Cao Thủ Y Đạo

Chương 3: Do ông học chưa rành




Sau khi ra ngoài, Trần Vũ lại thấy đau đầu rồi, bởi vì trong túi anh hiện tại đến một đồng tiền cũng chẳng có.

Kiếp trước dù gì thì anh cũng là ông chủ của một công ty lớn, tuy chỉ là thừa kế gia nghiệp, nhưng tài sản trên người ít nhất cũng phải tới mấy chục triệu.

Anh đã bao giờ phải lo lắng về những nhu cầu thiết yếu hàng ngày cơ chứ?

Nhưng bây giờ đừng nói đến tiền vay nặng lãi trăm nghìn, đến tiền mua đồ ăn anh còn không có.

Bây giờ đi mượn tiền sao? Lật xem danh bạ, nếu không phải mấy đứa bạn ăn chơi cờ bạc rượu chè thì là vài kẻ đã mượn tiền anh mấy lần nhưng không trả, chặn luôn số rồi.

Chủ nhân thực sự của cơ thể này đã phá nát cái nhân phẩm của mình, hiện tại chừa cho anh một mớ bòng bong.

Đang trong lúc không biết phải làm thế nào, bỗng một chiếc xe hơi màu đỏ lao nhanh về phía Trần Vũ, kít, âm thanh phanh xe vang lên, Trần Vũ bị ngã sang một bên.

“Chết tiệt... thật là quá xui xẻo quá đi mất!” Trần Vũ khóc không ra nước mắt, may mà anh phản ứng nhanh, kịp thời lùi về phía sau nên mới không bị xe đụng trúng.

Chiếc xe đậu bên cạnh, một cô gái xinh đẹp hoảng hốt xuống xe xin lỗi: “Xin lỗi anh, thực sự xin lỗi anh! Trên xe tôi đang có bệnh nhân, tình hình của ông nội tôi hiện tại thực sự rất nguy kịch.”

“Dù vậy cũng không thể lái xe như ma đuổi thế chứ, có thể. gây chết người đó.” Trần Vũ dở khóc dở cười từ từ đứng dậy.

Cô gái như không nghe Trần Vũ đang nói gì, nóng lòng cầm điện thoại lên, vừa khóc vừa nói: “Bố, con hiện đang ở gần đường Thái Lăng khu Phong Giang.”

“Ông đột nhiên phát bệnh, bây giờ đang bị hôn mê, ngài Hứa bao giờ mới tới được thế ạ?”

“Sắp tới rồi, con cố gắng kiên trì thêm chút nữa, chăm sóc ông cẩn thận”

Điện thoại vừa ngắt, tiếng còi báo hiệu vang lên, một chiếc xe cứu thương cùng hai chiếc xe cảnh sát hộ tống đi tới, đẳng sau còn có thêm một chiếc xe Maybach, chắc chắn thân phận người trong xe không hề đơn giản.

Chiếc xe Maybach đẳng sau xe cứu thương vừa dừng, một ông lão cùng một người đàn ông cùng vội vã bước xuống xe.

Cô gái ngay lập tức đến nghênh tiếp: “Ngài Hứa, ông cháu đã hôn mê rồi.”

“Đưa người ra đây.” Ông lão vẫy nhẹ tay phải, dẫn theo mấy người trợ lý đi về phía chiếc xe của cô gái, trong xe có một ông lão đang năm, mặt cắt không còn chút máu, người đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu.

Hai mắt ông ấy nhắm chặt bất tỉnh nhân sự.

Cảnh sát và vệ sĩ dọn sạch toàn bộ đường tạo một không gian lớn, giăng dây cảnh báo, không cho những người ngoài vào hiện trường.

“Là ai mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?”

“Người trong xe là ngài Lâm.”

“Ngài Lâm là ai?”

“Thế mà cũng không biết? Là ông cụ của nhà họ Lâm đó,

một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Phong Lăng, trước đây. từng tham gia chiến tranh ở biên giới phía nam”

Rất nhanh sau đó, ông cụ Lâm đã được khiêng từ trong xe ra, đặt lên cáng.

Ông Hứa bước lên trước bắt mạch, biểu cảm nặng nề: “Hàn khí đã xâm nhập vào tim, không kịp đến bệnh viện nữa rồi, cần lập tức châm cứu.”

Ông Hứa vừa động tay phải, chiếc túi đựng châm đã được mở ra, ông ta rút từng chiếc kim bạc châm cứu ngay tại hiện trường.

“Không hổ là nhà họ Lâm, đến cả Quỷ Y nổi tiếng Hứa Quảng Nguyên cũng tới rồi.”

“Hứa Quảng Nguyên là ai?”



“Đến cả cái này cũng không biết á? Bác sĩ Trung y nổi tiếng ở Thịnh Kinh, tuyên bố có thể giành lại mạng người từ tay Diêm Vương, vậy nên mọi người gọi là Quỷ Y, muốn mời ông ấy chữa bệnh vô cùng khó, nhiều vị lãnh đạo ở Thịnh Kinh muốn tìm đều phải xếp hàng."

