Cao Thủ Y Đạo

Chương 202: Khách hàng lớn




"Ngại quá thưa anh, chỗ của chúng tôi là cửa tiếp khách cấp cao, chỉ đón khách có tài sản trên trăm vạn." Nhân viên giao dịch bày ra bộ mặt hất mũi lên trời.

Cô ta cứ ngồi chơi điện thoại, nói chuyện với Trần Vũ nói không thèm ngẩng đầu lên nhìn.

"Cô kiểm tra số dư trong thẻ của tôi là bao nhiêu rồi nói, hơn nữa chuẩn bị cho tôi hai chục triệu, hôm nay tôi phải lấy đi." Trần Vũ lạnh nhạt nói: "Nếu cô lại bày ra bộ dạng này thì tôi sẽ làm cho cô thất nghiệp, lần trước dạy cho ngân hàng của các người một bài học rồi mà xem ra vẫn chưa đủ."

Nhân viên giao dịch thấy Trần Vũ không dễ chọc nên vội vàng dẹp bỏ thái độ cao ngạo kia, sau đó cầm lấy thẻ ngân hàng của Trần Vũ rồi kiểm tra số dư còn lại.

"Ha ha, Tiểu Nguyệt, có phải trong thẻ của người này. không có nổi hai ngàn không, cô biết vừa rồi anh ta nói gì không? Nói muốn lấy hai chục triệu, ôi, thật là cười chết tôi rồi." Hứa Tư Doanh chạy tới cười đến mức thở không ra hơi.

Nhân viên giao dịch tên là Tiểu Nguyệt để Trần Vũ điền mật mã vào, cô ta liếc nhìn số dư trong tài khoản của Trần Vũ một cái rồi lập tức giật mình, vội vàng đứng lên xoa xoa mắt, xác định mình không nhìn lầm nên vội vàng cung kính nói: "Chào ngài, xin hỏi ngài muốn lấy tiền đúng không?”

"Tiểu Nguyệt, trong thẻ ngân hàng của anh ta có đến hai ngàn không, cô nói cho tôi nghe đi." Hứa Tư Doanh đứng bên cạnh vẫn tiếp tục chế giễu.

"Tư Doanh cô đừng nói nữa, đây là khách hàng lớn, bên trong có khoảng 200 triệu đó." Tiểu Nguyệt sắp sốt ruột chết rồi.

"Cô nói cái gì?" Nụ cười trên mặt Hứa Tư Doanh lập. tức cứng lại.

"Bên trong có 200 triệu." Tiểu Nguyệt xác nhận lại lần nữa.

"Không có khả năng, anh ta là thằng quỷ nghèo, thời gian trước ăn may mới kiếm được chút tiền, nhưng chút tiền đó đã sớm bị anh ta xài hết, làm sao trong thẻ ngân hàng của anh ta lại có nhiều tiền như vậy?"

Hứa Tư Doanh vội vàng hỏi, cô ta không tin Trần Vũ có nhiều tiền như vậy.

"Không sai được, thưa ngài, xin hỏi ngài muốn lấy bao nhiêu?" Tiểu Nguyệt mỉm cười và nói.

"Lấy hết ra đi." Trần Vũ lạnh nhạt nói: "Bởi vì hôm nay tôi nhận được dịch vụ không tốt, các người làm tôi rất khó chịu."



"A?" Mặt Tiểu Nguyệt lập tức trắng ra, cô ta vội cầu xin: "Thưa ngài, chúng tôi... Ngân hàng của chúng tôi muốn rút ra số tiền vượt qua một trăm ngàn thì phải hẹn trước."

"A, vậy hẹn trước đi, tôi làm theo quy định, số dư trong thẻ của tôi chắc còn khoảng hai trăm tt là không kỳ hạn, hiện tại hẹn trước thì ngày mai tôi tới lấy tiền." Trần Vũ lạnh nhạt nói.

"Cái này, cái này.. " Tiểu Nguyệt không biết làm sao, sắc mặt Hứa Tư Doanh đứng bên cạnh càng khó coi.

"Chuyện gì vậy?" Ngay lúc này, giám đốc chi nhánh ngân hàng đi tới.

"Giám đốc... Ngài đây muốn rút hết tiền trong thẻ ra." Tiểu Nguyệt lắp bắp nói: "Trong thẻ của ngài ấy có 200 triệu..."

Tay giám đốc run mạnh lên một cái, sau đó nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc rồi lắp bắp nói: "Cái này, thưa ngài, nếu ngài có gì bất mãn gì với các phục vụ của chúng tôi thì có thể nói..."

"Có điểm nào trong cách phục vụ của các người làm tôi ng?" Trần Vũ chỉ chỉ Hứa Tư Doanh và nói: "Tôi biết người này, tôi cũng biết cô ta khinh tôi, nhưng bây giờ cô ta đang làm việc, tôi là khách hàng."

"Luôn mồm chửi khách của mình là quỷ nghèo, trong thẻ không có đến hai ngàn, đây là tố chất của nhân viên các người khi làm việc đó sao?"

"Hứa Tư Doanh, đây là chuyện gì?" Giám đốc cả giận nói: "Hôm nay cho cô trực ngoài sảnh là vì rèn luyện cô, cô lại đối xử như thế với khách hàng sao?"

