Cao Thủ Y Đạo

Chương 223




Lý Thiến bị dọa đến mức tay run lên một cái, sắc mặt cô ta trắng bệch ra, sợ hãi toàn thân phát run, không dám nói câu nào.

"Có phải là cô uống rượu hay không?" Hoàng Diệc. Cường hỏi.

"Vâng... A, không không phải." Lý Thiến bị dọa đến chảy nước mắt, cô ta bịch một tiếng quỳ xuống đất cầu khẩn: "Thật xin lỗi ông chủ, tôi không phải cố ý, là tôi tham lam, các vị tha cho tôi đi."

"Tha cho cô?" Hoàng Diệc Cường cười lạnh và nói: "Không phải vừa rồi cô rất vênh vang đắc ý sao? Tôi cứ thắc mắc sao một nhân viên phục vụ lại chảnh như vậy, hóa ra là cặp kè với cháu ông chủ, cô ghê gớm lắm mà, phách lối nữa đi."

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Lý Thiến sợ đến run lẩy bẩy, cô ta thường xuyên đổi rượu của khách, nhưng không ngờ hôm nay lại đá phải tấm ván sắt.

"Vương Chấn Đông, tôi và đám anh em ra uống rượu để tìm việc vui, nhưng bây giờ trong lòng tôi rất khó chịu, ông nói nên làm sao bây giờ." Hạ Thiên ngồi xuống căm hận nói.

"Tôi đánh gãy một chân của Triệu Bằng, đánh cho cô gái này một trận ra trò để trút giận cho Hạ thiếu." Vương Chấn Đông vội vàng nói: "Tôi đưa cô ta đến đồn công an giam lại, chỉ cần Hạ thiếu và Hoàng tổng không tức giận thì làm sao cũng được."

"Đừng mà Vương tổng, tôi không cố ý, tôi xin lỗi các vị, các vị đừng báo cảnh sát." Lý Thiến bị dọa đến kêu thảm: "Trần Vũ, chúng ta là bạn học mà Trần Vũ, anh mau cứu tôi đi."

"Bây giờ cô mới nhớ chúng ta là bạn học à?" Trần Vũ cười lạnh và nói: "Cô lợi hại như vậy nên tôi trèo cao không nổi, đây không phải lần đầu tiên cô làm chuyện này đúng không, đánh một trận thì không cần, trực tiếp đưa đến đồn công an đi."

"Thưa vâng, tôi báo cảnh sát, tôi lập tức báo cảnh sát." Vương Chấn Đông vội vàng gọi điện thoại.

"Đừng mà, Trần Vũ anh tha cho tôi đi, vừa rồi là tôi không đúng, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ thôi, tôi chẳng phải cái gì cả, anh tha cho tôi lần này đi, về sau tôi không dám nữa." Lý Thiến quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn.

"Muộn rồi, đi vào tù mấy năm thì sau này mới nhớ lâu được." Trần Vũ không cảm xúc mà nói.

Chai Phi Thiên Mao Đài vừa rồi có giá trị mấy chục. ngàn nên đủ tiêu chuẩn để lập án, hơn nữa nhất định người phụ nữ này không chỉ làm chuyện này một lần, không cho cô ta một bài học thì cô ta mãi mãi không biết trời cao đất rộng.

Cảnh sát đến trực tiếp đưa cô ta đi, có lẽ Lý Thiến phải vào trại cải tạo, Vương Chấn Đông cầu xin mãi cuối cùng mới tiễn họ đi được, điều kiện là ông ta đánh gãy một chân của Triệu Bằng ngay trước mặt bọn họ.

"Trần Vũ, tôi nợ anh bữa cơm này trước, hôm nào sẽ bù lại, mặt khác công ty bất động sản mơi1 thành lập có dự án đầu tiên ở công viên nước hồ Long, ngày mai sẽ khởi công, anh nhất định phải đến." Hạ Thiên nói.

"Được, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đi." Trần Vũ khế mỉm cười và nói.

Mấy người phất tay tạm biệt, Trần Vũ định đi trở về.

"Trần Vũ không hay rồi, Vương Khai bị giết hết cả nhà rồi." Trần Vũ vừa lên xe đã nhận được điện thoại của 'Tống Mộng Nghiên.



"Chuyện khi nào?" Trần Vũ lấy làm kinh hãi, buổi sáng lúc đi ký hợp đồng họ còn rất tốt, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ?

"Tôi vừa nhận được tin tức, cảnh sát đã đi hiện trường, bởi vì anh từng tiếp xúc với ông ta nên anh cần đến ghi chép."

"Tôi đi đến nhà ông ta xem thử" Trần Vũ cúp điện thoại rồi vội vàng chạy đến nhà Vương Khai.

Lúc Trần Vũ chạy đến thì một đám cảnh sát đã vây quanh nơi này.

Trần Vũ vội vàng đi lên hỏi: "Đồng chí cảnh sát, đây là chuyện gì vậy?”

"Xảy ra án mạng, người không phận sự không được vào." Một cảnh sát ngăn Trần Vũ lại.

"Để anh ta vào đi, anh ta là bạn của tôi." Nhậm Chính

Hạo ở bên trong hô lên một tiếng.

"Được Nhậm đội, anh đi vào đi." Cảnh sát cho Trần Vũ đi vào.

"Chuyện gì vậy?" Trần Vũ đi vào hỏi.

"Đang muốn tra hỏi anh này, hôm qua không phải anh xảy ra xung đột với Vương Khai sao?" Nhậm Chính Hạo hỏi.

