Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 104: Ngày Thứ Tám (5): Lần Nữa Xuất Hiện Người Thần Bí




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 104: Ngày Thứ Tám (5): Lần Nữa Xuất Hiện Người Thần Bí

Không thể không nói, Kính Tượng Phân Thân quả đúng là một chiêu vô cùng tuyệt với mà hắn đã tạo ra, không những có thể duy trì trong một thời gian vô cùng dài nếu Thân Phân không bị đánh trúng, đồng thời Phân Thân còn có sở hữu ngang với bản thể trí lực đầu óc.

Song, Kính Tượng Phân Thân có một điểm mà Nhật Thiên là không vừa lòng, đó là Phân Thân bọn chúng không thể truyền tải lại tin tức của nó gửi cho bản thể, chỉ có duy nhất bản thể là có thể gửi thông tin cho thân phân.

Bởi vậy mà kể cả khi Phân Thân lúc đó vốn phải là không hề hay biết sự về sự tồn tại của Càn Nguyên Huyết Đan, nhưng nhờ có Nhật Thiên tại bên trong buồng giam gửi qua cho thân phân ký ức liên quan về Càn Nguyên Huyết Đan, nên Phân Thân mới biết rồi gấp rút đi tìm hiểu xem.

Đang lúc Nhật Thiên vội vàng tại trong Tàng Thư Các tìm kiếm đầu mối thì hắn không hề hay biết, vào lúc này đang có một chi quân đoàn sắt thép từ trong Thành Chủ Phủ đi ra và đang hướng tới Hạ gia.

Bởi vì đây hiện tại là ban ngày, cộng thêm việc đêm qua trong thành xảy ra chiến đấu, lo lắng hoang mang người dân đã sớm tràn ra ngoài đường và đương nhiên, việc một chi quân đoàn sắt thép tỏa ra nồng đậm sát khí xuất hiện trên đường, người dân tất nhiên cũng chú ý tới đồng thời cũng khiến lòng dân bàng hoàng bất an.

Và điều đó rất nhanh từ đám thám tử thuộc Hạ gia cấp tốc chạy trở về rồi truyền tin tức này tới bên tai của Hạ Chính Quân.

“Cái gì? ngươi nói là đang một chi quân đoàn từ trong Thành Chủ Phủ bước ra đang tiến tới đây?”

Nghe được thám tử báo cáo như vậy, Hạ Chính Quân giật mình, hắn lo lắng đồng thời có chút không tin nổi hỏi lại thuộc hạ.

“Bẩm tộc chủ, những gì tiểu nhân nói là thiên chân vạn xác, rất nhiều huynh đệ cũng chính mắt thấy được việc này.”

Thám tử lần nữa chứng thực những gì hắn nói không hề là ngoa ngôn, hoàn toàn là sự thật và điều đó khiến cho Hạ Chính Quân sinh ra hoang mang, hắn không rõ, đang yên đang lành tại sao Thành Chủ Phủ lại dẫn quân tới đây?

‘Nhất định có cái gì đó ta không biết ở trong này.’

Làm một người cực nặng khống chế dục, việc bản thân hắn không nắm rõ ràng bất cứ một tin tức hay thông tin của sự tình đang diễn ra làm hắn vô cùng không vui cùng một chút sợ hãi lo sợ, hắn có cảm giác trong bất tri bất giác hắn thậm chí là cả toàn bộ Hạ gia, đều đã bị kẻ gian nào đó ở phía sau mưu hại ám toán, mà bản thân hắn tới bây giờ không hề hay biết gì hoặc phát giác một chút cả, không khỏi làm Hạ Chính Quân đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Tộc trưởng!! tộc trưởng! không hay rồi! Thành Chủ quân đoàn đã tới trước cửa và nàng ta còn nói ngài đi ra gặp mặt ngài ấy!!”

Đang lúc Hạ Chính Quân suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết nguy cơ lần này thì chợt một tiến bước chân vội vã truyền tới kèm theo đó là một tiếng nói tràn đầy hoảng sợ cùng kinh hãi.

“… ngươi hãy đi bẩm báo cho các trưởng lão, ta sẽ đi ra ngoài đón tiếp Lâm Thành Chủ.”

Có xảy ra đại sự như vậy thậm chí tác động tới sự tồn vong của cả Hạ gia, thì dù hắn có là Tộc Trưởng hắn cũng không thể tự ý ra quyết định, nên hắn phái người đi tìm các trưởng lão thông báo cho họ tin tức này.

“Rõ!!”

Đợi khi thuộc hạ toàn bộ rời đi, Hạ Chính Quân ngồi trên ghế thở một hơi thật dài, giống như thể hắn đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sự mệt mỏi ở trong tâm.

