy thật không có phải gì nói sao cho phải với tiểu tộc đệ này.

“Đệ biết khắc khổ là tốt, rất đáng khen ngời, nhưng đáng tiếc , đệ hẳn là cũng hiểu rõ, công pháp của đệ không phải là loại trong thời gian ngắn này có thể đột phá.”

“Tại trong vùng hoang vu dã ngoại này, để vẫn là nên để chút sức lực vẫn hơn đấy.”

“Hi hi hi ~ xin lỗi! xin lỗi! đệ lần sau sẽ chú ý!”

Nhật Thiên nghe vậy cũng biết mình đã làm việc không nên, khiến cho Hạ Vũ tộc tỷ lo lắng, không nói hai lời hắn chắp hai tay lại nói lời xin lỗi với đối phương.

“Haizz biết lỗi là tốt.”

Hạ Vũ gật đầu coi như chấp nhận Nhật Thiên lời xin lỗi, nàng sau đó ngón tay chỉ chỉ vào phía sau các nàng chiếc xe ngựa mà nói.

“Còn nữa, đệ hẳn cũng là đang rất mệt đi? vậy hãy vào trong xe ngựa nghỉ ngơi đi, ở đây có ta với Phó Ngạn tộc huynh lo được.”

“Vậy nhờ tỷ với tộc huynh rồi, đệ xin phép lui xuống nghỉ ngơi!”

Nhật Thiên cũng không từ chối ý tốt của tộc tỷ, vì hắn lúc này cũng đúng là quá mệt mỏi rồi, tuy rằng lấy thân thể của hắn cường độ, vì Sinh Cơ đến từ Trường Sinh Quyết mang tới không những trong thời gian dài không nghỉ ngơi mà không thấy yếu đi, ngược lại còn rất khỏe mạnh vô cùng, nhưng tinh thần của hắn thì không.

Hắn tuy là rất mạnh, nhưng về bản chất vẫn là tám chín tuổi nam hài, tinh thần lực cường độ của hắn không cao, vậy nên trong thời gian qua, giờ giấc nghỉ ngơi đều bị đảo lộn điều này khiến cho hắn hơi chút khó chịu, tinh lực cùng tâm chí cảm thấy khó chịu vô cùng.

‘Thật là, đừng làm người khác phải lo lắng chứ.’

Hạ Vũ mắt nhìn Nhật Thiên mau lẹ từ trên lưng ngựa biến mất sau đó lập tức xuất hiện trên hắn xe ngựa, đợi khi tiểu tộc đệ hoàn toàn bước vào bên trong xe, nàng mới di chuyển mình tầm mắt lần nữa đưa mắt nhìn sang tứ phương cẩn thận quan sát xung quanh tình huống.

Vừa bước vào trong xe ngựa, Nhật Thiên nhìn không gian bên trong xe rộng rãi cực kỳ, tùy ý cho ba người vào trong nghỉ ngơi cũng không chút nào cảm thấy chật chội ngược lại còn dư không ít không gian.

“Rốt cuộc, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc!”

‘Đêm đó hưng phấn quá, quên cả việc ngủ luôn,

“Hơoo ~ ! ngủ ngon!”

Hắn vừa nói xong liền không một động tác thừa chui vào trong ấm áp chăn đệm, rất nhanh sau đó hắn hai mắt từng chút khép lại, sau đó dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Zzzz ~

……………….

“Nhật Thiên! Nhật Thiên!”

Từ phía bên ngoài vọng tới giọng nói dễ nghe của Hạ Vũ, nàng vươn tay kéo ra màn cửa xe ngựa, muốn gọi Nhật Thiên thức dậy để ăn trưa, vì lúc này đây đã là giờ ngọ tức đã là giữa trưa rồi.

“Mau dậy thôi, đã tới giờ ă…”

Chỉ là khi nàng bước vào mắt thấy Nhật Thiên yên tĩnh ngủ say, có chút không đành lòng gọi hắn dậy.

“Gì thế, cứ luôn khoe mình khỏe lắm nhưng giờ mệt mỏi nằm lăn ra ngủ thế này!”

‘Mà cũng phải, do gần đây mình toàn kéo hắn thức đêm cùng mình mà nhỉ. Hết cách, lấy võ giả thể chất hẳn là một hai buổi không ăn uống cũng không sao.’

