Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 39: Nguyên Nhân Đằng Sau
“Dị thường…tộc tỷ, rốt cuộc , dị thường là gì vậy ạ?”
Trầm tư mà tiếp thu hết lại những tri thức mới mẻ vừa mới nhận được, đối với thế giới chân thực huyền bí, Nhật Thiên có rất lớn hứng thú, hắn tò mò hỏi.
“Dị thường, cái gọi là Dị Thường không hẳn là ám chỉ một cái gì hay một chủng loài nào đó cụ thể, nó một thuật ngữ mà thế nhân thống nhất, là một cách gọi chung cho rất nhiều sự vật.”
Đối với Nhật Thiên đưa câu hỏi, Hạ Vũ đối với tiểu tộc đệ này rất lớn sự kiên nhẫn, nên khi nghe hắn hỏi vậy, nàng chậm rãi trả lời đối phương.
“Dị Thường, bao gồm các loại như là Hung Thú, Yêu Thú , Ma Vật, Ác Vật cuối cùng là… Dị Vật.”
Khi nói tới hai thứ cuối cùng là Ác Vật cùng Dị Vật, đặc biệt nhất là Dị Vật, Hạ Vũ sắc mặt trở nên có chút không tốt, như thể nàng có rất lớn áp lực trước hai từ này.
“Vì sao gọi chúng là Dị Thường, bởi vì, sự tồn tại của chúng là hoàn toàn không hợp thói thường, chúng căn bản về mặt sinh học, là không thể nào từ việc tự nhiên tiến hóa mà hình thành nên được.”
Chỉ là rất nhanh nàng lấy lại tinh thần, dùng ngữ khí thực bình tĩnh nhất có thể, giải thích cho Nhật Thiên nghi hoặc, chỉ là dù nàng rất cố gắng che giấu, nhưng Nhật Thiên vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được nàng nội tâm cũng không thực sự bình tĩnh như vậy.
“Nhiều năm qua, nhân loại chúng ta đã không ít nghiên cứu về chúng, nhưng tất cả nỗ đều đều không có kết quả, cũng bởi vì không rõ nguồn gốc cũng như nguyên nhân từ đâu mà hình thành nên được bọn chúng, nên nhân loại gọi chúng là Dị Thường.”
“Dị Thường có phân mạnh yếu, tổng cộng có 8 cấp, từ yếu nhất cho tới mạnh nhất, bao gồm cấp 1 cho tới cấp độ 5, tiếp theo sau đó, chúng ta không gọi chúng theo con số nữa, mà gọi theo là, Tai Ương, Thảm Họa, Diệt Thế.”
“Mà Dị Thường ở tại cấp độ hai, đã là có thể so được chúng ta Thiết Cốt Cảnh rồi, thậm chí còn so chúng ta còn mạnh hơn một chút.”
“Còn ở tại ba cái cấp độ cuối, Tai Ương, Thảm Họa và Diệt Thế thì tỷ tỷ cũng không biết rõ ràng lắm, vì tỷ chưa từng nghe tới hay từng nhìn thấy được bất kỳ ghi chép gì liên quan tới sự tồn tại nào có liên hệ với ba cấp độ này cả .”
“Nhật Thiên, hãy nghe tỷ, cho dù là có chuyện gì, một khi nhìn thấy chúng, thậm chí là nhận thấy một chút dấu hiệu thôi, tuyệt đối! tuyệt đối! tuyệt đối! phải chạy ngay lập tức, đệ hiểu không?”
Hạ Vũ dùng ngữ khí thực bình tĩnh nói với Nhật Thiên nhưng Nhật Thiên hiểu rõ, nàng nội tâm sự rất lo lắng cùng sợ hãi đối với Dị Thường, bởi vì hắn có thể nhìn thấy nàng ta ngón tay có hơi chút run run.
“Đệ hiểu rồi.”
Nhật Thiên gật đầu hồi đáp.
Ở tại thời điểm hai tỷ đệ nói chuyện, thì tại vài ngày trước đó, khi mà ba người bọn hắn say mê đấu võ với nhau, thì Hạ Gia đã gặp một chuyện rất lớn.
Vài ngày trước….
Tại Hạ Gia, lúc này ở bên trong một gian cực kỳ rộng mở đại sảnh, bên trong đại sảnh chính phía trước đặt một cái bàn dài, từ trên xuống dưới có tổng cộng mười chiếc ghế thạch gỗ xa hoa.
Hiện tại lúc này mười chiếc ghế đã có đầy đủ người ngồi lên, tất cả những người ngồi ở đây, đều là đại biểu cho Hạ gia những người có quyền lực nhất, cao tầng trưởng lão cùng tộc trưởng.
“Tháng này lợi nhuận, so tháng trước ít hơn ước chừng 7000 lượng bạc.”
Hạ Chính Quân nhíu mày đem quyển sách đóng lại.
“...... Rất là không tốt.”
Hạ Gia dưới trướng, kể ở bên ngoài tộc nhân cùng nhau gom lại, nhân số có gần cả hai ngàn người trong đó có nhiều tới 100 vị là võ giả.