Hít!! Hồ ~

Hít vào thở ra một hơi dài, lấy lại tinh thần Hạ Chính Quân thần sắc uy nghiêm đứng lên, từ tốn bước ra ngoài cửa tiến thẳng về hướng đại môn của Hạ gia, tuy hắn không biết được điều hắn phải đối diện là tốt hay xấu, nhưng có một việc hắn biết rõ, là hắn chính là Hạ gia tộc trưởng và hắn có nghĩa vụ phải đứng ra ở trước tại thời điểm như thế nào.

Các trưởng lão bản thân cũng có con đường tin tức của chính mình, nên không cần người của Hạ Chính Quân tiến tới thông báo, thì bọn hắn cũng sớm biết rõ Lâm Như Vân cái này nữ nhân đã tới trước cửa và bởi vì lo lắng, đồng thời cũng làm không rõ vì sao mà Thành Chủ lại thanh thế phô trương như thế tới đây.

“Đại Nhật Cận Vệ Trưởng đâu? theo lý thì hắn phải là người đầu tiên có mặt ở đây mới đúng.”

Làm chủ chốt chiến lực của Hạ gia Đại Nhật đồng thời cũng là Cận Vệ Trưởng cũng nắm giữ chức quyền to trong Hạ Gia, đám người trưởng lão chợt nhận ra họ không thấy bóng dáng của Đại Nhật đâu cả.

‘Đây là có chuyện gì? lấy hắn ta tính cách, tuyệt đối sẽ không vì một chút chuyện này mà rời khỏi cương vị cả.’

Đồng thời không chỉ Đại Nhật mà bọn họ cũng phát hiện làm cầm đầu của phe chủ chiến phái cùng chủ hòa phái Hạ Cổ Dương, Hạ Ngược hai người này cũng không có mặt, điều đó nhất thời làm đám người trong lòng không khỏi sinh ra một cổ lo lắng với bất an, cảm thấy có điều không lành.

“Là tộc trưởng!!”

“Tộc trưởng tới rồi!”

Đang lúc đám trưởng lão lo lắng bọn họ lúc này có nên chạy hay không, thì bọn hắn chợt nhìn thấy Hạ Chính Quân mang theo hộ vệ tiến tới đây, nhất thời họ như thể nhìn thấy được cứu tinh, bọn hắn vội vàng chạy tới.

“Các vị đây không phải là lúc để lo lắng, hiện tại chúng ta cần phải giải quyết vấn đề trước mắt, việc còn lại chờ có cơ hội thì tính sau.”

Hạ Chính Quân không hổ là người có thể bước lên làm tộc trưởng vị trí nam nhân, hắn chỉ với một cái liếc mắt, liền đã nhìn ra được trong lòng đám cáo già này sự lo lắng cùng với trốn chạy ý tưởng.

Đồng thời hắn cũng thấy rõ bên trong thiếu vắng một vài bóng người, Hạ Chính Quân khuôn mặt nhất thời đen lại, song, bởi vì do sự tình trước mắt, hắn không lập tức tại chỗ nổi bão, đành phải đem chuyện này gác lại phía sau, ưu tiên giải quyết chuyện trước mắt.

Chỉ là hắn không biết, từ lúc hắn tại thư phòng bước ra ngoài, đã luôn có một bóng người nhỏ bé luôn âm thầm đi theo hắn và khi bóng người đó nhận thấy được bên trong đám trưỡng lão không có thân ảnh nàng quen biết, nhất thời trong lòng sinh ra cổ bất an bất động thanh sắc xoay người, quanh thân tỏa ra mỏng manh hào quang, cả người lập tức nhẹ như lông vũ, nàng nhún nhảy vượt nóc băng tường hướng tới một nơi nào đó chạy đi.

……………………….

Thật ra tại sau khi Nhật Thiên rời đi, Đại Nhật vốn cũng định phi ra khỏi biệt viện đi tìm Hạ Chính Quan, nào ngờ hắn chợt nhớ tới cái mặt dây chuyền hắn để lại ở trên bàn, đành vội vàng quay lại thu hồi nó.

“Ngươi không thể đi.”

Chỉ là khi hắn định một lần nữa rời đi, thì bất chợt ở hắn vừa xoay người thì đã có một người nam nhân thần bí từ xuất hiện giữa hư không chắn tại trước cửa không để cho hắn rời đi.

“Ngươi là ai!? Tại sao lại cản đường ta!?”