Nhìn bộ dạng này chắc là vừa từ sân bay chạy tới, may là thế lực nhà họ Lâm lớn nên thuận lợi chạy tới đây.” “Bố ơi, ông nội sẽ ổn đúng không?” Gô gái lo lắng hỏi người đàn ông vừa rồi đi cùng Hứa Quảng Nguyên, người đang là gia chủ của nhà họ Lâm - Lâm Văn Phủ.

“Thanh Nguyệt, con đừng lo, ông Hứa đã ra tay không có bệnh nào là không trị được.”

“Thế thì tốt quá.” Lâm Thanh Nguyệt thở phào một tiếng, lúc này mới quay sang xin lỗi Trần Vi hực sự rất xin lỗi, anh có sao không, lát nữa để tôi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào”

“Không sao, không cần!” Trần Vũ lắc đầu.

“Bị xe đụng trúng rồi, làm sao có thể không chuyện gì chứ?” Lâm Thanh Nguyệt không yên tâm.

Trần Vũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hứa Quảng Nguyên cứu người.

Trong thời gian đó, ông Hứa đã ghim được mười châm.

“Cửu Hành Châm Pháp?” Trần Vũ không dời được mắt.

Âm thanh anh nói không lớn, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy, Hứa Quảng Nguyên nhìn anh một cái rồi tiếp tục châm cứu.

Trợ lý bên cạnh Hứa Quảng Nguyên hỏi: “Anh biết châm pháp của sư phụ tôi?”

“Được viết trong Hoàng Đế nội kinh, chương ngoại lề của Tố Vấn - Thượng Cổ Thiên Chân Luận” Trần Vũ đáp: “Tôi cứ tưởng thủ pháp này đã thất truyền rồi!”

“Sư phụ tôi chính là truyền nhân của nhánh Cửu Hành Châm Pháp” Tên trợ lý tự hào nói: “Một khi đã ra tay, đến Diêm Vương cũng phải bó tay.”

“Tiếc là châm pháp này được chia làm Thiên Linh và Địa Linh, nhìn thủ pháp này có vẻ như chỉ hiểu về Địa Linh, sợ là sẽ không có hiệu quả!” Trần Vũ lắc đầu nói với vẻ tiếc nuối.

“Anh nói cái gì? Anh có biết sư phụ tôi là ai không?” Tên trợ lý tức giận.

“Tôi chỉ là đang bàn luận, không có ý xúc phạm” Trần Vũ bình tĩnh trả lời.

“Cậu trai trẻ, đừng nghĩ răng bản thân hiểu Hoàng Đế Nội Kinh thì có thể ăn nói linh tinh, tôi ra tay, không ai là tôi không cứu nổi”

Hứa Quảng Nguyên đã hoàn thành việc ghim kim, quay sang nhìn Trần Vũ nói với giọng đầy giáo huấn.

“Ông Hứa là danh y nổi tiếng toàn quốc, bộ trưởng của thành phố Phong Lăng muốn đến khám bệnh cũng phải xếp hàng, anh là cái thá gì chứ, đến lượt anh đến giáo huấn sao?”

“Đúng đó, cai sữa chưa vậy hả?” Mọi người đều ở bên bên xì xào tỏ vẻ khinh miệt Trần Vũ.

“Không am hiểu Địa Linh thì cũng thôi đi, ngay cả thủ pháp cũng có vấn đề, kim ghim nông mất nửa milimet, một lúc nữa chắc chắn máu sẽ chảy ngược, phổi lạnh dần, nếu bệnh nhân có thể chịu đựng quá nửa ngày thì tôi sẽ thua.”

Trần Vũ lắc đầu, anh vẫn đang buồn vì chút tiền rách kia, không có tâm trạng lo chuyện bao đồng, quay người rời đi.

“Cậu nói gì cơ?” Hứa Quảng Nguyên mặt biến sắc, nhưng Trần Vũ đã đi xa rồi.

“Này, anh không đi bệnh viện kiểm tra sao?” Lâm Thanh Nguyệt ngơ ngác, chạy đuổi theo anh.

“Ông Hứa, thực sự cảm ơn ông!” Lúc này, ông cụ Lâm cũng dần tỉnh lại, gương mặt ông giờ cũng đã hồng hào thêm một chút.

“Cụ Lâm không cần khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi.” Hứa Quảng Nguyên cười nhẹ.

“Ông Hứa quả không hổ là danh y đứng đầutoàn quốc, bố tôi nửa tháng nay tinh thần không ổn, hôm nay lúc tới đón ngài, ông ấy lại đột nhiên phát bệnh, thế nên mới để Thanh Nguyệt lái xe đưa ông ấy đi đến sân bay.”

