Cao Thủ Y Đạo

Chương 233: Chỗ này có vấn đề




“Ha ha, muốn biết hả?” Trọng Thiên Nguyên cười thảm.

“Mi không nói thì đừng trách bọn ta không từ thủ đoạn.” Tạ Vô Kỵ hừ lạnh.

Trọng Thiên Nguyên chẳng nói chẳng rằng, đột nhiên, cơ thể hắn run lên dữ dội, cánh tay và hai chân banh rộng ra.

“Không ổn…” Tất cả biến sắc, nhanh chóng lùi về sau.

Gần như ngay trong khoảnh khắc bọn họ lùi lại, một tiếng nố nặng nề vang lên, ngực Trọng Thiên Nguyên bất ngờ nổ tung, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, máu thịt bay tứ tán.

Khắp người Trọng Thiên Nguyên đều là độc, vì vậy nỗ lực đánh cược bằng cách liều chết của hắn là một chuyện hết sức đáng sợ, đám máu thịt bắn tung toé kia có thể làm cho người ta chết vì trúng độc trong chớp mắt.

Sau khi màn sương máu tan đi, ba người mới có thể xông lên lần nữa, tiếc là Trọng Thiên Nguyên đã chết chắc rồi.

“Tiếc quá, vẫn chưa hỏi được.” Lý Huyền Linh nhíu mày.

“Nhưng trong lòng Lý tiền bổi hẳn là cũng biết rõ rồi.” Trần Vũ liếc Lý Huyền Linh: “Đứa con

gái nuôi kia của ông thật sự không đơn giản chút nào.”

Lý Huyền Linh im lặng, qua một lúc lâu mới thì thào nói: “Tôi nuôi lớn nó từ nhỏ đến lớn, dạy nó võ đức, đạo nghĩa, dạy nó đạo lý làm người. Nhưng tôi có nằm mơ cũng không ngờ nó lại trở thành như vậy.”

“Nếu như có thế, tôi hy vọng có thế cho nó một cơ hội để sửa đối bản thân.”

“Tôi nghe theo tiền bối.” Trần Vũ khẽ gật đầu, “Nhưng bản thân ông cũng phải cấn thận, nhất định cũng phải chú ý cái miệng mình.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.” Lý Huyền Linh gật đầu.”



“Dù sao đi nữa, Trọng Thiên Nguyên cũng đã chết, coi như chúng ta bớt được một mối uy hiếp lớn. Tôi đi kiếm người xử lý đây.” Tạ Vô Kỵ nói.

“Tốt.” Trần Vũ gật đầu, người ngợm Trọng Thiên Nguyên toàn độc là độc, sau khi tự bạo cũng rất đáng sợ, nếu không dọn dẹp thật sạch thì sẽ có thể dẫn đến thương vong không đáng có.

Khi về đến nhà, Diệp Hân Vũ đã ngủ, cô có thai được năm tháng, đứa bé trong bụng mấy tháng nữa sẽ ra đời. Trần Vũ ngắm cái bụng hơi nhô lên của cô, ngầm hiểu rồi mỉm cười, đắp chăn lại cho cô.

Mặc dù Trần Vũ là người sống lại nhưng anh vẫn rất biết ơn chủ nhân cơ thế này vì đã cho mình cơ hội tái sinh lần nữa. Vì vậy, Trần Vũ coi con của Diệp Hán Vũ là đứa trẻ mình sinh ra.

Sau khi đắp chăn thật kín, Trần Vũ đi ra cửa, nhìn ra sân, trong lòng thầm nghĩ nơi này chính là chỗ che chở cho cả gia đình mình, anh cần bố trí một chút ít phòng hộ quanh đây.

Anh đi xuống hầm ngầm, lấy ra một miếng linh thạch nhỏ, chuẩn bị một ít trận kỳ, bố trí một trận pháp phòng ngự nhỏ quanh ngôi nhà.

Sau một hồi vất vả, anh đã sắp đặt xong trận pháp nhỏ này, nó không chỉ có công dụng tấn công và phòng thủ mà còn có thế trấn trạch trừ tà.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Trần Vũ thở một hơi đầy nhẹ nhõm. Chỉ cần có người mang theo sát ý tiến vào thì trận hình ắt sẽ bị kích thích, nếu người đó ở dưới cảnh giới Võ Chân thì sẽ bị thắt cố ngay lập tức.

“Chồng à.” Anh vừa mới hoàn thành công việc thì Diệp Hân Vũ đi ra ngoài, cô mặc bộ đồn ngủ tơ tằm, đôi mắt sưng húp vì ngái ngủ: “Sao anh không đi ngủ?”

“Anh đi ngủ ngay đây, anh đánh thức em à?” Trần Vũ nắm tay cô.

“Không phải, em đi vệ sinh thôi.” Diệp Hân

Vũ nói: “Đứa bé trong bụng lại quậy rồi.”

“Đến lúc con nó đạp rồi đấy.” Trần Vũ dìu cô ngồi xuống, sau đó ghé tai vào bụng cô: “Tiểu công chúa của cha mẹ ơi, ở trong đó thêm vài tháng rồi ra đời nhé.”