“…”

Mà người thần bí không hề đáp lại hắn bất kỳ một lời nào, thấy vậy Đại Nhật đành phải dùng vũ lực bắt người này lại, rồi tiến hành ép cung bắt nam nhân này khai ra, nhưng nào ngờ hắn vừa muốn động, liền lập tức bị một cỗ vô hình lực lượng bắt lại.

‘Đây chẳng phải là Tu giả thủ đoạn [ Hư Vô Chi Thủ ] sao? kẻ trước mắt là một tu giả?’

Đại Nhật hiện tại có cảm giác như thể đang có một cái khổng lồ bàn tay đang bóp chặc lấy hắn ấy, cho dù hắn vùng vẫy kiểu gì cũng không thể thoát ra được, đang lúc Đại Nhật cho rằng mình sẽ phải bị giết rồi thì ngạc nhiên thay, ở Đại Nhật bất ngờ ánh mắt, cỗ vô hình lực lượng đó chậm rãi đưa hắn trở về vị trí cũ vừa rồi, rất nhẹ nhàng bình tĩnh buông thả hắn ra, điều đó làm Đại Nhật không khỏi cảm thấy người nam nhân này không có ý định muốn làm hại hắn.

Người thì đánh không lại mà dù có muốn chạy, thì cái này Đại Nhật hắn khá là nghi ngờ, bản thân hắn có thể thực sự chạy thoát được khỏi người ta sao?

Đã vậy thì hắn đành phải một lần nữa quan sát kỹ càng người nam nhân thần bí này bộ dáng, hắn có thân hình khá cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, mái tóc đen ngắn, con người đỏ rực như máu làm người ta cảm thấy tà mị, trên người mặc một bộ giống như quân phục màu đen, màu đen rộng lớn áo gió như một cái áo choàng phấp phới trong gió.

“Ta hỏi thật đấy! ngươi thực sự là ai vậy? Ngươi chẳng nhìn giống một ai mà ta quen biết cả.”

“Còn nữa mục đích của ngươi là gì? Tại sao lại cản đường ta? hơn nữa, vừa rồi ngươi nói với ta là ta không thể rời đi có đúng không? đó có ý gì? tại sao ta không thể rời đi?”

Quân phục nam nhân nhìn Đại Nhật không ngừng miệng pháo liên miên hỏi hắn, không khỏi có chút ngây người cái này có chút ngoài dự liệu của hắn, theo hắn cảm thấy, người bình thường khi họ bị một cường giả mạnh hơn bản thân rất nhiều bắt giữ, thường thì không phải là sẽ lo lắng hoang mang hay gì đó sao?

Sao mà người này có thể thoải mái như thế, đối với hắn đặt ra câu hỏi, như thể Đại Nhật mới chính là người làm chủ ở đây không phải hắn vậy.

Hoàn toàn khác với những gì ta tưởng tượng.

Người nam nhân lẩm bẩm nhỏ một câu không ai nghe thấy được.

“Ngươi nói cái gì cơ?”

Nghe được người thần bí nhỏ giọng lẩm bẩm, Đại Nhật không chút nào sợ hãi mở miệng hỏi.

“Ta….”

Haizz! Diễn ra nhanh hơn dự tính.

Nam tử đang muốn nói nhưng hắn bất chợt cảm thấy được cái gì đó, nhăn mày quay đầu nhìn về một hướng tiếp đến không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì mà thần sắc bỗng nhiên có phần nặng nề, sau đó hắn quay đầu nhìn lại Đại Nhật nói.

“Tiên sinh xin hãy nghe ta nói, mặc dù ta biết những gì ta sắp sửa nói, nghe có vẻ rất điên, và ta, cũng rất là muốn ngồi xuống ghế làm một ly trà và cùng ngài trò chuyện một cách vui vẻ.”

“Nhưng không còn thời gian nữa, vì thời điểm ngài bước ra khỏi căn phòng này…”

“Ngài sẽ chết.”

Nam tử vừa nói xong phía xa chợt vang lên một nổ tiếng ầm tựa như tiếng sấm đánh, mà người nam nhân nhìn lại phía đó lẩm bẩm một câu đã bắt đầu rồi với bộ dạng khá là ủ rủ cùng với sự bất lực thở dài.

Tiếp đến sau đó truyền tới liên miên kéo dài không dứt sợ hãi kinh hãi chói tai tiếng hét la vang lên, đồng thời từng tiếng bùm bùm bang bang nổ vang âm thanh vang lên.

“Ngươi! ngươi mau nói cho ta biết vừa rồi là cái gì? âm thanh đó là sao? đế rốt cuộc ngươi nói với ta sẽ chết là sao hả? mau nói cho ta!”