"Thật xin lỗi thưa giám đốc, tôi không biết anh ta có tiền như lứa Tư Doanh sắp bật khóc, Trần Vũ đã là khách hàng cấp bậc này thì vì sao lại cầm một tấm thẻ phổ thông, cũng vì thế cô ta không nhìn ra, đây không phải hại người sao?

"Ý là không có tiền thì không thể vào ngân hàng các người nhận dịch vụ đúng không? Ha ha, chẳng lẽ người trong thẻ không có hai ngàn thì ngân hàng các người muốn đuổi người ta ra ngoài cửa à?" Trần Vũ cười lạnh và nói.

"Thật xin lỗi thưa giám đốc, tôi sai, tôi sai rồi." Hứa Tư Doanh đau khổ cầu khẩn.

"Thưa ngài, thật xin lỗi, nghiệp vụ của cô ta không thuần thục, về sau tôi nhất định sẽ huấn luyện người trong ngân hàng nhiều hơn, đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống này nữa, ngà ến phòng làm việc của tôi ngồi uống một ngụm trà được không." Giám đốc nghiêm mặt cười nói.

"Không cần, ngày mai tôi tới lấy200 triệu." Trần Vũ lạnh nhạt nói.

"Cái này, cái này... Hứa Tư Doanh, còn không qua đây xin lỗi? Thái độ của cô thành khẩn một chút, nếu như ngài đây nhất định muốn rút hết tiền đi thì ngày mai cô không cần tới làm nữa." Giám đốc không có cách nào. nên đành đẩy hết lên đầu Hứa Tư Doanh.



"Trần Vũ, thật xin lỗi, tôi không cố ý, anh tha cho tôi lần này đi, tôi và Hân Vũ là bạn thân mà." Hứa Tư Doanh cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống để đau khổ cầu xin Trần Vũ.

"Thưa ngài, hôm nay ngài lấy tiền nhất định là có việc gấp, nếu hẹn trước thì sẽ làm chậm trễ chuyện của ngài, Tiểu Nguyệt nói ngài muốn lấy hai chục triệu, như vầy đi, ngài chờ một lát tôi lập tức đưa cho ngài."

'Trên mặt giám đốc mang đầy nụ cười: "Nhưng 200 triệu... Nếu thật sự lấy ra hết thì vị trí của tôi cũng khó giữ được, chúng tôi chỉ là một chỉ nhánh nhỏ thôi."

"Vậy còn không mau chuẩn bị tiền cho tôi?" Trần Vũ đã trút được cơn giận nên tâm tình thoái mái hơn nhiều.

"Vâng vâng, lập tức chuẩn bị cho ngài, hiện tại đi ngay." Giám đốc vội vàng gật đầu rồi cả giận nói với Hứa Tư Doanh: "Còn đứng đó làm gì? Không mau chuẩn bị tiền cho ngài đây? Cô bị trừ hết tiền thưởng nửa năm qua, về sau dám tái phạm thì tôi đuổi việc cô."

"Vâng vâng, tôi lập tức đi." Hứa Tư Doanh liên tục gật đầu, mặc dù tiền thưởng bị trừ sạch làm cô ta hơi đau lòng, nhưng dù sao cũng đỡ hơn mất việc, cô ta vội vàng đi chuẩn bị tiền.

Hai chục triệu đã đổ đầy hai mươi cái vali xách tay, mấy bảo vệ hộ tống đến xe của Trần Vũ, sau khi kiểm sơ lại một chút thì Trần Vũ lên xe rời đi.

Mãi đến khi Trần Vũ rời đi, giám đốc mới thở phào một hơi rồi lau mồ hôi lạnh trên trán và nói: "Về sau nhìn kỹ người này cho tôi, nếu như để chuyện hôm nay xảy ra nữa thì cút hết cho tôi."

"Nhất là Hứa Tư Doanh, đây là chồng của bạn thân cô à?" Giám đốc quay đầu hỏi Hứa Tư Doanh.

"Đúng vậy, nhưng trước kia anh ta là con ma bài bạc, sao lại có tiền như vậy được?" Hứa Tư Doanh vẫn chưa lấy lại tinh thần từ đả kích vừa rồi.

"Hừ, bởi vậy mới nói cô ngu." Giám đốc cười lạnh và nói: "Người đàn ông có tiền như vậy mà để bạn thân của cô hưởng? Ở gần nhà giàu mà không biết ra tay, đáng đời cả đời cô làm nhân viên ở ngân hàng."

Đồng tử của Hứa Tư Doanh co rụt lại, câu nói này của giám đốc làm cô ta tỉnh ra, đúng rồi, nếu là bạn thân, bây giờ cô sống tốt như vậy thì cũng nên chia một nửa lợi ích cho tôi đúng không?

Mặc dù trước kia rất chán ghét Trần Vũ, nhưng hiện tại Trần Vũ có tiền, cô ta đột nhiên phát hiện Trần Vũ rất đẹp trai.

Nhìn ô tô của Trần Vũ rời đi, trên mặt Hứa Tư Doanh lộ ra một nụ cười âm hiểm: "Hân Vũ, cậu đừng trách tớ, ai bảo chồng cậu có tiền như vậy."