Cao Thủ Y Đạo

Chương 92: Nói nhảm




Sắc mặt Hoàng Tứ gia ảm đạm: “Tôi đã dân dần quên đi chuyện năm đó, cô ấy cũng đã nói với tôi, nếu tôi không trở về, có một ngày, Cổ ăn tim sẽ phát tác, giết chết tôi.

“Vậy thì đúng rồi, vị Vu nữ năm đó có tình cảm sâu sắc với Tứ gia, bởi vì Cổ ăn tim có thể phát tác trong thời gian dài hay ngắn, nếu ông không quay lại, người đó có thể kích hoạt Cổ chủ để ông bất cứ lúc nào, nhưng người đó lại trực tiếp ấn định thời gian phát tác là bốn mươi năm."

"Người đó không muốn làm tổn thương ông, mà vẫn luôn đợi ông, cho đến khi chết..." Trần Vũ nói.

"Tôi đã phụ bạc cô ấy, cả đời của Hoàng Tứ tôi, tuy đã từng làm những việc xấu, nhưng lòng trung nghĩa cao hơn những việc xấu đã làm, tôi không thẹn với lương tâm, chỉ xấu hổ vì đã phụ bạc cô ấy." Hoàng Tứ gia bật khóc.

"Người anh em, có cách gì không? Ông nội của tôi không thể xảy ra chuyện được." Hoàng Diệc Cường lo lắng nói.

"Không sao, không phải vấn đề lớn, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng." Trần Vũ khẽ mỉm cười.

Anh lấy ra một chiếc bút lông sói, chu sa, một lá bùa màu vàng và một lá bùa màu đỏ cùng một bát nước trong.

Bút lông sói được nhúng vào chu sa, Trần Vũ hít một hơi thật sâu, cây bút lông sói trong tay như có thần trợ, tay phải liên tục di chuyển, một lúc sau, hai lá bùa một màu vàng và một màu đỏ đã được vẽ xong.

Cầm lấy lá bùa, Trần Vũ lắc tay, lá bùa tự bốc cháy, anh đặt lá bùa đang cháy vào trong nước, bùm một tiếng, lá bùa chạm vào nước nổ vang, một lúc sau, hai lá bùa tan vào trong nước.

Bát nước vẫn trong vắt vô cùng, không có một chút cặn giấy nào.

“Thuật nước bùa?” Đoạn Thiên Mệnh ở một bên hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Trần Vũ cũng đột nhiên thay đổi.

“Tứ gia, ông uống nước này, Tình cổ sẽ tự thải ra ngoài." Trần Vũ giơ bát nước lên nói.



"Nói nhảm." Trương Nghĩa Nhân hét lên: "Cậu đang định đầu độc chết Tứ gia sao?"

"Ông phải có trách nhiệm với lời nói của mình, đây là tôi đang cứu Tứ gia." Trần Vũ liếc nhìn Trương Nghĩa Nhân: "Nếu tôi đoán không lầm, ông nhất định sẽ nói chu sa tôi dùng để vẽ bùa là có độc."

"Chẳng lẽ không đúng sao? Chất chính trong chu sa của cậu là thủy ngân sunfua, chất này có thể gây tổn thương thần kinh, trường hợp nặng có thể gây suy tuần hoàn và tử vong, cậu cho người ta uống thứ này, không phải là hại người khác sao?”

Trương Nghĩa Nhân tức giận nói: "Cậu còn nói cậu biết y thuật? Một chút y học thường thức như vậy còn không biết, làm sao có thể biết y thuật được?”

"Nếu Tứ gia không tin, cứ coi như tôi chưa từng tới đây đi." Trần Vũ xòe tay, anh căn bản không cách nào giải thích với loại người này.

"Không cần phải nói, tôi tin tưởng cậu Trần." Không hề do dự, Hoàng Tứ gia cầm bát nước uống vào.

Sau khi uống xong, Tứ gia cau mày, trong bụng ông †a vang như sấm, ông ta che bụng dưới, trên trán mồ hôi lạnh rơi thành từng giọt lớn.

"Ông nội, ông không sao chứ?" Hoàng Diệc Cường lo lắng nhìn Hoàng Tứ gia.

Hoàng Tứ gia xua tay tỏ ý không sao, đột nhiên ông ta ho khan một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu đen.

'Trong đống máu đen này có cục máu đông, trong cục máu đó hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy, Hoàng Diệc Cường bước tới, nhìn thấy mấy con sâu có sáu mắt, những con sâu này vặn vẹo một lúc, phát ra âm thanh rè rè nho nhỏ, sau đó khô quắt lại rồi chết.

"Đây là cái gì, làm sao điều này có thể xảy ra?" Trương Nghĩa Nhân tỏ ra kinh ngạc, ông ta muốn thu thập những con sâu này để xét nghiệm.