Đại Nhất vốn đang không rõ tại sao vị cường giả trước mặt lại cư xử lịch sự như thế với một kẻ yếu hơn mình chính là hắn, thì chợt hắn đồng dạng nghe thấy được âm thanh hỗn lên từng bên đó truyền tới, Đại Nhật biết âm thanh từ hướng đó truyền tới là chỗ nào, phía đó chính là ở ngay Đại Môn của Hạ gia sao, động tĩnh như vậy Đại Nhật trước mắt tạm thời phán đoán là đang có người đang tập kích tấn công trong vào Hạ gia.

Và làm Cận Vệ Trưởng, hắn cần thiết phải gấp rút tới chỗ đó, vậy nên bất kể người trước mặt có ngăn hắn lại hay không, hắn cũng phải chạy được ra ngoài.

Ngay tức khắc Huyết Khí hào quang bao bọc toàn thân Đại Nhật, hắn lấy tốc độ rất nhanh so với trước đó, sử dụng vô cùng tinh xảo đồng thời cũng vô cùng khó có thể dự đoán được thân thủ cực nhanh di động chạy nhảy khắp nơi trong căn phòng, với ý đồ có thể làm hoa mắt được đối phương, khiến nam tử không phân biệt được hắn vị trí, từ đó để hắn có thể thành công thoát thân ra được.

“Ý tưởng rất hay, nhưng đáng tiếc, ta đã ăn mệt bởi cái trò này nhiều lắm rồi.”

Nam nhân nói xong hắn đưa tay ra phía sau, ngay tức khắc chỉ còn cách hắn một li nữa thôi lưỡi đao bị vô hình sức mạnh cưỡng chế đem nó ngừng lại mà ở trước mặt hắn đang làm ra chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ động tác Đại Nhật thân ảnh như ảo giác vậy biến mất.

Sau đó hắn xoay người lập tức xuất hiện trước mặt hắn là Đại Thân với trong tay là đang cầm một thanh trường đao làm ra vung đao chém, nhưng đã bị hắn Hư Vô Chi Thủ lượng lực bắt lại được.

“Tiên sinh, dù ngài có đi ra khỏi đây đi chăng nữa, thì với bây nhiêu đây thực lực của ngài cũng chẳng thể làm được gì và cũng không thể ngăn cản được, chỉ có thể bất lực tuyệt vọng mà nhìn bọn họ bị giết ngay trước mắt, rồi cuối cùng để bản thân tính mạng cũng giao nộp theo mà thôi.”

Nam nhân ý đồ khuyên bảo đối phương đừng cố chấp, hi vọng đối phương lắng nghe những gì hắn nói rồi nhận mệnh biết khó mà lui ở lại trong phòng, nhưng rồi khi hắn nhìn vào trong mắt của đối phương sự kiên định cùng quyết không lùi bước, hắn liền thở dài, vì hắn biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không chịu nghe hắn nói và cũng tuyệt đối sẽ không trốn chạy.

‘Xem ra không dùng cách này là không được.’

Nam tử biết rõ, nếu mà hắn không dùng ra chút thủ đoạn thì hắn tuyệt đối không thể thay đổi được đối phương ý tưởng, tuy rằng bản thân hắn cũng chẳng thích biện pháp này một chút nào.

“Nếu như ta nói ngài hài tử Nhật Thiên …”

Vừa mới nghe được nửa câu, Đại Nhật trong lòng chợt liền nổi lên một cảnh giác bất an, vì hắn có cảm giác như là tiếp đến, hắn sẽ phải đối mặt với tại trong cả cuộc đời mình, hắn phải đưa ra một lựa chọn vô cùng khó khăn, có lẽ không kém và thậm chí là vượt qua cả việc có nên hay không, hắn chấp nhận hiện thực rồi từ bỏ ước mơ là chu du thế gian làm một Hiệp Khách tiêu dao tự tại của mình.

quả nhiên, một giây tiếp theo người nam nhân kia nói.

“Nếu như ta nói, ngài hài tử Nhật Thiên chỉ với việc tiên sinh lựa chọn bây giờ chạy khỏi Hạ gia hoặc là ở lại liều mạng vì nó, sẽ quyết định hắn sẽ sống hay chết, thì tiên sinh sẽ lựa chọn thế nào.”

“Chắc hẳn là ngài nghe không hiểu đi vậy thì để ta giải thích, nếu bây giờ tiên sinh vẫn như cũ cứng đầu, chạy ra ngoài kia chiến với cùng với đám võ giả còn lại của Hạ gia, ngài nhi tử sẽ chết… “

Nam nhân nói tới đầy ngừng lại một giây nhìn thẳng vào Đại Nhật hai mắt tiếp hắn đó ngón tay chỉ về phía hướng cửa sổ đang mở toang ra, miệng chậm rãi nói.

