Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 107: Kế Hoạch Bắt Đầu




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 106: Kế Hoạch Bắt Đầu.

“Đúng vậy, kế hoạch đúng theo dự tính, của chúng ta mà nói…”

Lặp lại lời nói của Lâm Như Vận, theo đó Ngư Thái Thản ở cô không dự đoán được bất ngờ từ trong túi tay áo rút ra một thanh dao găm, rồi ở sau lưng đâm vào người cô.

Theo máu không ngừng từ miệng vết thương chảy loang ra khắp nơi và tạo thành một vũng máu lớn, cô sắc mặt tái nhợt ôm chặt lấy vết thương đồng thời không thể tin được nhìn ông ta, trong ánh mắt của cô tràn đầy sự phẫn nộ, sự căm hận cùng với một chút mờ mịt không hiểu.

Tuy rằng cô đã có nghi ngờ tại bên trong biệt phủ mình có tồn tại nội gián, nhưng cô lại không thể nào ngờ được, người mà cô vô cùng tin tưởng, luôn tận tâm phục vụ và giúp đỡ cô vào những lúc khó khăn, lại chính là kẻ phản bội!

“Đừng lo lắng, ta đã tránh chỗ chí mạng, nên chỉ cần tiếp tục như vậy ôm miệng vết thương, thì Thành Chủ sẽ không chết đâu.”

Ông ta giống như không nhận thấy Lâm Như Vận ánh mắt, không, phải là ông ta biết, nhưng cố tình lại làm như không thấy, ông ta đưa tay tại bên trong quần áo của cô lấy ra một thứ.

Thứ đó nhìn giống như là một miếng ngọc bội, ở trên nó có chạm khắc hình dạng của một con ngũ trảo thần long màu vàng vô cùng tinh xảo.

“Tại..Tại sao chứ!?”

Cô dùng tay đè chặt miệng vết thương, cố kìm lại những tiếng thổn thức vì cơn đau đơn bởi sự phản bội, mở miệng hỏi ông ta vì sao, cô đã rất tin tưởng ông ta và Ngư Thái Thản cũng đã không ít lần chứng minh cho cô thấy, bản thân là người mà cô có thể tin tưởng, nên cô đã cho ông ta những vinh quang phú quý mà người thường cũng không tài nào tưởng tượng được.

“Thưa thành chủ, ngài vẫn còn nhớ 20 mươi năm trước nạn đói không?”

Đáp lại tiếng lẩm bẩm của Lâm Như Vận, ông ta nhìn thẳng vào mắt của cô hồi đáp lại câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác.

“Ta nhớ là, vào năm đó đã xảy ra một trận đại hạn hán kéo dài gần nửa năm trời, dẫn tới thời điểm đó người dân không thể thu hoạch được mùa.”

Cô nghe được lời này như sét đánh ngang tai, trong lòng như đã đoán được cái gì run rẩy nói.

“Đúng vậy và chúng ta đều biết rõ, năm đó cựu thành chủ chính là một tên bạo chúa không hơn không kém, hắn ta đánh thuế cao với tất cả mọi thứ và các loại lương thực như lúa gạo cũng không ngoại lệ.”

“Và khi mà những nông dân không thể đóng được thuế vừa lòng mình, hắn đã phái binh lính tới để bọn chúng bóc lột cướp bóc hết tài sản của họ đem đi làm tiền nộp thuế, mà đã có không ít người thử đứng lên phản kháng, nhưng kết cục không có ngoại lệ, tất cả đều mất mạng và cả người dân của ngôi làng đó cũng chịu chung số phận.”

Ông ta lẩm bẩm, nhìn lại đang run rẩy cùng chấn động Lâm Như Vận, giọng của ông ta rất trầm, đằng sau đó còn có một chút hận thù cùng mỉa mai.

“Trong đó, có cả vợ con của ta.”

“Nhưng ..chuyện đó đã là chuyện của 20 năm trước rồi, hơn nữa, chính tay ta đã giết chết hắn 15 năm trước, ngươi cũng có mặt ở đó nữa kia mà!”

Cổ họng cô ho ra một bãi máu, Lâm Như Vận khó khăn lắm mới có thể đứng lên được.

“Đúng vậy và ta rất là cảm kích ngài điều đó, cho nên để báo đáp ta mới vì thế tận tâm phụng sự dưới trướng của ngài, âm thầm vì ngài giải quyết cái đám sâu mọt to gan dám gây khó khăn cho ngài.”