“Đợi một chút…”

Hạ Vũ nghĩ vậy đành quay người chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên, nàng như nhận ra cái gì đó khựng người lại, hai mắt một cách quái lạ nhìn xuống đang ngủ say Nhật Thiên.

‘Khoan! trước tiên phải xác nhận một cái.’

“Nhật … thiên….nhật .. thiên … tộc đệ ~ “

Im im lặng lặng tiếp cận Nhật Thiên, ngồi quỳ ở ngay bên cạnh hắn, Hạ Vũ thì thì thầm thầm ngay bên tai Nhật Thiên nói, nàng còn thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay thon dài của mình chọt chọt Nhật Thiên khuôn mặt nhỏ.

Tuy nhiên, tất cả những thứ trên hoàn toàn không chút nào khiến cho đã ngủ say ngon lành Nhật Thiên tỉnh giấc.

“Hi hi hi ~ “

Mắt thấy đối phương không chút nào phản ứng Hạ Vũ hai mắt tỏa sáng tinh tinh, miệng nhỏ nhếch lên, bên trong còn dùng một điệu cười kỳ kỳ quái quái.

Xong, sau đó nàng không biết từ chỗ nào lấy ra một cái bút lông chậm rãi đưa nó lại gần hắn.

‘Nếu ngươi đã không dậy được, vậy thì hãy xem bổn cô nương ta báo thù như thế nào đây! xi xi xi ~!’

……………….

“Hô! Hoàn mỹ!”

Tay lau đi không tồn tại mồ hôi, Hạ Vũ một cách mỹ mãn vui sướng vô cùng nhìn xuống chính mình kiệt tác.

Nàng nhân lúc Nhật Thiên lúc này vì ngủ quá sâu mà không hề đề phòng ở hắn không hề hay biết, Hạ Vũ đang tiến hành phục thù, nàng làm vậy là vì muốn báo thù khoảng thời gian trước đó hắn đã đánh cho nàng một trận thê thảm, khi ba ngươi các nàng đấu tập với nhau.

Cho nên, vào lúc này đây tại Hạ Vũ một nét bút cuối cùng rơi xuống, Nhật Thiên khuôn mặt hoàn toàn gặp nạn, chỉ thấy một bên mắt hắn bị mực bôi đen một bên như gấu trúc, sáu vết đường thẳng tạo thành râu mèo, bờ môi thì bị nàng vẽ lên cho thâm đen, bên trên má có mấy dòng chữ ‘ta là tên ngốc’ vân vân đủ thứ.

Hạ Vũ hoàn toàn không để chừa lại bất kỳ một khoảng trống nào, nàng tận dụng hết tất cả vị trí mà nàng có thể mà vẽ lên, đến mức không còn chỗ nào để vẽ lên.

Phụt --- !! Ha ha ha ha ~ !

Nhìn cảnh tượng này, Hạ Vũ không nhịn được cười to.

‘Thôi, giờ đã trễ rồi, cũng phải nên rời đi thôi.’

Sau đó, Hạ Vũ đã vì đã phục thù xong nội tâm lúc này đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng, nàng quan sát thời gian thấy lúc này cũng đã trễ rồi, cũng đã gần tới bốn giờ chiều, biết không nên ở đây lâu, nàng đứng lên chuẩn bị rời đi.

Chỉ là…

Một cách cực kỳ đột nhiên, đang ngủ say Nhật Thiên đột nhiên vươn ra bàn tay bất thình lình nắm lấy tay nàng, thật nhanh kéo Hạ Vũ vào lòng ngực của mình.

Hê!?

Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thì nàng chợt nhận thấy mình đã bị tộc đệ ôm vào trong ngực rồi.

“Cái!? Cái .. Cái… Cái ... Cái gì thế này!?”

Hoảng hốt phát hiện ra điều đó, Hạ Vũ vội vàng vùng vậy muốn dùng sức thoát khỏi Nhật Thiên vòng tay, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện ra một điều, đối phương sức lực thực sự quá mạnh, nên cho dù nàng có cố gắng thế nào, cũng không thoát khỏi được.

‘Tiểu tử này khí lực lớn đến thế sao!?’

