Cao Thủ Y Đạo

Chương 219: Tôi sẽ giải quyết giúp các người




"Đừng, cát của các ông là cát Thanh Hà có chất lượng tốt nhất, tôi sẽ dùng của các ông, ông yên tâm, hôm nay tôi sẽ giải quyết dứt điểm vấn đề này trong một lần, xem sau này tên này có dám gây sự nữa không." Trần Vũ cười nói.

"Việc này... Vậy được rồi." Mấy người tài xế gật đầu, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi ở một bên, nhưng vẻ mặt bọn họ lại có chút bất an.

"Đầu to, ai đánh mày? Tên khốn đó đang tìm đường chết đúng không, ngay cả người của Vương Hổ này cũng dám đánh, nó chán sống rồi sao?" Ngay lúc này, một giọng nói thô ráp từ bên cạnh truyền đến, một gã cao to dẫn đầu một nhóm người vội vã chạy tới.

Tên này là Vương Hổ, hắn ta cũng thật sự mang theo bố mươi người cầm dao rựa tới.

Đầu To vui mừng đến mức không quan tâm đến vết thương trên người mình, hắn ta đứng bật dậy khỏi mặt đất và hét lên: “Anh họ, em ở đây, chính là tên này, anh mau dạy cho nó một bài học, chặt hai chân nó."

"Ở đâu? Đứng ra đây." Vương Hổ có vóc dáng cao to, thô kệch vừa xuất hiện ở đây, khiến mấy người tài xế và công nhân sợ hãi đến mức liên tục lùi lại.

Hắn ta vừa đứng yên, một bóng người chợt lóe lên, ngay sau đó hắn ta bị tát một cái thật mạnh vào mặt...

Bốp... Vương Hổ bị tát đến choáng váng, hét lê "Tên oắt con từ đâu đến, dám đánh ông nội Hổ của mày, đúng là tìm đường chết, tao..."

Hắn ta vừa mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Trần Vũ đang đứng ở một bên nhìn hắn ta cười lạnh, hắn ta lập tức sửng sốt.

“Chém chết nó đi.” Một tên đàn em ở bên cạnh muốn thể hiện, đột nhiên lao tới phía trước.

“Cút, lùi lại hết đi.” Vương Hổ tát tên đàn em văng ra, cả đám người cũng dừng lại.

"Trần Trần Vũ, cậu muốn làm gì?" Sau khi Vương Hổ đuổi tên em lui về phía sau, hắn ta lắp bắp nói.

“Đây là em họ của anh sao?” Trần Vũ chỉ vào tên Đầu To đang ngơ ngác.

"Đúng..."

"Được, đúng là làm anh nở mặt nở mày." Trần Vũ đột nhiên lại tát hắn ta một cái.

Bốp... Nửa bên mặt còn lại của Vương Hổ nhanh chóng sưng đỏ lên, nhưng hắn ta vẫn không dám hó hé gì.

"Trần Vũ, tôi nói cậu đừng có quá đáng, tôi nhường cậu, không phải bởi vì tôi sợ cậu." Vương Hổ là một gã cao to vạm vỡ, hắn ta vuốt ve mặt mình, rồi nói một cách cẩn thận.

“Tôi quá đáng?” Trần Vũ đột nhiên lại tát hắn ta một cái.



Bốp... Nửa bên mặt còn lại của Vương Hổ lại sưng lên, hắn ta nhanh chóng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Trần Vũ, tức giận nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

“Tôi đang xây nhà rất bình thường, nhưng em họ của anh lại tới quấy rối.” Trần Vũ chỉ vào tên Đầu To nói: “Anh biết anh ta làm gì đúng không.”

"Tôi biết, tôi sẽ dẫn nó đi." Vương Hổ hung ác trừng mắt nhìn Đầu To, tiến lên định dẫn hắn ta đi.

“Dẫn anh ta đi thôi sao?” Trần Vũ lại tát hẳn ta một cái.

"Vậy cậu còn muốn cái gì nữa?" Vẻ mặt Vương Hổ như đưa đám, hiện tại hắn ta không dám hó hé chút nào.

“Kể từ hôm nay, toàn bộ cát ở bãi cát và xi măng của anh ta sẽ được phát miễn phí, dù là cát do công ty bất động sản hay do tư nhân sử dụng, nếu dám lấy một xu, tôi sẽ đánh anh ta tàn phế, có làm được không?"

“Được được." Vương Hổ gật đầu.

“Không được đâu anh họ, anh có biết bây giờ đào. cát khó khăn thế nào không, em... Đầu To hoảng sợ, nếu thật muốn hắn ta cho miễn phí, chẳng phải hắn ta sẽ bị lỗ nặng sao?

"Con mẹ nó, mày câm miệng cho tao đi, mày có biết mày đã chọc phải ai không?" Vẻ mặt Vương Hổ tức giận, tát tên em họ của mình ngã lăn ra đất.

"Anh họ...' Đầu To sợ hãi, hắn ta không biết tại sao. anh họ của mình lại sợ Trần Vũ như vậy.

“Cứ làm theo đi.” Vương Hổ trừng mắt nhìn Đầu To, sau đó thận trọng quay đầu nói: “Cậu cảm thấy như vậy. đã được chưa?”