“Tuy nhiên, trước khi làm hạ thần của ngài, thì ta đã sớm là ngài ấy trung thành bề tôi.”

Ông ta nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảm kích đa tạ.

Có người từng nói, thời điểm mà con người rơi vào trong sự tuyệt vọng nhất thì họ thường sẽ tìm tới ác quỷ cầu cứu, ông cảm thấy những lời này khá chính xác.

Lúc đó sau khi mất đi vợ con của mình ông, cuộc đời ông nháy mắt trở thành một màn đen tối và ông chỉ là một tên thầy giáo bình thường dạy cho học sinh chữ viết, ông làm gì có năng lực để tìm tên thành chủ để báo thù chứ.

Còn tuyệt vọng hơn là, luôn có tồn tại những tổ chức loại buôn bán người muốn bắt ông mang đi làm nô lệ, cũng có ác độc hơn, là biến ông trở thành một món hàng tiến hành ngược đãi ông, để mua vui cho những kẻ sẵn sàng bỏ tiền ra để xem.

“Nếu vào đúng lúc đó có người xuất hiện trước mặt và nói với ngài rằng, ‘hãy đi theo ta, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống mới.’ thì cũng không cần biết người đó là ai, tốt hay là xấu, thì ngài cũng sẽ đi theo người đó mà thôi.”

“Chính vì thế, mà người đem cả người dân mạng sống, bán cho một con Hấp Quyết Quỷ? Ngươi điên rồi!!”

Lâm Như Vận cắn môi, lườm mắt nhìn Ngư Thái Thản, cô lúc này đang rất hận mình, hận bản thân tại sao lại có thể mù mắt như thế, vậy mà không hề nhận ra bao năm qua luôn có một tên tâm thần phụng sự ở cạnh mình.

“Ta không có điên! ta rất tỉnh táo ra đằng khác, ta chỉ là muốn báo đáp ân nhân của mình mà thôi, cũng giống với cách mà ta báo đáp lại Thành Chủ ngài vậy.”

“Hơn nữa, ngài ấy cũng đã nói, chỉ muốn cái mạng sống của Hạ gia mà thôi, chỉ cần giúp ngài ấy đem sự việc làm xong, thì sẽ không có một ai bị thương.”

Hắn ta thực sự điên rồi!

Lâm Như Vận đã nhìn ra được, ông ta căn bản không hề nhận thức được việc mình đang làm sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ cỡ nào.

Vì cô biết rõ, cái tên Triêu Dương Đế Vũ kia nếu thực sự sử dụng Càn Nguyên Huyết Đan đem bản thân biến thành Hấp Huyết Quỷ, như vậy thì nó tuyệt đối không thể chạy ra được khỏi cái lớp kết giới đang bảo vệ Thương Viễn Thành.

Mà nếu nó thoát ra không được, chắc chắn sẽ nổi điên lên và người dân trong thành sẽ trở thành mục tiêu giận cá chém thớt của nó, cứ cho là nó có thể chạy được ra ngoài đi, như vậy thì thế giới lại có thêm một con Hấp Huyết Quỷ.

Thế thì cái số lượng người sẽ gặp họa dưới móng vuốt của nó, sẽ mãi không dừng lại cho đến khi nào nó bị người phong ấn.

“Nói chuyện tới đây là đủ rồi, ta nên quay lại nhiệm vụ của mình.”

Đôi mắt Ngư Thái Thản nheo lại, lóe lên một cái nhìn sắc bén, mà bất chợt, Lâm Như Vận cảm thấy có thứ gì đó đang xáo trộn cơ thể của cô vậy, làm cô trở nên vô cùng suy yếu, toàn thân không còn chút sức lực nào.

“Cơ thể .. không thể cử động … đây lẽ nào…”

Bây giờ cô mới nhớ tới trước đó khi tới đây, cô đã giao cho ông ta một chút đặc quyền chỉ riêng mình cô mới có, và khả năng có thể sử dụng Long Mạch tạo dựng ra kết giới có thể làm suy yếu người ở bên trong, cũng nằm trong số đó.

Thứ để cho ông ta có thể sử dụng được đặc quyền đó, chính là nhờ vào miếng ngọc bội hình rồng đang nằm trong của tay ông ta.