Với có gần hơn ngàn người nhân lực nhất là với 100 võ giả kia, đã có thể xem như là một cỡ lớn tổ chức, một tháng thu nhập tới hai ba vạn lượng vàng bạc, cũng không tính khoa trương.
Nhưng hôm nay tháng này tài chính báo cáo, đã lộ ra vấn đề nghiêm trọng, tháng này thu nhập vậy mà lại bớt đi một phần ba thu vào, tuyệt đối không có khả năng là tình huống bình thường.
“Ta Hạ Gia từ khi bắt đầu phát triển đến nay, có được như hiện tại địa vị, không rời đi các vị hoặc các từng gia phụ, lão tổ tương trợ dựng lên.”
“Hiên tại hoặc là vì tranh cho nửa đời sau áo cơm vô ưu hoặc là là vì luyện võ, nhưng mặc kệ vì cái gì, đều không rời khỏi tiền.”
“Nói vậy hẳn cũng có người đã nhìn ra, gần nhất gia tộc chúng ta thu nhập vào trên diện rộng hạ thấp, đặc biệt là tháng này, càng là giảm sút đi ước chừng tam thành lợi nhuận.”
Hạ Chính Quân vẻ mặt nghiêm túc, uy nghiêm nhìn lại chung quanh hắn các trưởng lão.
“Hạ gia lấy thương lập nghiệp, lấy thương lập gia, trong gia tộc có thể kiếm được tiền, các vị cũng có tiền để dùng, hiện tại thu nhập thiếu đi, mỗi người trong hạ gia kể cả là ta đều chịu ảnh hưởng.”
Hắn lời nói vừa xong, có người lộ ra vẻ mặt u sầu, có người trầm mặc không nói gì, cũng có người thì căm giận, nghiêng đầu cùng bên người cạnh nói nhỏ.
Nghị luận sôi nổi không thôi.
Mặc kệ đám người châu đầu ghé tai nói nhỏ, Hạ Chính Quân vươn tay ra ý bảo.
“Các vị không cần kinh hoảng, lần này chúng ta tập hợp lại, chính là vì giải quyết vấn đề này.”
Hạ Chính Quân mở miệng nói.
“Trong khoảng thời gian này, ta cùng với một vài trưởng lão, cẩn thận điều tra, cũng đã phát hiện ra nguyên nhân mà thu nhập giảm bớt.”
“Một, đó là có một cái khác tổ chức tại Thương Viễn Thành, Viễn Phượng Bang đang cạnh tranh với chúng ta Hạ gia ta, dẫn tới tiền thu cũng càng ngày càng ít.”
“Còn về một cái khác, thì các vị hẳn đều biết, thời gian gần đây thiên hạ loạn quân nổi lên bốn phía, khói lửa khắp nơi. Ngoài thành cường hào đông đảo, nạn trộm cướp mọc lên như nấm sau mưa; bên trong thành thuế má thì lại tăng cao, lưu dân tác loạn, dẫn tới làm ăn đứng đắn sinh ý càng ngày càng khó khăn, tiền cũng càng kiếm càng ít.”
“Ta dùng mọi cách cân nhắc, dốc hết tâm huyết, mới miễn cưỡng duy trì được trong gia tộc chi tiêu.”
“Ta vốn cho rằng, vẫn có thể cứ như vậy vượt qua được, vượt qua loạn thế, Hạ gia ta có thể trường tồn không ngã......”
“Nhưng liền ở tháng này, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hạ Chính Quân càng nói ngữ khí trở nên càng thêm lạnh lẽo.
“Chúng ta với Lăng Thủy Thành một bút làm ăn sinh ý, một lượng lớn được đặt mua hàng hóa, tại ở nửa đường bị thổ phỉ trong cướp đi, dẫn tới tổn hại cao tới vạn lượng!”
“Mà trong đó, lấy Lăng Thủy Thành Thiết Hổ Bang cùng với Phan Gia cầm đầu hai thế lực này, trong vòng nữa tháng qua tiến hành liên tục tại trong núi rừng ngụy trang làm cướp, cướp đoạt chúng ta thương đội.”
“Nếu không phải gia tộc chúng ta thể diện còn không nhỏ, vẫn còn nhiều người tìm tới làm ăn, thì tại tháng này, chỉ sợ là đã không có thu hoạch!”
“Quá mức! Đây là quá mức rồi!! Bọn tạp chủng Lăng Thủy Thành đã quá mức rồi!!”
Lật ra trong tay báo cáo, có vị trưởng lão tính khí nóng nảy, thấy điều này lập tức nhịn không được gào nộ lên.
Theo hắn dứt lời, không ít người chủ động đứng lên, bầy tỏ nguyện ý làm tiên phong, muốn trực tiếp ngay hiện tai mang theo vài tên võ giả mang đội, muốn đi tìm Lăng Thủy Thành đen đủi.
Có trưởng lão cũng sôi nổi phụ họa theo hắn.