Hạ Vũ tất nhiên hiểu rõ bản thân nàng lực lượng mạnh tới đâu, đừng nói là một người đè lên nàng, thì cho dù có là mười người đi nữa, thậm chí là cả một tảng đá lớn đè lên người, nàng cũng có thể dễ dàng đẩy ngược ra hết.

Nhưng tộc đệ hắn, chỉ đơn thuần ôm nhẹ nàng một cái, nàng liền không thể thoát khỏi, điều này cho thấy đối phương về mặt khí lực mạnh đến thế nào.

‘Hắn khí lực, tuyệt đối không dưới ngàn cân chi lực.’

Biết rõ điều này, Hạ Vũ từ bỏ vùng vẫy mặc cho tiểu tộc đệ ôm mình.

Còn về gọi đối phương dậy!? làm ơn, nếu có thể gọi dậy thì nàng đã sớm gọi hắn tỉnh dậy rồi, vì trước đó, lấy nàng vừa rồi vùng vẫy động tĩnh người thường đã sớm phát giác điều không đúng cũng như hẳn phải là nên tỉnh dậy từ lâu.

Vậy nên, khi thấy Nhật Thiên không hề có chút muốn thức dậy dấu hiệu, nàng biết kiểu gì cũng phải chờ đợi hắn thức dậy, thì nàng mới có thể thoát ra.

Còn về dùng Huyết Khí đánh cho hắn tỉnh dậy!?

Zzzzz ~

Nhìn xuống Nhật Thiên ngủ nhan, mắt nhìn hắn dễ thương khả ái yên tĩnh ngủ, Hạ Vũ nội tâm cũng có chút không đành lòng hạ thủ.

“Chà! Ta đoán ta sẽ phải giữ tư thế này một thời gian rồi.”

Hơoo ~ !

Hơn nữa, tại dưới Nhật Thiên vòng tay ôm ấp, Hạ Vũ lúc này cảm thấy như mình vừa tiến vào một nơi ấm áp cực kỳ làm cho nàng thấy rất dễ chịu, thậm chí, nàng còn ngửi được trên người đối phương như có như không thảo mộc mùi hương, cái mùi thảo này rất nhẹ.

Nhưng lại có thể chấn an lòng người nghe, nên khi nàng ngửi thấy mùi thảo mộc này, Hạ Vũ bất an hoảng loạn nội tâm cũng yên lòng đi rất nhiều.

Và không biết ngủ có phải cũng là một loại căn bệnh dễ lây nhiễm hay không, chỉ tại một lúc sau đó, nàng đột nhiên thấy có chút buồn ngủ, hai mắt nặng nề vô cùng.

Rất nhanh sau đó, nàng cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Zzzz ~ Zzzzz ~

“Kỳ quái, sao tới giờ này rồi mà họ còn chưa đi ra!?”

Bầu trời bắt đầu dần chuyển sang trời tối, màn đêm buông xuống, minh nguyệt treo cao lên đỉnh đầu, làm một trong ba võ giả còn lại của đội tiêu vận tới Lăng Thủy Thành này Hạ Phó Ngạn, thấy hai người kia kể từ khi bước vào xe ngựa liền không hề bước ra ngoài nữa.

Điều này làm hắn có chút bất an, tay cầm theo đại đao bước tới trước Nhật Thiên xe ngựa.

Đợi khi hắn vén lên màn cửa, nhìn vào bên trong xe cảnh tượng, Hạ Phó Ngạn không khỏi bất đắc dĩ cười lên.

‘Thật là, hai con người này…’

Nhìn xuống Hạ Vũ lúc này như một con mèo nhỏ rút vào trong Nhật Thiên lòng ngực ngủ say sưa, khuôn mặt đẹp lộ ra vẻ rất thoải mái mỉm cười.

“Hai hài tử này, hẳn là cũng mệt lắm đi.”

Như một trưởng bối nhìn xuống hai người ôm nhau ngủ say sưa cảnh tượng, Hạ Phó Ngạn từ bên cạnh lấy ra một cái chăn đắp lên cho hai người, đợi khi xác nhận không có gì đáng lo lắng.

“Chúc ngủ ngon, lũ nhóc con.”

Nói xong, hắn nhếch miệng cười nhạt lui lại bước ra khỏi xe ngựa để lại hai người yên tĩnh ngủ say.