“Nếu vậy thì thành chủ ta xin phép rời đi, còn ngài thì hãy cứ ngoan ngoãn nằm yên ở đó.”

“Quay..Quay lại..đây…”

Ngay lúc này một vụ nổ lớn bùng phát, cánh cửa phòng bị thổi bay ngay sau đó một người máy có thân hình khổng lồ, với trong tay nó đang cầm là một chiếc cưa máy tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp lao vào trong phòng.

May quá rồi, là Thiết Giáp Binh Sĩ, chúng nó hẳn là từ máy dò sinh mệnh trong người bọn chúng cảm nhận được dấu hiệu sự sống của mình gặp nguy, nên mới phá cửa lao vào.

Đang lúc cô mừng rỡ vì mọi việc có thể được giải quyết rồi, vì cô rất có tự tin với sự mạnh mẽ của Thiết Giáp Binh Sĩ, với chúng nó, có cả 100 Ngư Thái Thản cũng không đáng thắng nổi, nhưng bất chợt sắc mặt của cô đột nhiên cứng đơ ra đồng thời lộ ra không thể tin nổi vẻ mặt.

“Không…không thể nào.. làm sao có thể ….”

Cô không dám tin vào chính mắt của mình, bọn Thiết Giáp Binh Sĩ, cái thứ máy móc trung thành và chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của cô, chúng nó hiện tại lúc này đang khom lưng cung kính đối với Ngư Thái Thản.

“Vì thế ta luôn nhắc nhở ngài, đừng lúc nào cũng quá tin tưởng vào máy móc, chúng có không đáng tin như ngài nghĩ đâu.”

Ông ta không nhìn Lâm Như Vận, ông dẫn theo đám thiết giáp binh bước ra ngoài căn phòng, rất nhanh sau đó, Lâm Như Vận có thể nghe được ở phía bên ngoài truyền tới vô số những tiếng hò hét kinh hoảng cùng với tiếng la tràn ngập sợ hãi.

aaaAAAHHHH -- !!

Không! làm ơn! Xin đừng! ahhhh - !!

Cầu xin cũng được, chửi rủa cũng được, la mắng cũng được, tất cả đều là phí công vô ích, vì toàn bộ đều sẽ có chung một kết cục là chết thảm dưới họng súng của Thiết Giáp Binh Sĩ, vì bọn nó là máy móc, chúng nó không hề có trái tim và cũng sẽ không lòng thương hại.

Đương nhiên cũng có người thử phản kháng tấn công bọn chúng, nhưng bọn họ không có ngoại lệ, không phải là bị súng liên thanh gatling dục lổ biến thành hình người tổ ong, thì cũng là bị cái cưa máy tỏa ra nhiệt độ cực cao cắt ra làm đôi.

Gì? ngươi nói là sử dụng cung tiễn tấn công chúng nó từ xa? Làm ơn, nếu mà cái cây tăm xỉa răng đó, có thể phá được bao bọc trên người bọn Thiết Giáp Binh Sĩ tấm chắn năng lượng, thì xin mời, ngươi cứ việc mà thử.

“Tại … tại sa…sao?...”

Hạ Chính Quân suy yếu nằm trong vũng máu, cho tới thời khắc cuối đời của mình, ông cũng không thể nào nghĩ ra được, nguyên nhân tại sao mà binh lính của Thành Chủ lại ra tay với Hạ gia của ông.

Cùng lúc đó, ở ngay phía dưới Hạ gia Biệt Phủ đào sâu xuống phía dưới lòng đất gần 100 mét sâu, có một căn phòng trang trí nhìn giống như là một cái điện thờ và bên trong đó, một tòa trận pháp đang tỏa ra nồng nặc máu tươi ánh sáng hiện lên.

Nó đang không ngừng đem ở phía trên bị giết Thiết Giáp Binh Sĩ chết từng cái xác chết cùng với máu tươi hấp thụ vào bên trong.

“Đúng vậy! giết đi! cứ tiếp tục giết! đem bọn chúng giết hết cũng được!”

Một ông lão có vẻ ngoài nhìn tiên phong đạo cốt, tuổi ngoài 70, đôi mắt ông ta lộ ra vẻ khát vọng cùng với nóng lòng không thể chờ đợi được, đưa mắt lên đang dần dần hình thành viên màu đỏ đan, thứ đang không ngừng phát ra vô số tiếng gào thét kêu của các linh hồn tội nghiệp bị giết.