“Hôm nay thực sự là làm phiền ngài Hứa rồi, nếu không chỉ sợ bố tôi sẽ gặp nguy hiểm.”



Lâm Văn Phủ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Haha, tất nhiên rồi, chỉ cần sư phụ ra tay, không có bệnh nào là không thể chữ” Đệ tử của Hứa Quảng Nguyên đắc ý.

“Ông cụ Lâm về nhà nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, tôi một tuần sẽ châm cứu ba lần cho ngài, nhất định sẽ khỏi bệnh.” Hứa Quảng

Nguyên cười nói. lời cảm

“Cảm ơn, ông Hứa, tôi...” Ông cụ Lâm vừa tỉnh dậ ơn còn chưa nói xong, đột nhiên sắc mặt sạm đi, miệng nôn ra một ngụm máu tươi, rồi bất tỉnh nhân sự.

“Bố!” Lâm Văn Phủ hốt hoảng: “Ngài Hứa, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Máu chảy ngược, hàn khí xâm nhập vào phổi, mau đưa đến phòng cấp cứu!” Hứa Quảng Nguyên bước lên trước, biến sắc, y tá ở hiện trường cũng nhất thời bấn loạn.

“Cậu thanh niên vừa nãy đang ở đâu?” Hứa Quảng Nguyên nói.

“Không biết, vừa đi rồi.” “Ông Lâm, bệnh của ông Hứa, ngoại trừ cậu trai trẻ kia thì

không ai có thể trị được.” Hứa Quảng Nguyên tiếp lời: “Cũng phải trách tôi, đã bỏ lỡ cao nhân rồi.”

“Tìm đi, băng bất cứ giá nào, cũng phải mời cậu ấy tới!” Lâm Văn Phủ hét lớn.

“Anh đợi chút đã, anh thật sự không sao chứ?” Lâm Thanh Nguyệt đuổi theo Trần Vũ, lo lắng hỏi.

“Tôi thực sự không sao, cô yên tâm đi, sẽ không gây phiền phức cho cô đâu.” Trần Vũ cười khổ, cô nương này quả thực thật lương thiện.

“Anh thật sự không đi kiểm tra sao, vừa rồi đụng trúng khá mạnh mà.” Lân Thanh Nguyệt không yên tâm.

“Không cần đâu, cái đó..” Trần Vũ do dự một lúc, sao đó. ngại ngùng nói: “Có thể cho tôi mượn năm trăm tệ không?”

“Mượn tiền?” Lâm Thanh Nguyệt mở to mắt, cô ấy thực sự cảm thấy Trần Vũ có chút... kỳ lạ, nhưng rốt cuộc vẫn lấy ví tiền ra, móc năm tờ tiền có trị giá lớn nhất đưa cho Trần Vũ.

“Cảm ơn cô, tôi là Trần Vũ, sau này nhất định sẽ trả cho cô, đây là số điện thoại, tôi không trả thì cô có thể đến tìm tôi.”

Trần Vũ vui vẻ nhận tiền, đọc số điện thoại cho đối phương, cảm ơn rồi rời đi.

Lâm Thanh Nguyệt dở khóc dở cười, vừa rồi xe đâm vào Trần Vũ, anh đòi năm mươi nghìn cũng không có gì là quá đáng, thế mà anh lại chỉ mượn năm trăm tệ?

“Thanh Nguyệt, cậu thanh niên vừa rồi đâu?” Đột nhiên Lâm Văn Phụ gọi điện tới.

“Vừa đi rồi, sao vậy ạ?” Lâm Thanh Nguyệt ngơ người.

“Tình trạng của ông nội con đang gặp nguy hiểm, mau tìm cậu ta, mời cậu ta quay lại!” Lâm Văn Phủ lớn giọng.

“Sao ạ? Con đi ngay đây!” Lâm Thanh Nguyệt ngạc nhiên.

“Vợ à, anh quay lại rồi đây.” Trần Vũ đi mua vài loại dược liệu cùng một con gà mái trở lại.

Trong nhà không một bóng người, hơn nữa cửa cũng mở toang, đồ đạc lộn xôn, tim Trân Vũ như trật đi một nhịp, có một dự cảm chẳng lành.

Đột nhiên điện thoại anh vang lên, anh vội vàng nghe máy.

“Trần Vũ?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp. “Anh là ai?” Trần Vũ trầm giọng hỏi.

“Ha, nợ tiền tao, đánh người của tao, mày nói xem tao là ai?" Đối phương cười lạnh đáp. “Mày là Trâu Đại Long!” Trần Vũ kinh ngạc: “Có chuyện gì thì cứ tìm tao, đừng có gây phiền phức cho vợ tao.”

“Nửa tiếng sau đến club Vương Triều tìm tao, mày dám đến muộn thì tao sẽ mổ bụng vợ mày Trâu Đại Long lạnh lùng nói.