Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời

Chương 101: Ngày Thứ Tám ( 2 ): Sự Thật Của Âm Mưu Đằng Sau




Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 101: Ngày Thứ Tám ( 2 ): Sự Thật Của Âm Mưu Đằng Sau.

Cộc ..Cộc..Cộc..

Những tiếng bước chân vang đều đều trong hành lang, một bóng người thân mang áo choàng đen phủ kín toàn thân không thấy rõ được vẻ ngoài bước từng bước tới trước một cánh cửa đá hùng vĩ, giống như biết rõ sẽ có người sẽ tới, cánh cửa nó chầm chậm mở ra để người tới tiến vào.

Đưa mắt nhìn lại vẫn như cũ thần bí hoa lệ tế đàn, vẫn như cũ trong bộ lễ phục màu trắng tà áo dài lão nhân, vẫn như cũ hai mắt nóng rực nhìn chăm chú với viên huyết đan đó, giống như thể đối với hắn, ngoại trừ nó ra không có gì đáng để hắn chú ý, ngươi áo đen trầm chờ đợi lão nhân một lúc, song, đợi mãi vẫn không thấy lão nhân có ý định chú ý tới hắn, hắn liền nhịn không được mở miệng.

“Lão tổ, kế hoạch có biến, tiểu tử kia không có bị người giết chết trong dự tính, hắn đã bị Khu Ma Nhân bắt sống.”

Lão Nhân nghe vậy nhăn mày quay đầu nhìn lại người áo đen thần sắc lạnh lùng bộ dạng có vẻ rất không hài lòng với báo cáo vừa rồi hắn khẽ mở miệng, chỉ là hắn chưa kịp nói ra thành lời thì chợt một âm thanh vô cùng gấp gáp bực bội cùng một chút xúc động vang lên.

“Cái gì!? cái tên hoàng mao tiểu tử đó còn chưa chết!!? các ngươi làm cái quái gì thế! Thế quái nào hắn vẫn không chết.”

Người bước ra khoảng 17 18 tuổi, mày rậm mắt to, thân hình thon gọn công tử ca, người xuất hiện không ai khác chính là đã bị Dị Vật tên Thiên Mục Bách Diện Trùng đoạt xá thân thể Hạ Phó Ngạn, hắn khi nghe được Nhật Thiên không khỏi có chút hoảng loạn.

Người khác có lẽ không hiểu, nhưng nó đã đối mặt với tên tiểu tử đó một lần, nên nó biết rõ tiểu tử này khó chơi tới mức nào, hắn có một cảm giác, trong sự tình này kẻ có năng lực gây cản trở nhất cho bọn nhất, không phải là tên Tu Giả đến từ Tây Duyên Hải Thành kia, mà chính là tên nhãi Võ giả cỏn con đó.

“Theo dự tính ban đầu, chúng ta lợi dụng tiểu tử tạo thành xung đột đối với Khu Ma Nhân để bọn chúng vung tay đánh nhau, nhưng, có vẻ như Khối Lỗi Địa Thánh so với tưởng tượng còn thêm cẩn thận hắn đã không rơi vào bẫy, cho tới giây phút cuối cùng vẫn có thế nhẫn nại không ra tay.”

Điều này cũng làm áo choàng đen rất bất đắc dĩ, thật ra thì hắn cũng có mặt ở tại trận chiến đó, chỉ là, vị này Khối Lỗi Địa Thánh này thực sự quá cảnh giác, Ý Niệm Dò Quét của đối phương cho tới thời điểm cuối cùng ngay cả khi trận chiến đã chấm dứt, cũng vẫn chưa có một lần nào đóng lại.

Điều này khiến hắn không có biện pháp nào để nhúng tay vào, khiến cho bọn họ xảy xung đột rồi đánh nhau giống như cách bọn hắn đã làm với tiêu đoàn hộ tống cùng với bọn thổ phỉ.

“Ngươi nói như vậy là ta có thể chấp nhận sao? đây chỉ là ngươi đang lấy đó làm cớ để che lấp cho sự yếu kém của các ngươi mà thôi!”

Thiên Mục Bách Diện Trùng tạm thời bây giờ cứ gọi là Hạ Phó Ngạn, tất nhiên sẽ không chấp nhận lời nói vừa rồi của áo đen, nó có chút xúc động gào lên nói, nó đối với cái bọn này không chút nào thân quen, mối quan hệ giữa bọn họ không hơn không kém là hợp tác quan hệ thậm chí là lợi dụng nhau mà thôi.

Đồng thời, thông qua đọc được cái thân thể này còn để lại tàn lưu ký ước, nó cũng biết rõ, sự tồn tại của nó vốn đã được bọn này sắp xếp từ trước đó rất lâu rồi.