"Được rồi, cút đi." Trần Vũ xua tay: "Còn nữa, thay tôi gửi lời hỏi thăm tới tổ tiên tám đời của Đỗ Phong, bảo ông ta thành thật chút đi, nếu dám đắc tội với tôi lần nữa, tôi sẽ xử lý luôn ông ta."

Đầu To sửng sốt, Trần Vũ dám trực tiếp khiêu chiến Đỗ Phong? Rốt cuộc thì đây là người nào mà dám kiêu ngạo như vậy?

Phải biết rằng, phía sau Đỗ Phong có nhà họ Triệu chống lưng, ông ta là người có thể đi ngang ở Phong Lăng, Trần Vũ là ai? Dám trực tiếp mắng tổ tiên tám đời của Đỗ Phong?

Sắc mặt Vương Hổ tái xanh, nhưng cũng không dám phản bác, đành phải gật đầu, mang những người khác rời đi.

Đáng thương cho hắn ta là một người đàn ông to cao 2m, dẫn theo một nhóm người đến đây với khí thế hung hãn, nhưng lại vô cớ bị đánh một trận, ủ rũ bỏ đi, khỏi phải nói trong lòng hắn ta cảm thấy uất nghẹn đến thế nào.

"Được rồi, mọi người tiếp tục đi, bãi cát của tên này ở đâu, sau này các người có thể yên tâm tới đó kéo cát, nếu anh ta dám làm khó dễ các người, tôi sẽ lột da anh ta." Trần Vũ nói với tài xế bên cạnh.

“Được, chúng tôi đi thử xem.” Mấy người tài xế vui mừng.



Bọn họ đều là những người giao cát ở khu vực xung quanh, nhưng thường xuyên bị những tên trùm cát này. làm khó dễ, hiện tại Trần Vũ đã xử lý tên này, bọn họ đều rất vui vẻ.

“Anh họ, tên này là ai vậy?” Sau khi rời đi, Đầu To suýt nữa đã khóc.

"Mày im đi." Vương Hổ tức giận nói: "Tao kêu mày đọc sách cho nhiều vào, tăng thêm kiến thức, đừng để đắc tội người khác nhưng mày không nghe, loại người này là người có thể đối đầu trực tiếp với Đỗ Phong, mẹ nó, mày gọi tao tới tìm đường chết à?"

"Em đâu có biết, trông tên đó rất bình thường." Đầu To nói với vẻ mặt ủ dột.

"Mày bị ngu hả? Ở những chỗ như thế này đã không được xây nhà từ lâu rồi, cho dù có bị sập cũng không xây được, nhưng người ta dám xây nhà trắng trợn như vậy thì sao có thể là người bình thường được?" Vương Hổ rất bất đắc dĩ, nói: "Suýt chút nữa mày đã hại chết tao rồi, mày biết không?"

"Em biết rồi anh họ, sau này em sẽ chú ý, nhưng đem toàn bộ cát của em cho không người ta như vậy, em không cam tâm." Vẻ mặt Đầu To buồn bã nói.

"Không cam tâm cũng không được, mày nhất định phải làm theo, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày đâu, nhưng mày cứ yên tâm, cậu ta cũng không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu, rất nhanh sẽ có người xử lý cậu ta." Vương Hổ cười lạnh.

"Trần Vũ, chúng ta phải đến nhà Vương Khai để ký hợp đồng với ông ta." Tống Mộng Nghiên gọi điện thoại tới.

"Ừ, gửi cho tôi địa chỉ nhà của ông ta, tôi sẽ đi." Trần Vũ nói.

"Cũng được, tôi đã chuẩn bị hợp đồng sẵn rồi, anh cứ mang theo là được." Tống Mộng Nghiên nói.

Mang theo hợp đồng đi đến nhà Vương Khai, Vương Khai đã làm ăn ở Phong Lăng nhiều năm như vậy, của cải vẫn rất phong phú, nhà ông ta là một biệt thự độc lập, trang trí không tệ lắm.

Vợ Vương Khai ở nhà, đó là một người phụ nữ rất đảm đang, hơn nữa ông ta còn có một cô con gái đang học cấp hai và một cậu con trai hai tuổi.

Vương Khai vui vẻ ký tên vào hợp đồng, sau đó ngẩng đầu nói: "Sếp Trần, ngồi chơi một lát đi, uống chút trà tâm sự."

"Được." Trần Vũ gật đầu, ngồi xuống, Vương Khai pha một ấm trà.

"Bố, bố...." Con trai hai tuổi của Vương Khai loạng choạng bước tới, mặc dù Vương Khai đang có rất nhiều nỗi băn khoăn trong lòng, nhưng ông ta vẫn vui vẻ bế con trai lên, ôm vào lòng vừa hôn và trêu chọc.

“Bố ơi, con đã đoạt giải nhất trong cuộc thi toán.” Con gái cũng chạy tới.

"Giỏi, con gái của bố thật sự rất giỏi." Vương Khai vui vẻ nói. Bây giờ Vương Khai không còn là một tên khốn trứ danh nữa, mà là một người cha hiền từ đủ tư cách.

"Chắc là sếp Trần cho rằng tôi là một tên khốn nạn đáng ghê tởm." Bảo mẫu đi tới bế đứa nhỏ đi, Vương Khai mỉm cười.