Và có vẻ như số lượng người bị giết rồi đem đi hiến tế thực sự là quá nhiều, nên vốn dĩ trước đó chỉ có một viên Càn Nguyên Huyết Đan duy nhất, nay hiện tại bên cạnh đã xuất hiện thêm hai viên nữa, điều đó làm Triêu Dương Đế Vũ cực kỳ vui mừng.

“Hahaha tuyệt vời! tuyệt vời! Quả là khung cảnh tuyệt vời!! hahaha!!”

Một tiếng cười sung sướng vang dội trên mái nhà, một người thanh niên lấy một tư thê ngồi thoải mái nhưng không mất trang nhã ngồi trên mái nhà, anh ta nhìn xuống phía dưới hiện trường giết chóc thảm sát, không những không sợ hãi mà ngược lại còn vỗ tay khen hay.

Mà kỳ quái ở chỗ là anh ta như thể là một người vô hình vậy, đám người máy đang giết chóc ở phía dưới hoàn toàn không hề nhận thấy rằng, đang có một người đang ngồi trên mái nhà cười to.

Người thanh niên này không phải ai khác, chính là tên Hấp Huyết Quỷ tóc bạc đã đối mặt với Hiên Phong và đồng thời cũng chính là bản thể.

“Oh! Ta mất kết nối với phân thân rồi, cái này nhanh hơn ta dự đoán, mà thôi kệ vậy, hôm nay ta coi như cũng đã vui vẻ được một chút, xem như miễn cưỡng thỏa mãn.”

Người thanh niên bất chợt đưa mắt nhìn lại về phía xa, anh ta lộ ra vẻ mặt cười nhạo.

“Thôi ta cũng nên đi nhanh thôi, tên nhân loại ngu xuẩn đó sẽ rất nhanh quay lại đây thôi, nếu mà lúc này không nhanh nhanh rời đi, thì có khi lúc sau có muốn chạy thì cũng hơi khó.”

Tuy rằng thanh niên khá tự tin với thực lực của mình không sợ cùng Hiên Phong đánh một trận, nhưng anh ta thấy nếu đánh với Hiên Phong thì sẽ khá là nhức đầu.

Vì theo anh ta biết được, thì trong số các chiêu thức của Hiên Phong, thì tên này có ít nhất 1 2 chiêu là thuộc một dạng thuật phong ấn, mà mấy cái chiêu đó lại là khắc tinh cho Dị Vật bọn hắn, anh ít nhiều thì sẽ dè chừng một chút.

“Hmm? Thú vị thật, vậy còn có hai sâu trùng thoát ra được.”

Đang tính chuẩn bị rời đi thì Ý Niệm Dò Quét của anh ta tình cờ phát hiện ra, ở phía ngoài kết giới, đang có hai người một lớn một nhỏ chạy thoát được ra ngoài.

“Vẫn còn một ít thời gian, nếu vậy thì không ngại để ta chơi đùa với các người một lúc đi ~ ”

Người thanh niên nở một nụ cười, không khí tức khắc bị trên người anh tỏa ra áp lực trở nên rung động.

……………………………………………

“Tiểu … tiểu thư?”

Thấy được người bước vào cửa chính là Hạ Nguyệt Như, Đại Nhật vô cùng chấn động với cái bộ dáng nhuộm đầy máu của cô bé.

“Ngươi hỏi ta cảm thấy sao? ngươi đang xúc phạm ta đó sao? Kẻ lạ mặt.”

“Không hề, ta chỉ là đang nói như gì mình lúc này cần nói mà thôi.”

Đối với sắc mặt lộ ra vẻ hung dữ cùng phẫn nộ của Hạ Nguyệt Như, người nam nhân lắc đầu, anh ta biết rõ cảm xúc hiện tại của cô bé không ổn định, nên không quá khó chịu khi Nguyệt Như nói vậy với mình.

“… Điều ngươi nói vừa rồi là thật sao?”

“Phải, khẳng định với tiểu thư, nhưng gì ta nói là sự thật.”

Do dự một hồi, cô vẻ mặt lo âu nói, nhưng người đàn ông rất nhanh khẳng định với cô những lời của mình nó là thật.

“Nếu vậy thì, ngươi hẳn là cũng có biện pháp nào đó để cứu Hạ gia có đúng không?”

“Tuy rằng ta cũng rất muốn cứu Hạ gia giống như tiểu thư vậy, nhưng xin lỗi, hãy để ta nói thẳng điều này, việc Hạ gia bị hủy diệt, chính là việc không thể bị thay đổi.”

“Tiểu thư có thể hiểu là, Hạ gia đã được định sẵn từ trước là bị hủy diệt, nên cho dù ta hôm nay có giúp cô nương cứu nó, thì hôm sau nó cũng sẽ diệt vong vì lý do khác.”

“Không thể nào…”

“…”

Mắt thấy khuôn mặt của Hạ Nguyệt Như cùng Đại Nhật trở nên nặng nề, anh ta cũng không đành lòng nhìn cái cảnh này, người thanh niên lắc đầu thở dài nói.

Anh ta cũng rõ ràng cảm giác của họ, dù sao thì không mấy ai có thể dễ dàng chấp nhận được việc ngôi nhà của mình hủy diệt.

“Tuy, Hạ gia đã không thể cứu vãn được nữa, nhưng … ta có thể dám chắc chắn với hai người, trong tương lai, vẫn tồn tại người có thể vì bọn họ, vì các người, những người Hạ Gia đã khuất báo thù.”

“Ai? là người nào? người nào có thể làm được? xin hãy cho chúng ta biết.”

Tuy rằng cô không biết rõ là tồn tại nào hay kẻ nào đang đứng ở đằng sau dẫn tới bi kịch này, nhưng Hạ Nguyệt Như biết rõ, bọn chúng tuyệt đối không yếu và cũng không hề đơn giản, nếu muốn có thể vì Hạ gia báo thù, thì cần phải có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.

“Ta không phải đã nói rồi sao…”

Người nam nhân mỉm cười làm hai người chợt giật mình, trong lòng không tin nổi, nhưng Đại Nhật rất nhanh lại nghĩ, ngươi này nói cũng có khả năng, mếu nói người có khả năng báo thù cho Hạ gia nhất, thì Đại Nhật không ai khác ngoài Nhật Thiên cả.

“Đúng vậy, hai người đoán không sai đâu, Hạ Nhật Thiên chính là người duy nhất trên thế giới có năng lực có thể vì họ báo thù.”

“Như vậy thì, hai người cảm thấy thế nào? ta để tất cả cho hai quyết định.”

Hai người trầm tư một lúc sau đó như trong lòng đã đưa ra quyết định trọng đại nhất cuộc đời của mình, cùng một lúc cả hai đưa ra câu trả lời của mình.

“Chúng ta…”

………………………………..

“Hô ~ vãi cả lìn thật, cuối cùng cũng chịu đi, thật là, một giây trước đó, ta cứ nghĩ là hai người đó vẫn sẽ cứng đầu không chịu rời đi chứ.”

Đứng ở bên cạnh cửa số người thanh niên thở phào nhẹ nhõm một hơi đưa mắt nhìn lại ở phía xa bóng lưng một lớn một nhỏ của hai người Đại Nhật cùng Hạ Nguyệt Như đang dần thu nhỏ, chứng kiến hai người họ đang vội vàng theo phương hướng mà anh ta chỉ dẫn cho hai người mà rời đi.

“Còn nếu như bọn họ nói không thì sao?”

“Câu hỏi ngu xuẩn, tất nhiên là ta sẽ đánh ngất cả hai người rồi mang đi.”

Người thanh niên mặc quân phục không quá ngạc nhiên bên cạnh mình xuất hiện một người, anh ta quay đầu nhìn người nam nhân từ trong hư không xuất hiện.

“Nếu người xuất hiện ở đây, thì bên đó hẳn là đã giải quyết xong rồi đi?”

“Đúng vậy… à mà trước đó ngươi đã gắn thiết bị quấy nhiễu năng lượng lên người hai người kia chưa?”

“Tất nhiên là rồi, ta nhân lúc hai người bọn họ không chú ý đã nhét chúng vào trong túi quần áo của họ, nếu như không có nó, không thì làm sao hai người đó có thể chạy qua được lớp kết giới, rồi thoát được khỏi nơi này.”

“Tốt, nếu vậy thì nên khẩn trương quay lại tàu thôi.”

Người nam nhân đeo kính gật đầu, sau đó thân thể của cả hai bị một một luồng ánh sáng màu xanh lam bao phủ, rất nhanh sau đó cả hai người họ đều biến mất.