Theo ký ức tàn lưu mà nó đọc được, thì cái thân thể này thân thế, trưởng lão nhi tử chỉ là giả dối, thân thể này phụ thân tức là Hạ Cổ Dương vốn thực chất chính là tay chân bí mật của Hạ Ngược trưởng lão, mà Hạ Ngược thì lại chính là Đức Tín Giáo Hội Hiến Tế đồng thời cũng người của cái tổ chức này, chính là thành viên của bọn chúng.

Mà Hạ Cổ Dương thì tuân theo mệnh lệnh của Hạ Ngược, từ tay của Hạ Ngược gửi tới cho Hạ Cổ Dương đi nhận nuôi một đứa trẻ mô côi bọn chúng lựa chọn.

Phó Ngạn theo thân thể này cuối cùng ấn tượng, tại thời điểm vài ngày trước, sau khi hắn nhận nhiệm vụ hộ tống tiêu đoàn thì hắn đột nhiên bị Hạ Dực tập kích rồi đánh ngất hắn.

Đợi khi hắn tỉnh lại thì hắn không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra đồng thời khi lấy lại tinh thần, hắn đã sớm ngồi trên lưng ngựa cùng với hai tiểu bối là Hạ Vũ cùng Hạ Nhật Thiên cùng nhau đi theo đoàn xe ngựa đi tới Lăng Thủy Thành rồi.

Ở giữa đến tột cùng xảy ra chuyện gì thì nó hoàn toàn không rõ, nhưng theo nó pháp đoán, hẳn là một loại thủ đoạn thôi miên tẩy não nào đó đã gieo vào trong của đầu đối phương.

Mà thời điểm nó thành công đoạt xá được thân thể này, vừa bước chân ra khỏi Hạ gia, người của bọn hắn liền đã lập tức tìm tới chỗ nó và đưa ra lời đề nghị hợp tác.

Tuy rằng khá đáng nghi, nhưng lúc đó nó trí tuệ linh tính còn chưa đủ thành thục, dễ dàng bị bọn chúng lấy ra đơn giản lợi ích thành công dụ dỗ đồng ý hợp tác.

Đồng thời, để nó tình nguyện hợp tác với bọn chúng, việc mấu chốt để tạo thành nên mối quan hệ hợp tác này, là bọn chúng phải giúp nó giết chết được Hạ Nhật Thiên, nhưng điều đó đã không có thành công như mong muốn.

Nếu đã vậy thì, mối hợp tác này đã không còn thiết yếu nữa hắn bây giờ có thể phủi mông rời đi nơi này, dù sao hắn cũng đã được hưởng lợi không nhỏ.

Bởi vì kẻ duy nhất có thể ngăn được nó, bây giờ đã bị người giam giữ ở Thành Chủ Phủ rồi, đã không còn uy hiếm vả lại cũng không gì có thể ngăn cản lại được nó, như vậy lúc này, nó đã có thể mặc cho chim bay cá nhảy tùy ý lộng hành rồi.

“Nào ~ nào ~ tiểu trùng tử, nhữ lớn tiếng nói chuyện như vậy, rất là thất lễ đấy có biết không?”

Đột nhiên một bàn tay xinh đẹp, trắng nõn so với nữ nhân tay còn phải đẹp và tinh tế đột nhiên đặt lên trên vai nó, đồng thời một giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng có phần ma mị ma tính có thể mê hoặc được người nghe, làm cho họ không tự chủ được đắm chìm vào trong đó tại bên cạnh hắn truyền tới.

Kẻ tới là một người thân trang điểm kiểu quý tộc lễ phục lấy màu sắc đỏ rực làm màu chủ đạo, áo sơ mi trắng bên trong, cùng với cà vạt với các họa tiết tinh sảo, thân hình thon gầy có một đầu mái tóc trắng bạch như tuyết, nhan sắc ma mị giống với chính hắn âm thanh, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực như máu, mỗi khi nhìn vào mắt hắn không tự chủ được đắm chìm vào trong, khiến người tình nguyện nghe theo những gì hắn sai bảo.

“Tiền bối!”

“Đại Nhân!”

Lão nhân cùng với người áo đen nhìn vừa thấy người từ hư không xuất hiện, vội vàng cùng kính cúi đầu cung nghênh đối phương.

“Ngươi…!”

Hoàn toàn không hề phát hiện có kẻ tiếp cận!!

Phó Ngạn hoảng hốt, từ lúc bước vào trong căn phòng này nó đã luôn thần thần khắc cảnh giác, ấy vậy mà vẫn có kẻ vô thanh vô thức tiếp cận được nó, điều này khiến Phó Ngạn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng hoảng hốt.

Nhưng không sao, mất cái thân thể này thì nó vẫn còn thân thể khác, dù sao, có tới vô số các quyền tộc của nó rải rác khắp tại trong tòa đại thành này mà.