“Không sai, thù không thể không báo!”
“Dám cướp chúng ta Hạ Gia, nhất định phải đem đám gan to bằng trời này xé thành trăm nghìn mảnh!”
“Trực tiếp sát thẳng tới bọn hắn hang ổ, giết hết bọn chúng!”
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, bộ dạng rất có quyết tâm liều mạng khí thế.
Chỉ là, Hạ Chính Quân lại nhìn ra tại trong điểm không đúng, vì trừ bỏ vài vị cả ngày trầm mê trong luyện võ không thuộc loại quản lý nội bộ võ si trưởng lão còn hưởng ứng hắn ra, thì còn lại căn bản không có người nào hé răng.
Hạ Chính Quân biết bọn này là không muốn liều mạng với Lăng Thủy Thành, nhất là đám giả trộm cướp ở ngoài thành, nếu như hắn lúc này đem cạnh tranh với Viễn Phượng Bang ai là sẽ người đứng lên giải quyết, đám này tuyệt đối sẽ liều mạng xung phong so với hiện tại càng thêm kịch liệt.
Nhưng hắn không phải không hiểu nguyên nhân, giữa bang phái cùng gia tộc cạnh tranh với nhau, đều chú ý binh đối binh, tướng đấu tướng.
Liều mạng chém giết, đều là bên ngoài bang, ngoại nhân bên ngoài gia mà bọn hắn thuê tới tạo thành nhân lực, những người này đều vừa không phải người của gia tộc cũng không phải người có vị thế quan trọng trong bang đều là người thường, nên hôm nay đã chết, ngày mai cũng liền có thể tùy ý bổ xung vào.
Đến nỗi giữa võ sư lẫn nhau chém giết, đánh thua có lẽ sẽ bị thương, sẽ thiếu cái tay hay thiếu cái chân gì đó, nhưng thường thì đều sẽ không có người hạ tử thủ, rốt cuộc ai cũng không dám bảo đảm, kẻ tiếp theo sẽ thua không phải là bản thân.
Mà ra khỏi thành đi đánh với đám giả mạo làm trộm cướp trong rừng kia thì không giống nhau, bên trong thành cùng ở ngoài thành, đó là hai cái thế giới.
Bên ngoài binh hoang mã loạn, thiên tai nhân họa ùn ùn không dứt, nhất là có sự tồn tại của đám Dị Thường ngoài kia, mặc dù có là võ giả, một khi bước ra khỏi thành, cũng không dám chắc chắn nói mình có thể bình yên vô sự.
‘Huống chi, chúng cũng không phải là cái gì tầm thường trộm cướp, bọn chúng là Lăng Thủy Thành hai thế lực lớn cùng nhau phân ra nhân lực sắp xếp lại với nhau tạo ra có võ công cao cường giả thổ phỉ, cộng thêm chúng ở ngoài thành chiếm núi làm vua, tụ tập số lượng hơn trăm, nghìn người lưu dân lại vào trong dựng lên nhân lực!’
‘Thực sự, chỉ bằng vài chục người, có thể là đối thủ của bọn hắn sao? đến lúc đó, một khi bại trận, đó chính rơi đầu kết cục.’
Võ giả cũng không phải siêu nhân, bọn họ cũng sẽ biết mệt, cũng sẽ bị thương. Lấy một ví dụ, nếu đối thủ là người thường, bọn hắn có thể một hơi đánh mười cái, thậm chí mấy chục cái, nhưng nếu là mấy trăm người...... có thể đem hắn mệt đến chết.
Thì càng miễn bàn tới việc đánh với cả ngàn người, huống hồ, trong ngàn người này, vẫn là có những kẻ có năng lực đối kháng với Hạ gia bọn hắn võ giả, mỗi người sợ đều là võ nghệ trong người.
Đối mặt như vậy địch nhân, không có cái nào võ sư dám nói chính mình có thể sống sót, trong chiến trường quân đội ẩu đả chém giết thảm thiết mức độ, vượt qua xa so với trong thành bang phái ẩu đả.
Nếu là thật sự mà đi, đó là cửu tử nhất sinh.
Cũng đúng là bởi vậy, Hạ Chính Quân mới hiểu rõ, nguyên nhân mà đám trưởng lão này mới như thế khẩn trương, rốt cuộc ai có thể bảo đảm chính mình ra khỏi thành, liền còn có thể toàn mạng trở về?
“Có câu nói, ‘ Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ ’, Hạ gia rượu ngon hảo thịt nuôi dưỡng các vị, một ngày đều chưa từng ngừng lại đưa lên tiền bạc hằng tháng lợi nhuận, như thế nào, tới thời điểm dùng tới các ngươi, một đám đều cùng ta giả câm vờ điếc? Hả!?”
Nói xong, hắn một cái chưởng chụp lên bàn, cái bàn dài liền nháy mắt răng rắc chia năm xẻ bảy, ầm ầm tàn vỡ thành từng mảnh rời đầy dưới đất.
………………………………………………
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.
Cảm ơn mọi người, Love You All