Cao Thủ Y Đạo

Chương 229




Lão giả mặc trường bào màu xám, tay cầm la bàn, nom dáng vẻ như cao nhân, lão đúng là thầy phong thuỷ vang danh khắp nơi Ngô Chính Nghiệp.

“Thầy Ngô.” Bạch cảnh Nghiệp vội vàng cười nói: “Thầy Ngô đừng tức giận, mấy vị này là ông chủ của công ty tôi, đây là giám đốc Hạ, giám đốc Hoàng, vị này là giám đốc Trần, cũng có hiếu biết về phong thuỷ huyền học.”

“Phong thủy huyền học bác đại tinh thông, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là thứ mà một thằng oắt con vắt mũi chưa sạch có thể thuận miệng nói bậy à?” Ngô Chính Nghiệp cười lạnh.

“Đây là thầy Ngô đó à?” Hạ Thiên không vui, tốt xấu gì bọn họ cũng là ông chủ công ty bất động sản đấy, tuy Ngô Chính Nghiệp này khá nối tiếng nhưng lão cũng không nên tỏ thái độ trịch thượng như vậy chứ.

“Hạ Thiên, đừng nóng, để tôi.” Trần Vũ cười nói: “Thây Ngô là thầy phong thủy nổi tiếng ở Hồng Kông, tên tuối trên quốc tế cũng rất vang dội, tôi hẳn nên gọi ông một tiếng thầy cho phải phép.”

“Hừ.” Ngô Chính Nghiệp liếc Trần Vũ, phớt lờ anh, thái vô cùng kiêu căng.

“Giám đốc Trần đừng giận nhé, danh tiếng thầy Ngô vang xa, rất nhiều kiến trúc ở nước ngoài đều nhờ ông ấy chọn vị trí đẹp, ngay cả mấy tỷ phú Dubai cũng mời qua xem, vậy nên tính tình có chút kiêu ngạo.” Bạch cảnh Nghiệp sợ Trần Vũ nối giận nên vội vàng cười nói.

“Không sao, tôi hiếu.” Trần Vũ chỉ vào bản vẽ trong tay: “Dỡ bỏ cảnh quan cửu Long ngậm châu này, chỗ cửa lớn ra vào không nên xây hồ nước mà thay bằng hòn non bộ và cây xanh, lát. quay về nhớ tìm thiết kế sư điều chỉnh lại.”

“Này… Này…” Bạch cảnh Nghiệp sửng sốt, lời này của Trần Vũ đổi nghịch hoàn toàn với Ngô Chính Nghiệp luôn.

“Làm theo lời giám đốc Trần đi.” Hoàng Diệc Cường nhếch miệng cười: “Trình độ của giám đốc Trân cao hơn mấy ông thầy nổi tiếng ngoài kia nhiều.”

“Vâng.” Bạch cảnh Nghiệp dở khóc dở cười, ông ta vất vả lắm mới mời được Ngô Chính Nghiệp đến, lão luôn nhấn mạnh phải làm cảnh quan có nước nhưng mấy ông chủ không đồng ý, ông ta cũng đành bó tay.

“Ha hả, nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh mà dám nghi ngờ ánh mắt của tôi? Tôi đề nghị làm Cửu Long ngậm châu ở chỗ này không chỉ ích khí phát tài mà còn trấn trạch trừ tà, cậu nói thử xem nó có vấn đề gì?” Ngô Chính Nghiệp nổi giận.



“Bản thân nó không có vấn đề gì, tuy nhiên nếu xem bản vẽ quy hoạch, cửa chính đổi diện với hồ Long, hai bên trái phải hồ Long và hướng Nam đều có sông đố vào.”

“Ba con sông cùng chảy theo hướng của long mạch, khiến nơi này trở thành thế đất có núi có sông bao quanh. Tuy nhiên, ba mặt đều bị nước bao bọc, có sông nhưng không có núi, dòng nước chính luôn chuyến động nên khí tan tài tán.”

“Cho nên tôi nghĩ xây một hòn non bộ ở lối vào hướng Nam, như vậy nhà mới dựa núi tạo thành thế sông núi váy quanh khép kín, tài vận tới từ hướng Nam, đó mới là phương án tốt.” Trần Vũ nói.

“Cậu..” Sắc mặt Ngô chính Nghiệp cứng đờ, lời này của Trần Vũ đánh thẳng vào trọng điếm, từng câu từng chữ đều đầy lý lẽ, ngẫm kỹ lại thì đúng là vậy thật.

Thế nhưng lão đường đường là bậc thầy phong thủy ở Hồng Kông mà lại bị dăm ba câu của thằng nhóc không tên không tuổi Trần Vũ hù dọa, truyền ra ngoài thì lão phải làm sao bây giờ?

“Nói bậy, sao thầy tôi có thể nhìn lầm được?”

“Đúng vậy, anh lấy gì mà so với thầy tôi?”

Mấy tên học trò đứng sau lưng Ngô Chính Nghiệp bắt đầu kêu ca bất mãn.

“Nhóc con, đừng tưởng mình đọc mấy quyển sách về phong thuỷ thì thật sự cho rằng bản thân hiếu biết, phong thuỷ huyền học bác đại tinh thâm, thông thiên văn tường địa lý, không phải cứ xem mấy quyển sách là có thể tinh thông.” Ngô Chính Nghiệp lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói.

“Hay là như vậy đi, chúng ta tỷ thí một phen, tôi sẽ khiến ông thua tâm phục khẩu phục.” Trần Vũ cười, anh vốn định chừa lão già này chút mặt mũi nhưng không nhịn nổi thái độ của đối phương.

“Ha ha, với địa vị của tôi, so tài với cậu sẽ bị người ngoài nói là ức hiếp cậu.” Ngô Chính Nghiệp cười gằn: “Chẳng qua nếu cậu đã muốn so thì tôi đành phụng bồi vậy, sao, muốn so gì?”