Nghĩ như vậy lo sợ nội tâm bình tĩnh lại, nó không chút nào e ngại đánh đi đặt trên vai nó bàn tay, hung hăng quay đầu trừng mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện.

“Cách ta nói chuyện như thế nào, thì cũng không tới lượt ngươi quản.”

Nam nhân thấy vậy không những không tức giận ngược lại còn nhẹ nhàng cười lên tỏ vẻ thích thú với cách Phó Ngạn phản ứng.

Ha ha ~ ha ~ ha

“Ngươi cười cái gì?”

Phó Ngăn nghe được đối phương cười, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, không khỏi nhăn mày gằn giọng hỏi.

“Haha ~ Không có gì, yêm chỉ là thấy tiểu trùng tử nhà ngươi có chút thú vị mà thôi, haha ~”

Người nam nhân vẫn không ngừng cười.

“Thú vị?”

“Phải, là thú vị, vì cả 1000 năm qua, nhữ chính là cái tiểu trùng can đảm nhất mà yêm từng nhìn thấy đấy.”

Nói tới đây nam nhân thần sắc chợt thay đổi, hắn lạnh lùng chậm rãi nói ra làm người thôi người không khỏi sinh ra ớn lạnh cảm giác, giống như thể bước tiến vào trong cửu u địa ngục, rồi bị quỷ dữ trong đó ám vào người vậy âm thanh.

“Hơn nữa, nhữ vừa rồi trong đầu suy nghĩ vô cùng thất lễ, nhữ nói không gì có thể uy hiếp và ngăn cản lại được nhữ? thật đúng là không biết trời cao đất dày, Ngươi! xem trọng mình quá rồi.”

Nam nhân nói tới đây, thân thể hắn đột ngột phát ra màu đỏ rực như máu luồng khí, luồng khí màu đỏ này nó tản ra có ngoại hình giống như một đôi cánh vậy mở rộng ra bao phủ xung quanh tế đàn này không gian, đồng thời một cổ nặng nề làm người không rét mà run, không thể nhất lên được nổi dù chỉ một chút phản kháng ý nghĩ uy áp không ngừng từ trên người hắn tản ra.

Sơ Ửng trình tự Hấp Huyết Quỷ.

Vừa thấy được luồng khí đỏ tạo thành đôi cánh xích hồng, Phó Ngạn lập tức nhận đó là cái gì đồng thời cũng biết nó đại biểu cho cái gì, tức khắc nọ bị dọa cho xanh mặt.

“Ngươi, ngươi… muốn làm gì?”

Biết được mình trong đầu suy nghĩ bị kẻ khác đọc được, Phó Ngạn cảm thấy sự tình không ổn, rất là! rất là! không ổn, nó toàn thân run rẩy vì sợ hãi, theo đó chậm rãi lùi lại ra xa muốn tránh xa đối phương, trong hoảng hốt nổi lên ý tưởng muốn tự bạo để thoát thân, nhưng đáng tiếc, người nam nhân hành động so nó còn phải nhanh.

“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không làm gì ngươi, nhưng cũng không thể để người rời đi, vì trong chúng ta kế hoạch vẫn còn cần nơi để dùng ngươi.”

Chỉ thấy trong chớp nhoáng, đôi cánh xích hồng đột nhiên biến đổi hóa thành một cái to lớn khổng lồ vuốt trảo, nó vươn ra tốc độ nhanh khủng khiếp bắt lấy ngẩn người Phó Ngạn.

Rầm!!

Nổ nhẹ một tiếng, vuốt trảo chỉ nhẹ nhàng chụp một cái Phó Ngạn không có cách nào để trốn thoát, nó dễ dàng bị cái như máu đỏ vậy làm từ hào quang luồng khí đại trảo bắt lấy được, rồi bị bóp chặc gọn tại trong lòng trảo thủ.

Đợi khi đại trảo mở ra lòng bàn tay, Phó Ngạn lúc này đã bị đại trảo uốn nặn lại thành như một cục thịt viên vậy, nguyên do là Dị Vật có khả năng bất diệt, bởi vậy nó không có chết đi, nhưng kể cả như vậy thì trạng thái này, đối với nó rất không tốt đẹp.

Phó Ngạn lúc này vô cùng sợ hãi, vì nó không hiểu tại sao, tại thời điểm nó bị cái đại trảo này bắt lấy được, thì giống như thể có thứ gì đó đã cắt đứt giữa nó với hóa thân của nó sự kết nối, điều đó đồng nghĩa với việc, nó đã không thể sử dụng thủ đoạn như tự bạo thân thể để trốn chạy được nữa.

“Hmm ~ Hmmm!!”

Tuy còn sống, như vì miệng bộ phận bị phá hủy không có biện pháp để nói, thứ còn nguyên vẹn duy nhất chính là cặp mắt, Phó Ngạn nó di chuyển hai mắt đung đưa qua lại cùng với dùng thần sắc tại bên trong hai mắt, để thay thế cho cái miệng để nói lên những lời lúc này nó muốn nói.