"Có chút xung đột, nhưng sau đó đã giải quyết êm đẹp, làm sao vậy?" Trần Vũ hỏi.

"Ông ta chết rồi." Nhậm Chính Hạo nghiêm túc nói: "Một nhà năm người gồm vợ, một đứa con gái, một bảo mẫu và đứa con trai hơn hai tuổi của ông ta đều đã mất mạng."

"Cái gì?" Trần Vũ lấy làm kinh hãi: "Ai làm?"

"Không biết, buổi sáng có người chạy bộ mới phát hiện." Nhậm Chính Hạo lắc đầu và nói: "Chúng tôi cũng vừa chạy tới nơi này phong tỏa hiện trường, hiện tại đang đợi pháp y tới."

"Dẫn tôi vào xem thử đi." Trần Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đến đây đi." Nhậm Chính Hạo dẫn Trần Vũ đi vào, †ình cảnh trong phòng rất thê thảm.

'Trên mặt đất toàn là máu, Vương Khai ngồi ngửa trên ghế sa lon trợn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chắc lúc ông ta chết đã nhìn thấy cái gì rất đáng sợ.

Bảo mẫu và cô vợ bị người ta giết chết trên đường chạy ra ngoài, trong lòng cô vợ còn che chở đứa con trai hai tuổi. Con gái ông ta đã chạy đến cổng, nhưng phía sau lưng lại ướt đẫm máu đã đông lại, chắc cô bé là người đầu tiên phản ứng nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết.



Trong lòng Trần Vũ hơi buồn phiền, Vương Khai là tên khốn nhưng vợ ông ta lại rất hiền lành, là người tốt, hơn nữa cậu bé hai tuổi vừa biết đi biết nói, buổi sáng còn làm nũng trong lòng Vương Khai, đứa con gái còn kiêu ngạo nói mình thi toán được hạng nhất, thế mà trong chớp mắt cả nhà đều mất mạng.

Trần Vũ siết chặt nắm đấm, dù Vương Khai là một người tội ác tày trời thế nào nhưng người nhà của ông ta là vô tội, người ra tay quá ác độc, không buông tha cả vợ con của ông ta, đây là thù oán lớn đến mức nào?

"Nhìn ra cái gì chưa?" Nhậm Chính Hạo nhìn thoáng qua Trần Vũ.

"Trên người không có vết thương nào, nhưng trong lỗ chân lông của bọn họ chảy ra rất nhiều máu, đây là một loại độc rất ác độc." Trần Vũ cau mày: "Người trong giang hồ ra tay."

"Dùng độc?" Nhậm Chính Hạo hơi sững sờ mà nói: "Sao anh lại nhìn ra?”

"Tôi học Trung y nên đương nhiên rành về những thứ này, sợ là anh không phá nổi vụ án này đâu." Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Nhậm Chính Hạo.

"Tôi phá không nổi?" Nhậm Chính Hạo có chút tức giận: "Trên đời này không có bản án nào mà tôi không phá được."

"Người trong giang hồ ra tay, hơn nữa đối phương là cao thủ, nhìn thủ pháp của người này thì đây là một kẻ cực kỳ bi quan chán đời, tính cách rất vặn vẹo, không phải nói anh không phá được án mà dù biết đối phương là ai cũng không đối phó được." Trần Vũ nói.

"Trần Vũ, về sau không được nói như vậy, chức trách của tôi là giữ gìn chính nghĩa, anh yên tâm, trong vòng một tuần nhất định sẽ phá được vụ án này." Nhậm Chính Hạo tức giận.

Trần Vũ cười khổ một tiếng, tinh thần trọng nghĩa của người này quá cao, nhưng trên thế giới này có nhiều thứ người bình thường như anh ấy không giải quyết được.

"Hôm qua ông ta và anh có xung đột, rất nhiều người đều nhìn thấy, hôm nay anh lại là người cuối cùng gặp. ông ta nên anh có hiềm nghỉ, hiện tại cần cùng tôi trở về ghi chép." Nhậm Chính Hạo nói.

"Không thành vấn đề, tôi trở về cùng các người." Trần Vũ gật gật đầu.

Ghi chép xong trở về thì sắc trời đã tối, Vương Khai chết không có gì đáng tiếc, nhưng kẻ giết người cũng quá tàn nhẫn, không buông tha cả con nít một hai tuổi, Trần Vũ nhất định phải tra ra manh mối.

'Trần Vũ nhắm mắt lại suy tư một lát rồi dứt khoát quay người đi về hướng quán trà Huyền Võ, có lẽ người phụ nữ không nhìn ra sâu cạn Chu Hồng Tuyết kia sẽ biết cái gì đó.

Quán trà Huyền Võ, Lý Huyền Linh buông cái ly trong tay xuống rồi nhìn thoáng qua Chu Hồng Tuyết: "Gần đây cha giao quán trà Huyền Võ cho con quản lý, trong giang hồ không bình yên, có chuyện gì khó giải quyết không?”

"Thưa cha nuôi, gần đây không có việc gì lớn, chỉ có

Tuyết khom người nói: "Cha cứ an tâm bếc quan đi, chúc cha nuôi sớm ngày đột phá Võ Tông."

"Thật sao?" Lý Huyền Linh liếc cô ta một cái rồi nói: "Vậy một nhà năm người cậu họ Vương Khai của con bị giết, đứa con gái mười tuổi, đứa con trai hai tuổi cũng không thoát được, kẻ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chuyện này con định làm thế nào?"