“Nhưng nếu, tiên sinh lựa chọn theo phương hướng đó rời đi, đi thật xa khỏi Hạ gia, sẽ có một chút cơ may ngài nhi tử sẽ sống sót.”

“Bằng vào cái gì mà ta phải tin vào lời những gì ngươi nói?”

Cuối cùng mãi im lặng không nói lời nào Đại Nhật cũng mở miệng nói.

“Không bằng gì cả, bởi vì ngài lúc này chỉ có thể chọn.”

Mà đáp lại hắn là nam tử một lời lạnh nhạt ép buộc Đại Nhật phải làm ra lựa.

“Hmmm ~ hahaha, vậy theo cái cách nói của ngươi, nếu ta lúc này mà chọn tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ chết và nhi tử của cũng chết, Hạ gia cũng sẽ chết đi?”

Đại Nhật không hiểu sao cười lạnh nhìn nam tử nói.

“Phải.”

“Vậy, nếu ta chọn cái còn lại, thì ta không những có thể sống, mà nhi tử của ta cũng có thể sống sót không bị người giết chết?”

“Đúng vậy.”

Đáp lại Đại Nhật chính là cái gật đầu chắc chắn của quân phục nam tử, chỉ là dựa theo thần sắc vô cảm của hắn lúc này khó mà phán đoán ra được rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì trong đầu.

“Vậy còn Hạ gia thì sao? họ sẽ giống với chúng ta sống sót qua không?”

“Buồn thay, chỉ duy nhất họ là sẽ không qua được đại nạn.”

Nhìn nhìn Đại Nhật khuôn mặt nam nhân lạnh nhạt nói.

“Vậy sao, nếu vậy thì… không.”

“Sao cơ…”

Nam tử miệng tuy như đang hỏi, nhưng từ cái giọng điệu vô cùng khẳng định của hắn làm người cảm thấy hắn biết trước Đại Nhật kiểu gì sẽ nói thế vậy.

“Quả thật, ta đúng là có một cảm giác, nếu ta lúc này thực sự làm theo như những gì người đã nói, rất có thể ta cùng hai tử đều có sẽ có thể sống sót, nó rất là mê người, đúng là không ai có thể từ chối được nó, nhưng!!”

”Hãy để ta Hạ Đại Nhật nói cho ngươi biết, ta chính là thích đối với những tên khốn ngạo mạn chính là thích tự cho là đúng nhưng ngươi nói, không!!”

“Vì biết rõ, bất kể có lựa chọn cái này, thì lương tâm ta sẽ mãi luôn dằn vặt và tự trách mình, và!”

“Ta là nhi tử của ta Phụ Thân, nếu ta lúc này mà làm đúng như ngươi nói bỏ chạy khỏi hạ gia, bỏ mặc cả Hạ gia tộc nhân vì hắn mà sống, Thiên nhi nhi tử của ta tuyệt đối sẽ chán ghét ta cả đời và rồi chán ghét bản thân mình.”

“Vậy nên, ngươi mau lập tức tránh ra một bên, để cho ta còn đi cứu người!”

Đúng là người họ Hạ mà…

Nam nhân miệng hơi nhúc nhích lông mày giãn ra, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng lúc này của hắn có chút thay, đến cả làm cho Đại Nhật cảm thấy người trước mắt như đang sắp muốn cười lên.

“Chỉ là đáng tiếc, tiên sinh, nhưng ngươi không phải là người duy nhất mà ta đưa ra lựa chọn ở chỗ này.”

Nam nhân nói xong quay đầu chuyển về một hướng ở phía bên ngoài cánh cửa gỗ, hắn lãnh đạm nói.

“Ngươi cảm thấy sao tiểu thư.”

Cái gì cơ!?

Đại Nhật giật mình đồng thời vô cùng chấn động bởi vì hắn căn bản không nhận ra có người tới, hắn hoảng hốt quay đầu liền lập tức nhìn thấy bóng người mềm mại nhỏ xinh, toàn thân lúc này phủ đầy máu tươi Hạ Nguyệt Như bước vào trong phòng, nàng thần sắc bao quát mờ mịt, chấn động, run sợ, kinh hãi, nhưng cuối cùng, thứ cảm xúc mà Đại Nhật nhìn thấy được nhiều nhất tại trong đôi mắt của nàng, đó là vô tận ý hận cùng với phẫn nộ, Đại Nhật biết rõ, tiểu cô nương lúc đang bị sự hận thù lấn chiếm tâm chí.