“Tiền bối, tiếp đến chúng ta nên làm thế nào? vẫn tiếp tục kế hoạch như dự tính chứ?”

Lão già thu hồi thần thái lạnh lùng của mình, vẻ mặt cung cung kính kính đối với người nam nhân trước mắt.

“Hơ ~ cái đó vấn đề của các ngươi, các ngươi muốn làm sao thì đó là tùy các ngươi, ta tới đây chỉ bởi vì tông môn cử ta tới để hỗ trợ mà thôi.”

Người nam nhân giống như cảm thấy vừa rồi quá mức nhàm chán. không đủ để giải trí cho hắn, ưu nhã ngáp dài một hơi, sau đó tùy tiện đáp lại lão nhân câu hỏi, đợi khi hắn nói xong tùy ý ném cho Lão Nhân cục thịt viên, rồi xoay người tiến vào trong một góc tối, tìm một nơi để đi ngủ.

“Khi nào tới Càn Nguyên Huyết Đan luyện thành, thì đánh thức ta dậy, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi.”

“Đa tạ tiền bối.”

Lão Nhân nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, nội tâm vui mừng khôn xiết, hắn cúc cung tận tụy đưa tiễn đối phương rời đi, chờ đến khi tóc bạc nam nhân hoàn toàn rời đi, hắn thu hồi vẻ mặt vui mừng, trở lại như trước lạnh lùng thần sắc, quay đầu nhìn lại ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn Phó Ngạn cái này cục thịt viên.

“Lão tổ, tiếp đến chúng ta nên làm gì?”

Đã luôn giữ im lặng không nói một lời nào từ khi người tóc bạc nam nhân đó xuất hiện áo choàng đen, đợi khi người hoàn toàn rời đi mới bây giờ mới tiếp cận lão nhân chờ đợi đối phương đưa ra quyết định.

“Thay đổi dự tính ban đầu, chúng ta bây giờ sẽ tiến vào giai đoạn cuối cùng.”

“Nhưng như vậy có phải là quá gấp gáp sao lão tổ? ta thấy Càn Nguyên Huyết Đan vẫn còn thiếu một chút nữa mới hoàn thành, nếu chúng ta động thủ bây giờ, làm được thì không nói nhưng nếu không làm được…”

Áo choàng đen nghe vậy liền không khỏi chấn động, hắn không ngờ lão tổ gấp gáp đến như vậy, đã không kiên nhẫn được nữa muốn tiến vào giai đoạn cuối cùng của kế hoạch, hắn cảm thấy, bây giờ tình huống hơi có chút phức tạp, ở lúc này động thủ thì lại rất không phù hợp thời cơ, mà không nói tới bên ngoài kia vẫn còn có tên tu giả Cảm Tri cảnh giới đang truy tìm vị trí của bọn hắn.

“Không sao, cái đó thì ngươi không cần phải quá lo lắng Chấn Dực, ta có dự tính của mình, đồng thời, để thực hiện kế hoạch này, ta cũng đã chuẩn bị không ít ở phía sau, tới đây đi.”

Không sai, người áo đen thực chất chính là Hạ Chấn Dực, mà Chấn Dực thì khi nghe được lão tổ của mình đang đối với một góc phía bên kia ra lệnh, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong góc tối không biết từ lúc nào đã đứng tại đó một người, mà người kia nghe lão tổ kêu gọi chậm rãi từ trong góc tối tiến ra.

“Là ngươi!!”

Nếu nhưng là kẻ này, thì có lẽ, lão tổ dự tính thực sự có thể thành công.

Đưa mắt nhìn lại người tới, Hạ Chấn Dực có chút không tin nổi, đồng thời cũng vô cùng chấn động, tùy hắn biết lão tổ của hắn đã sống cũng khá lâu, nên có sở hữu không ít thủ đoạn, nhưng hắn hoàn toàn lại không ngờ được, lão thủ đoạn thông thiên đến như vậy mà hắn thì lại không hề biết được điều này.

Trong lòng không khỏi sinh ra sự e ngại và dè chừng với lão tổ của mình, hắn cảm thấy lão còn có rất nhiều bí mật mà hắn còn chưa biết được hết, đồng thời cũng cảm thấy lão chưa từng tin tưởng hắn.

Nếu không thì làm sao khiến hắn luôn có cái cảm giác, lão tổ có rất nhiều thuộc hạ khác và từng kẻ đều thực hiện từng kế hoạch khác nhau, không liên kết gì nhưng đồng thời lại tựa như liên hệ với nhau.

Dù kế hoạch này thất bại, thì cũng có kế hoạch khác bổ sung, vẫn luôn nắm chắc phần thắng.