Cao Thủ Y Đạo

Chương 235





"Trần Vũ, tôi cảm thấy nơi này hơi lạnh." Nghiêm Nhu Cẩn rụt cổ lại, cô ấy cảm thấy nơi này quá âm u lạnh lẽo.

"3 tỷ à, cô trả giá chưa?" Trần Vũ hỏi.

"Chưa, tôi cảm thấy 3 tỷ không đắt lắm." Nghiêm Nhu Cẩn thấy Trần Vũ đang mang vẻ mặt nghiêm túc thì tò mò hỏi: "Sao vậy Trần Vũ? Có phải có vấn đề gì không?"

"Cô có nghĩ tới vị trí của nơi này không tệ, giao thông thuận tiện, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt nhưng vì sao hiện tại lại chậm chạp không cho thuê được không?" Trần Vũ hỏi.

"Cái này tôi chưa nghĩ đến." Nghiêm Nhu Cẩn hơi sững sờ: "Anh nhìn ra cái gì sao?"

"Nơi này không sạch sẽ." Trần Vũ khẽ mỉm cười và nói: "Xem ra 3 tỷ này cần ép giá một chút."

"Ý anh là có ma?" Nghiêm Nhu Cẩn biến sắc.

"Không có gì, tôi có thể giải quyết." Trần Vũ nói: "Chúng ta đi lên trước đi, lát sau thương lượng lại."

"Được." Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu.

Một lát sau, Trần Vũ và Nghiêm Nhu Cẩn gặp mặt chủ nhân của tòa cao ốc này, Bình Viễn của tập đoàn Vương Bình.

"Nghiêm tiểu thư, Trần tổng, vừa rồi các vị cũng đã xem rồi đấy, điện nước của toà nhà này đã lắp đủ, công trình cũng hoàn thiện rồi, hiện giờ dạng cao ốc ở khu mới này không nhiều, các người cảm thấy thế nào?" Vương Bình cười nói.

"Vương tổng, phía dưới toà cao ốc Huệ Bình này có văn phòng, sao chúng ta không bàn bạc ở nơi đó mà lại chạy xa như vậy?" Trần Vũ mỉm cười, trong lời nói mang đầy thâm ý.

“Cái này, cái này..." Vương Bình khế giật mình, nói chuyện cũng không lưu loát.

"Là như vầy Trần tổng, văn phòng vừa trang trí nên hàm lượng Formaldehyde trong đó vượt chỉ tiêu, Vương tổng của chúng tôi bị viêm mũi nên hẹn đến nơi này gặp mặt." Thư ký đứng bên cạnh vội vàng tiếp lời.

Đây là thư ký Lý, người mà Vương Bình tin tưởng nhất. "Đúng đúng, tôi bị viêm mũi rất nặng." Vương Bình vội vàng gật đầu.

"Là như vầy Vương tổng, chúng tôi đã xem rồi, không có vấn đề gì, cao ốc là do ông khai thác nên có quyền tài sản rất rõ ràng, chúng tôi không có vấn đề khác." Nghiêm Nhu Cẩn mỉm cười.

"Nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng đi." Vương Bình lấy hợp đồng ra và cười nói: "Nhưng Nghiêm tiểu thư, chúng ta phải bàn lại phương diện giá cả.

"Không sai, thật sự cần bàn lại." Nghiêm Nhu Cẩn gật đầu một cái rồi nhìn thoáng qua Trần Vũ.

"Toà nhà thương nghiệp này của chúng ta đã sẵn sàng đưa vào sử dụng, nói thật hiện tại bán ra hơi đáng tiếc, nhưng thứ nhất là công ty có hạng mục mới cần đến tài chính, thứ hai Nghiêm tiểu thư cũng có thành ý mua nên tôi cũng đành vậy, chẳng qua trải qua nhiều lần hạch toán thì chúng tôi thấy bán ra với giá 3 tỷ thật sự bị lỗ."

Vương Bình lúng túng nói: "Trải qua bàn bạc của công ty, chúng tôi quyết định giá cả tăng lên một tỷ, nếu Nghiêm tiểu thư không có vấn đề gì thì chúng ta ký hợp đồng ngay."

"Vương tổng, trước đó đã bàn xong giá cả rồi, saolại đột nhiên tăng lên?" Trần Vũ cười: "Chuyện này không tốt lắm."

Anh thấy ấn đường của Vương Bình biến đen nên biết ông ta đang xui đến đổ máu, nhưng có một số chuyện là ân oán cá nhân nên Trần Vũ không tiện nhúng tay.

Anh chỉ việc ép giá, những chuyện khác thì không xen vào.

"Ai, không có cách nào Trần tổng, vị trí này của chúng tôi có rất ít toà nhà được đưa vào sử dụng ngay như vậy, hơn nữa giao thông còn thuận tiện, trong thời gian nửa năm thì nơi này nhất định sẽ là khu thương mại mới." Vương Bình cười nói: "Hiện †ại có mấy công ty đã có ý mua, Nghiêm tiểu thư, tôi không gọi cho người khác mà chỉ liên hệ với cô thôi."

Trần Vũ cười cười, tên này thấy Nghiêm Nhu Cẩn đáp ứng giá cả quá nhanh nên muốn mượn cơ hội này để nâng giá đây mà.

"Vương tổng, tập đoàn của tôi cần điều chỉnh, hơn nữa công ty mới đang có kế hoạch xây dựng nên mới tập hợp công ty thành một thể." Nghiêm Nhu Cẩn cười nói: